Thánh Lang Tinh.
Trên phi thuyền Thánh Lang Hào.
Vẻ mặt Vương Hạo kính nể nhìn năm vị cường giả Thần tộc.
Lục Đạo này là tồn tại còn mạnh hơn Thiên Đạo, chẳng qua nhân gian có trật tự, hắn không có cách nào tới nơi này.
Nhưng thực lực của hắn quả thật bày ra đó, chỉ cần hắn thật sự muốn đối phó với năm người này, không quan tâm như thế nào hắn nhất định sẽ có biện pháp.
Lục Đạo thản nhiên nói:
- Không nên khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi, bằng không tôi bảo đảm sẽ khiến cho các người phải hối hận.
Chân mày của năm vị cường giả Thần tộc nhíu lại, bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.
- Làm sao bây giờ?
- Còn có thể làm sao nữa? Phải dẫn Vương Hạo này trở về Thần tộc Thiên Thánh.
- Vậy phải làm thế nào với vị tiền bối tên là Lục Đạo này?
- Người này dấu đầu lộ đuôi, chắc hẳn cũng là một hạng người nhát gan.
- Lúc này không giống với ngày xưa, chúng ta có gì phải sợ chứ!
- Nói vậy cũng không sai, hiện tại lão tổ tông sắp trở về, đến lúc đó vũ trụ này đều là của Thần tộc Thiên Thánh chúng ta, căn bản không cần phải sợ ai cả.
- Không sai, chúng ta không cần khiếp sợ bất kỳ kẻ nào.
-...
Vương Hạo trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn quỳ lạy đối với năm vị này.
Bởi vì có vị lão tổ tông Sở Thiên Phách này, bọn họ lại có thể không để ý tới Lục Đạo, loại dũng khí này thật sự làm cho người ta không phục cũng không được!
Đương nhiên, loại tinh thần tìm đường chết này, hắn chỉ biết nhìn, tuyệt đối sẽ không đi học tập.
- Nếu các người đã quyết định như này, cũng không cần trách tôi không khách khí.
Giọng nói của Lục Đạo thản nhiên vang lên lần nữa.
Chỉ là trong giọng nói bình thản này rõ ràng tiết lộ ra một cảm giác khiến cho người ta thấy lạnh tim.
- Vèo...
Vừa dứt lời, năm vị Thần tộc đều phun ra một búng máu.
Đồng thời, năm vị Thần tộc lộ ra vẻ mặt vạn phần hoảng sợ, sau đó không dám do dự nhanh chân bỏ chạy.
Loại chẳng biết tại sao lại bị thương, khiến cho bọn họ hiểu rõ người này căn bản không phải bọn chuột nhắt nhát gan gì cả, mà là tồn tại nắm giữ khả năng chỉ một ý nghĩ lại có thể giết bọn họ.
Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, Vương Hạo mất hứng.
- Tôi nói này Lục Đạo, mấy người này lại là bảo tiêu do Sở Thiên Phách an bài cho tôi, ông không được sự đồng ý của tôi lại đuổi bọn họ đi như vậy, có phải có phần quá đáng hay không?
Nghe vậy, mọi người ở đây hoàn toàn hết chỗ nói rồi, mới vừa rồi nói phải giúp một tay là Vương Hạo.
Bây giờ người ta ra tay giúp đỡ, nhưng hắn lại không hài lòng, thực sự là khó hầu hạ.
Lục Đạo khẽ nói:
- Tôi không có thời gian nhiều lời với cậu, nhanh đi tiêu diệt ma đầu kia cho tôi.
- Ông đúng là không có chút khiếu hài hước gì cả.
Vương Hạo nhún vai.
Giọng nói của Lục Đạo đột nhiên nhất biến.
- Vẫn bị người này phát hiện.
- Ngươi bị ai phát hiện ra?
Vương Hạo sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên kịp phản ứng.
- Ầm ầm ầm...
Đúng lúc này, trong không trung đột nhiên vang lên từng tiếng sấm.
Đồng thời, trên bầu trời mây đen che kín, tia chớp sáng ngời, giống như thế giới diệt vong xuất hiện.
Sắc mặt Vương Hạo nhất thời biến đổi, hắn chợt đứng lên, nhanh chóng lao ra khỏi phi thuyền Thánh Lang Hào.
- Vương Hạo, sao vậy?
- Sư đệ, phát sinh chuyện gì vậy?
- Lão đại, anh đi đâu vậy?
- Anh Vương Hạo, chờ em một chút!
Vẻ mặt mọi người mờ mịt, nhưng tất cả đều nhanh chóng theo Vương Hạo lao vọt ra ngoài.
Đúng lúc này, không trung vang lên một giọng nói khác giống như tới từ viễn cổ vọng tới.
- Lục Đạo, ngươi vượt qua biên giới, nhân gian không phải là địa phương ngươi có thể tới.
Lục Đạo không nhanh không chậm nói:
- Tôi chỉ ra tay dạy dỗ mấy người mà thôi, không cần Thiên Đạo ngươi tự mình đến kiểm tra chứ?
- Thiên Đạo?
Toàn bộ Thánh Lang Tinh vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.
Bọn họ không nghĩ ra, loại tồn tại này làm sao có thể xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn mở miệng nói chuyện.
Vẻ mặt của năm vị cường giả Thần tộc càng thêm vạn phần hoảng sợ, một tồn tại có thể nói chuyện cùng Thiên Đạo, nghĩ cũng biết là tồn tại như thế nào.
Nghĩ tới đây, tốc độ của năm người lại càng nhanh hơn, hi vọng sớm rời đi vùng đất thị phi này.
