- Anh Vương Hạo!
Tiểu Hồ Ly mừng đến chảy nước mắt, nhào vào trong lòng Vương Hạo nghẹn ngào nức nở.
Triệu Y Linh dùng một tay kéo Tiểu Hồ Ly đi ra, cô quan tâm nói:
- Sao vậy? Có phải là vết thương còn đau hay không hả?
Tiểu Hồ Ly phồng má, hận không thể cắn chết người phụ nữ bạo lực này, bản thân mình không biết làm nũng, lại còn không để cho cô làm nũng, thực sự quá bá đạo.
Sắc mặt Vương Hạo thâm trầm, lạnh lùng nói:
- Hỗn đản đáng chết kia đã bắt mất thỏ nhà tôi đi rồi.
- Tiểu Bạch!
Mọi người kinh ngạc kêu lên một tiếng, lúc này bọn họ mới phát hiện ra, quả thật đã không nhìn thấy con thỏ trắng nhỏ nhắn đáng yêu vẫn đi theo bên cạnh Vương Hạo.
Lăng Tiêu vội vàng hỏi:
- Sư đệ, có phải người bắt Tiểu Bạch đi cũng đã bắt cả Mộc Đầu tiền bối hay không?
Sắc mặt Vương Hạo càng thêm lạnh lẽo.
- Người đâm thủng trái tim của tôi, bắt đi Tiểu Bạch chính là tên Mộc Đầu nát kia.
- Mộc Đầu tiền bối!
Ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu kinh ngạc kêu lên một tiếng, bọn họ thật sự không thể tin được Mộc Đầu tiền bối luôn thân thiết dễ gần như vậy, lại làm ra loại chuyện này.
Ánh mắt của Vương Hạo rơi vào Trên thân Thánh Lang Vương, lạnh lùng nói:
- Phi thuyền tốc độ gấp trăm vạn lần ánh sáng đang ở đây?
Thánh Lang Vương nhìn công chúa Ái Nhi bên cạnh, gật đầu một cái.
Ái Nhi gật đầu đáp lại, xoay người nhanh chóng rời đi, hiển nhiên là đi lái Phi thuyền tốc độ gấp trăm vạn lần ánh sáng.
Lăng Tiêu không nhịn được hỏi:
- Sư đệ, em dự định đuổi theo Mộc Đầu tiền bối sao?
Hai mắt Vương Hạo lóe ra một tia ánh sáng sắc bén.
- Từ giây phút hắn mang thỏ của nhà em đi, em đã quyết định sẽ cắn hắn không tha, mãi đến khi hắn hoàn toàn diệt vong.
Triệu Y Linh nhíu mày lại.
- Tôi đi chung với anh!
- Còn có em nữa!
Tiểu Hồ Ly giơ tay lên cao, thở phì phò nói:
- Dám bắt Tiểu Bạch nhà em, em nhất định phải khiến hắn đẹp mặt!
Triệu Y Linh liếc mắt nhìn Tiểu Hồ Ly.
- Cô đi làm gì? Tỏ ra đáng yêu sao?
- Cô...
Tiểu Hồ Ly tức giận tới mức trực tiếp giậm chân.
Triệu Y Linh lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
- Có tu vi Vũ Thánh cấp năm, kết quả bị một Vũ Đế cấp tám tôi đánh bại, thực sự xấu hổ chết người.
- Tôi...
Tiểu Hồ Ly chợt nhất thời đỏ mặt, thầm nói:
- Tôi chỉ vội vàng tu luyện, còn chưa có tiến hành tu luyện thực chiến thôi.
Vương Hạo liếc mắt nhìn Tiểu Hồ Ly, thoáng lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, xem ra con Tiểu Hồ Ly này đã nóng lòng không chờ được, muốn bị ăn sạch!
Triệu Y Linh tức giận nắm lấy đuôi của Tiểu Hồ Ly.
- Con hồ ly tinh nhà cô, đừng tưởng rằng tôi không biết cô ngày ngày tu luyện là muốn làm gì!
- Á...
Tiểu Hồ Ly đau đớn hét lên một tiếng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Cô hiện tại ghét nhất chính là người điên bạo lực này, động một chút là kéo đuôi của cô.
- Ong ong...
Lúc này, một tiếng động cơ nổ vang truyền đến.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chiếc phi thuyền dài năm trăm mét, cao ba trăm mét lơ lửng ở giữa không trung.
- Đây là Phi thuyền tốc độ gấp trăm vạn lần ánh sáng!
Vương Hạo phi thân nhảy một cái lên chiếc phi thuyền này.
- Chờ chúng tôi với!
Triệu Y Linh, Tiểu Hồ Ly cũng người bay trên.
Ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu liếc mắt nhìn nhau, cũng nhanh chóng nhảy về phía phi thuyền.
Trong phi thuyền, công chúa Ái Nhi giới thiệu:
- Vương Hạo đại nhân, chiếc phi thuyền này có tên là Thánh Lang Hào, phát động tốc độ có thể đạt trăm vạn lần tốc độ ánh sáng, có thể liên tục bay hơn mười năm, không cần lo lắng tới các loại hiện tượng năng lượng không đủ, động cơ không chịu nổi nhiệt độ cao.
Vương Hạo khẽ gật đầu, hỏi:
- Phương diện hỏa lực thì sao?
Ái Nhi tự hào nói:
- trên phi thuyền Thánh Lang Hào lắp đặt rất nhiều vũ khí tổn thương cấp tám, cho dù là Vũ Thần cũng có thể dễ dàng giết chết.
