Hai người Mộc Đầu cùng Vương Hạo nhìn nhau.
Cục diện vô cùng áp lực nặng nề, khiến người ta cảm giác không khí dường như cũng dừng lưu chuyển vậy.
Tiểu Bạch bị treo ở trên thân cây, vẻ mặt nó mừng rỡ nhìn Vương Hạo, cái đuôi ngắn giống như kẹo đường không ngừng lắc lư, có thể thấy được nó thật sự rất cao hứng.
Mộc Đầu nhíu mày hỏi:
- Tôi rõ ràng đâm xuyên qua tim của cậu, cũng cảm ứng được lực sinh mạng của cậu đang yếu bớt, nhưng cậu làm sao có thể không chết được?
Vương Hạo khinh miệt bĩu môi.
- Người có thể giết tôi hiện tại còn chưa có, sau này cũng lại càng không có.
- Phải vậy không?
Vẻ mặt Mộc Đầu bình tĩnh nói:
- Này hôm nay tôi ngược lại muốn xem thử, cậu còn có vận khí tốt sống sót nữa hay không.
Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, hắn không nói nhiều lời, hai chân đột nhiên giẫm xuống đất, Thiên Ma Cự Kiếm trong tay tản ra một đạo kiếm ý bén nhọn, hóa thành từng đạo tàn ảnh đâm về phía Mộc Đầu.
- Thiêu thân lao đầu vào lửa, không biết tự lượng sức mình!
Vẻ mặt Mộc Đầu bình tĩnh, trong tay xuất hiện thêm một thanh trường kiếm, kiếm ý cuồng bạo trong nháy mắt phun mạnh ra ngoài, hóa thành vô số đạo kiếm ảnh cắt phá hư không, đâm về phía các điểm yếu hại của Vương Hạo.
Vương Hạo nhíu chân mày, một năng lượng đáng sợ từ trong cơ thể tản về phía tứ chi bách hài, toàn thân có sấm sét lập lòe chói mắt.
Lôi Thần hạ xuống!
Vốn là tu vi Vũ Vương cấp bảy, trong nháy mắt tăng vọt đến Vũ Đế cấp bảy, tăng lên tròn một cảnh giới lớn.
- Keng...
Một tiếng kiếm trầm thấp ầm ầm ầm vang lên, từng kiếm khí đáng sợ nhộn nhạo sinh ra ở giữa hai người.
Lấy hai người làm trung tâm, không trung bên trong phạm vi trăm mét dâng lên từng chấn động.
Lại ầm một tiếng, Vương Hạo và Mộc Đầu va chạm vào nhau, hai người đều lui về phía sau.
Trong ánh mắt Mộc Đầu nhìn về phía Vương Hạo xuất hiện thêm chút kinh ngạc, ngay trong va chạm vừa rồi, hắn phát hiện kinh nghiệm chiến đấu của Vương Hạo vô cùng phong phú, có thể dễ dàng hóa giải các loại sát chiêu của hắn.
- Tiểu tử này rốt cuộc là quái vật gì vậy?
Mộc Đầu hiếu kỳ quan sát Vương Hạo, thiên phú mạnh mẽ đây là trời sinh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại là do luyện tập đi ra.
Nhưng Vương Hạo một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, cho dù bắt đầu luyện tập từ trong bụng mẹ, cũng không có khả năng nắm giữ loại kinh nghiệm chiến đấu này.
Trừ khi mỗi ngày hắn đều trải qua cuộc chiến sinh tử, lần lượt qua lại giữa sinh tử, bằng không không có khả năng có loại kinh nghiệm chiến đấu này.
Nếu như mỗi ngày đều tiến hành cuộc chiến sinh tử, cho dù hắn cũng không dám bảo đảm mình có thể sống đến mười tám mười chín tuổi.
- Gào!
Vương Hạo ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, một tia sét từ trên cao hạ xuống, hóa thành một bộ khôi giáp mặc ở trên thân, dáng vẻ uy phong lẫm lẫm giống như một đại anh hùng cái thế.
- Khôi giáp Lôi Thần!
Vẻ mặt Mộc Đầu hơi nghiêm trọng, khôi giáp Lôi Thần này có bao nhiêu kiên cố, hắn lại đặc biệt hiểu rõ.
Nếu như là trước đây, hắn sẽ không để ý tới, tuyệt đối dùng một đòn nhất định sẽ phá hủy.
Nhưng hôm nay tu vi của hắn mới là Vũ Đế cấp năm, muốn phá vỡ khôi giáp Lôi Thần lại có lẽ không dễ dàng như vậy.
Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, cười lạnh nói:
- Mộc Đầu, ông ngay cả thân thể cũng không có, lấy cái gì đấu với tôi, vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi!
- Thực sự là thế hệ người mới thay người cũ.
Mộc Đầu thở dài nói:
- Không ngờ cậu chỉ có tu vi Vũ Vương lại bạo phát ra chiến lực như vậy.
- Cho nên đây là lý do tập kích tôi sao?
Hai mắt Vương Hạo lóe ra một tia ánh sáng sắc bén, hắn ghét nhất chính là loại người đâm sau lưng người khác như vậy.
Mộc Đầu lắc đầu.
- Trừ ma bảo vệ đạo thì không tồn tại tập kích hay không tập kích gì cả.
- Mẹ nó!
Vương Hạo chửi một tiếng thô tục.
- Tôi mới phát hiện, hóa ra ông còn không biết xấu hổ hơn cả tôi!
Hai mắt của Mộc Đầu híp lại lại, hắn không để ý đến Vương Hạo, chỉ dùng đầu ngón tay bấm ra một đạo chỉ quyết kỳ quái.