Về phần Vương Hạo, cùng lắm thì lần sau lại bắt, không đúng, là tới mời đi.
Có loại tồn tại này tới làm chỗ dựa cho Vương Hạo, ai còn dám bất kính đối với hắn nữa?
Thiên Đạo khẽ nói:
- Lục Đạo, nể tình ngươi không có sát sinh, chuyện lần này ta lại bỏ qua, nếu như ngươi lại tái phạm lần nữa, đừng trách ta vô tình.
Lục Đạo cười ha hả:
- Mới làm Thiên Đạo mấy trăm vạn năm, giọng điệu nói chuyện cũng khác nhỉ?
Thiên Đạo vẫn lạnh lùng đáp lại:
- Ngươi tốt nhất nên quản tốt chuyện của bản thân mình thì thỏa đáng hơn, nếu như Lục Đạo Luân Hồi gặp chuyện không may, do đó ảnh hưởng đến trật tự của nhân gian, đến lúc đó Lục Đạo ngươi cũng chấm dứt được rồi.
Lục Đạo mỉm cười.
- Chuyện của ta bản thân ta sẽ giải quyết, ngươi vẫn suy nghĩ xem bốn tên biến thái kia lúc nào trở về thì hơn!
- Hừ...
Thiên Đạo hừ một tiếng, lập tức mây đen trên bầu trời tản đi, khôi phục lại thời tiết quang đãng.
Vương Hạo nhíu mày, lẩm bẩm nói:
- Bốn tên biến thái? Chẳng lẽ là bốn đại Chí Tôn thượng cổ?
Giọng nói của Lục Đạo vang lên lần nữa.
- Tiểu tử, nếu như cậu cũng nghe rõ ràng lại để cho tiểu tử kia ầm ĩ nữa, không chỉ có Lục Đạo Luân Hồi bị ảnh hưởng, ngay cả nhân gian cũng sẽ bị ảnh hưởng, cho nên cậu cần phải nhanh chóng tiêu diệt hắn đi.
Vương Hạo không nhịn được khoát tay áo.
- Ông thật sự lắm lời, tôi biết rồi.
- Biết là tốt rồi!
Giọng nói của Lục Đạo dần dần đi xa.
Đúng lúc này, trong lòng Vương Hạo vang lên giọng nói của Tiểu Bạch.
- Vương Hạo, nhanh tới cứu thỏ bảo bảo tôi...
Sắc mặt Vương Hạo nhất thời biến đổi, nhanh chóng lên phi thuyền Thánh Lang Hào.
Chỉ một lát sau, phi thuyền Thánh Lang Hào bay lên trời, hóa thành một đạo lưu tinh biến mất ở phía chân trời.
...
Trong vũ trụ tối tăm.
Trên một viên tinh cầu không biết tên, khắp nơi đều là tử thi nằm đầy.
Mộc Đầu ở trong đống tử thi, bình tĩnh lắp ráp một chiếc phi thuyền vũ trụ, Tiểu Bạch bị treo ở trên một thân cây cách đó không xa.
- Mộc Đầu đáng chết, ông dám đối xử với thỏ bảo bảo tôi như thế, ông sẽ gặp báo ứng...
Tiểu Bạch tức giận lắc trái lắc phải, thế nhưng sợi dây thật sự quá chắc chắn, nó căn bản không tránh thoát được.
Mộc Đầu tự mình nói:
- Chờ tao lắp ráp được chiếc Phi thuyền tốc độ gấp trăm vạn lần ánh sáng này, chúng ta có thể về nhà.
Tiểu Bạch hầm hừ nói:
- Ai muốn về nhà với một Ma Vương giết người như ông chứ, bảo bảo tôi muốn đi tìm Vương Hạo.
Mộc Đầu mỉm cười.
- Người trên tinh cầu này lấy cướp đoạt mà sống, hai tay dính đầy máu tươi của vô tội sinh mạng, xem như chết chưa hết tội, về phần Vương Hạo mày nói tới, hắn đã chết, mày sẽ không còn gặp lại được hắn nữa.
Tiểu Bạch lộ ra hai cái răng cửa, cả giận nói:
- Ông mới chết, cả nhà ông đều chết hết, Vương Hạo vĩnh viễn sẽ không chết, hắn nhất định sẽ tới cứu thỏ bảo bảo tôi...
Mộc Đầu lắc đầu.
- Tao đã tự tay đâm xuyên qua trái tim của hắn, hắn không có khả năng còn sống sót, mày phải học cách đối mặt với hiện thực.
- Ong ong...
Đúng lúc này, không trung vang lên một tiếng động cơ nổ cực lớn.
Đồng thời, Giọng nói của Vương Hạo cũng theo vang lên.
- Hiện thực chính là tôi còn sống, chờ lát nữa người chết chính là ông.
Mộc Đầu đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tay Vương Hạo cầm Thiên Ma Cự Kiếm lại từ trên phi thuyền Thánh Lang Hào nhảy xuống.
- Làm sao có khả năng?
Trên gương mặt Mộc Đầu đầy vẻ nghi ngờ, hắn rõ ràng tự tay đâm xuyên qua trái tim của Vương Hạo, cũng cảm ứng được khí tức Vương Hạo đang không ngừng suy yếu.
Nhưng bây giờ Vương Hạo lại vui vẻ xuất hiện, điều này phải giải thích thế nào?
Vương Hạo cầm Thiên Ma Cự Kiếm chỉ tới, lạnh lùng nói:
- Ngày hôm nay tôi phải dỡ ông xuống, làm củi đốt...