- Hỏa lực rất mạnh!
Vương Hạo thoả mãn khẽ gật đầu, đối với chủng tộc có khoa học kỹ thuật siêu hạng, hắn đã có hiểu biết hoàn toàn mới, quả thật còn mạnh hơn tinh hệ Ngân Hà rất nhiều.
Đúng lúc này, giọng nói của Lăng Tiêu lại truyền đến.
- Các người tới đây làm gì!
Vương Hạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy năm vị cường giả Thần Vị cảnh của Thần tộc Thiên Thánh đã đi tới trên phi thuyền Thánh Lang Hào.
Một cường giả Thần tộc khẽ nói:
- Chúng tôi đến đón Vương Hạo quay về không gian Thần Đạo.
Vương Hạo nhíu mày lại.
- Các người làm vậy là có ý gì?
Một gã cường giả Thần tộc khác lại cười nói:
- Có ý gì, trong lòng ngài hiểu rõ ràng nhất, trước khi chúng tôi xác định được ngài có phải là người của Thần tộc Thiên Thánh hay không, ngài không đi đâu được.
Vương Hạo không nhịn được cười khẩy nói:
- Nói như thế, các người là dự định giam lỏng tôi sao?
Cường giả Thần tộc không hề che giấu, khẽ gật đầu.
- Trước khi xác nhận được thân phận của ngài, ngài chỉ có thể chấp nhận bị giam lỏng.
Vẻ mặt Vương Hạo khinh bỉ nói:
- Không phải tôi khoa trương, nhưng các người còn chưa tư cách để có thể giam lỏng tôi được đâu.
Hắn vừa nói dứt lời, năm vị cường giả Thần tộc thoáng sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu cười ha ha.
- Ha ha... Tiểu tử này thật sự biết đùa, hắn cho là hắn là ai chứ hả?
- Một Vũ Vương lại dám ở trước mặt chúng ta nói chúng ta không đủ tư cách!
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng có lão tổ tông bảo bọc ngươi, ngươi lại có thể muốn làm gì thì làm.
- Hiện tại lão tổ tông đang tu luyện ở trong Lục Đạo, không có thời gian để quan tâm tới ngươi đâu.
- Không sai, trước khi thân phận của cậu được xác định rõ ràng, cậu sẽ không phải là cái gì cả.
- Tiểu tử cậu thức thời thì đi theo chúng tôi trở lại, bằng không phát sinh bất ngờ gì đối với người nào cũng không tốt.
- Thành thật đi theo chúng tôi trở lại, chỉ cần xác nhận thân phận của cậu, vậy năm người chúng tôi có thể bảo đảm, cậu chính là tộc trưởng đời tiếp theo của Thần tộc Thiên Thánh, nhưng nếu như cậu không phối hợp, vậy cũng lại đừng trách chúng tôi động thủ.
-...
Khóe miệng của Vương Hạo khẽ cong lên, giống như lẩm bẩm:
- Lục Đạo, tôi biết ông có thể nghe được lời tôi nói chuyện, hiện tại loại tình huống này ông cũng nhìn thấy, không phải tôi không đi, mà có người không để cho tôi đi.
Mọi người ở đây sửng sốt, Vương Hạo đang nói chuyện với ai vậy?
Năm tên cường giả Thần tộc đều nhíu mày, Lục Đạo này là ai vậy?
Chỉ trong chốc lát, một giọng nói giống như tới từ viễn cổ vang lên.
- Chỗ cậu là chỗ người ở, tôi không giúp được cậu.
- Ai?
Năm tên cường giả Thần tộc cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lập tức làm ra tư thế đề phòng.
Vương Hạo tìm cái ghế ngồi xuống, bắt chéo chân, dáng vẻ đầy lưu manh nói:
- Nếu ông không giúp được tôi, vậy tôi cũng ngại quá, tôi cũng không giúp được ông.
Lục Đạo cảm thấy đau đầu, ngay từ lúc đầu hắn đã biết mình lựa chọn tên lưu manh Vương Hạo này nhất định sẽ gặp phải phiền phức không ngừng.
Nếu như có thể có lựa chọn khác, hắn nhất định sẽ không lựa chọn Vương Hạo.
Nhưng đáng tiếc, hiện thực chính là hiện thực, ngoại trừ Vương Hạo ra, hắn không có lựa chọn nào khác.
Đương nhiên, điều khiến cho hắn tức giận vẫn là năm cường giả Thần tộc này.
Nếu không phải là bọn họ kéo Mộc Đầu vào địa ngục, như vậy lại không có những chuyện lộn xộn này, hắn lại không gặp phải tên lưu manh Vương Hạo này.
- Tiền bối là ai?
Năm vị cường giả Thần tộc ôm quyền hỏi.
Lục Đạo thản nhiên nói:
- Tôi là ai các người còn chưa có tư cách biết được, mau để cho Vương Hạo rời đi, nếu như làm chậm trễ chuyện lớn, các người đều không gánh vác nổi đâu.
Năm vị cường giả Thần tộc liếc mắt nhìn nhau, ôm quyền nói:
- Vương Hạo là người Thần tộc Thiên Thánh nhất định phải giữ lại, không có khả năng chỉ bởi vì một câu nói của tiền bối, chúng tôi lại chắp tay nhường lại được.
Vương Hạo cho năm vị cường giả Thần tộc một ngón tay cái, đối với dũng khí của năm vị cường giả này, hắn biểu thị mình vô cùng bội phục...