Vương Hạo khinh miệt bĩu môi.
- Ông cảm thấy tôi sẽ cho ông thời gian, để cho ông sử dụng thuật Đại Dự Ngôn sao?
Hai mắt Mộc Đầu chợt mở ra, vẻ mặt đề phòng nhìn xung quanh.
Chỉ thấy chẳng biết lúc nào, hơn hai mươi u linh đã bao vây chặt lấy hắn, liêm đao màu đen trong tay lóe ra ánh sáng khiến cho lòng người rét lạnh, chặn hết tất cả đường lui của hắn.
- Thần thông Đạo Quỷ Đói, yêu quái quỷ quái, đây là thời gian gì mà dùng ra?
Vẻ mặt Mộc Đầu nghiêm trọng.
Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên.
- Lần trước hình ảnh ông kéo dài thời gian âm của Sở Thánh Hùng, tôi lại nhìn thấy rõ ràng, lần này tôi chỉ học theo mà thôi.
- Âu da, ô ô... Vương Hạo thỏ bảo bảo tôi yêu ngài chết mất, nhanh chém tên Mộc Đầu hư hỏng này đi, sau đó chúng ta về nhà chúc mừng một chút...
Tiểu Bạch bị treo ở trên cây hưng phấn lay động, vẫn phát ra tiếng kêu gào như sói tru.
Mộc Đầu lạnh lùng nói:
- Yêu quái quỷ quái rất lợi hại, triệu hồi ra u linh có thể không để ý tới các loại công kích vật lý, nhưng cậu vẫn quá coi thường tôi, phải biết rằng tôi ở thời đại thượng cổ được gọi là Quái Kiệt Thánh Sư, thứ tôi biết được tuyệt đối vượt quá sự tưởng tượng của cậu.
Vừa dứt lời, một khí tức sắc bén vô cùng xuất hiện ở xung quanh người Mộc Đầu.
Đồng thời, từ trên trường kiếm trong tay Mộc Đầu bạo phát ra một đường kiếm quang chói mắt, càng đáng sợ hơn là ở trong thời gian mấy giây ngắn ngủi kiếm ý này, lại hoàn toàn bao phủ phạm vi mười mấy cây số Địa Vực.
Khắp nơi đều là kiếm ý ngang dọc, khiến người ta cảm thấy phía sau lưng ớn lạnh.
- Vù, vù...
Một giây tiếp theo, kiếm ý sắc bén giăng kín khắp nơi, đâm về phía u linh và Vương Hạo.
Đồng tử của Vương Hạo chợt co lại, đầu ngón chân điểm nhẹ trên mặt đất, trong chớp mắt lại lui ra phía sau mấy trăm thước.
- Cậu thật sự nghĩ rằng cậu có thể trốn thoát sao?
Giọng nói của Mộc Đầu hờ hững truyền đến.
Ngay sau đó một tiếng kiếm ngân du dương bỗng nhiên vang lên ở mảnh thiên địa này, khí tức vô cùng áp lực lập tức cuồn cuộn hiện ra.
- Đây là kiếm chiêu gì vậy?
Sắc mặt Vương Hạo đại biến, hắn cảm ứng được trong kiếm chiêu này có chứa khí tức hủy thiên diệt địa, hoàn toàn chính là thần ngăn giết thần, phật cản giết phật, tất cả mọi thứ trên thế gian đều sẽ bị một kiếm này hủy diệt.
- Vù vù...
Một giây tiếp theo, tiếng kiếm chói tai vang vọng ở trong thiên địa.
- Kiếm nuốt thiên địa!!!
Mộc Đầu chém ra một kiếm, trong thiên địa liền có hơn vạn đường kiếm quang lóa mắt hiện rõ, sau đó che thiên lấp địa bắn mạnh về phía Vương Hạo.
- Má nó!
Vương Hạo nuốt ngụm nước miếng, chỉ thấy kiếm quang này giống như gió bão trong sa mạc gào thét lao đến.
Đồng thời, uy áp đáng sợ mãnh liệt tràn tới, kình phong sắc bén khiến cho góc áo của Vương Hạo bay phất phới.
- Vèo...
Đúng lúc này, một bóng đen bay vút qua, xuất hiện ở phía sau.Mộc Đầu
Chân mày của Mộc Đầu nhíu lại, xoay người lại đánh ra một kiếm.
Đúng một giây tiếp theo, vẻ mặt Mộc Đầu hoàn toàn thay đổi, chỉ thấy người đột nhiên xuất hiện này, chính là Sở Thiên Huyền đã bị Vương Hạo giết chết.
Mà lúc này ngón tay,của Sở Thiên Huyền bấm ra một đạo chỉ quyết, nhẹ nhàng điểm về phía hắn.
- Luân hồi màu vàng!
Đồng tử của Mộc Đầu chợt co lại, trong lòng lập tức hoảng loạn, nếu như lấy tu vi của hắn hiện nay rơi vào trong địa ngục, tuyệt đối không có khả năng đi ra ngoài nữa.
Nghĩ tới đây, thân thể của Mộc Đầu nhất thời chuyển động, muốn né tránh luân hồi màu vàng của Sở Thiên Huyền.
Nhưng ngay khi Mộc Đầu vừa xoay người, trong nháy mắt hắn nhìn thấy Vương Hạo nhìn hắn mỉm cười, đầu ngón tay cũng bấm ra một đạo chỉ quyết, đây là thần thông, Địa Ngục Luân Hồi.
- Vương Hạo, cậu đê tiện, lại có thể tập kích!
Mộc Đầu hét lớn.
Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên.
- Thật ngại quá, chiêu này tôi cũng học theo ông...