Mặt của Mộc Đầu đen lại, loại chuyện bị người này lấy đạo của mình ra trị mình, cảm giác thật khó chịu.
Tuy nhiên, hắn thật sự không nghĩ ra, Thiên Huyền này không phải đã bị Vương Hạo giết chết rồi sao?
Nhưng tại sao bây giờ lại giống như Vương Hạo, lại sống lại?
Điều càng làm cho hắn không hiểu nổi chính là Sở Thiên Huyền lại có thể liên thủ với Vương Hạo đi đối phó với hắn, có phải là cách thức mở ra không đúng hay không?
- Xem ra mình già thật rồi!
Mộc Đầu bất đắc dĩ thở dài.
Hắn ở thời đại thượng cổ được gọi là nam nhân hoàn mỹ nhất, kỹ năng biết nhiều đến mức đếm không xuể.
Nhưng hôm nay hai người đáng lẽ phải bị chết, lại vui vẻ xuất hiện ở trước mặt hắn.
Mà hắn lại hoàn toàn không nhìn ra, hai người này sống sót được thế nào.
Loại phiền muộn này, ai có thể hiểu được?
Mộc Đầu lắc đầu, ném những vấn đề không hiểu nổi ra sau đầu, hiện tại vấn đề hắn cần phải nghĩ là làm thế nào có khả năng loại bỏ được Vương Hạo và Sở Thiên Huyền trước sau cùng công kích.
- Lần này tôi xem ông chạy đằng nào.
Hai mắt Vương Hạo chớp hiện một đường ánh sáng màu vàng, mệnh lệnh cho Sở Thiên Huyền ra tay toàn lực.
Lúc này, hai mắt của Sở Thiên Huyền lóe ra một đường ánh sáng màu đen, ở trong nháy mắt khí tức toàn thân đã tăng lên rất nhiều.
Thấy một cảnh tượng như vậy, đồng tử của Mộc Đầu chợt co lại, lúc này hắn rốt cuộc đã hiểu rõ Sở Thiên Huyền làm sao sống lại được.
Hóa ra là Vương Hạo chế luyện hắn thành khôi lỗi.
Nhưng một giây tiếp theo, Mộc Đầu lại buồn bực, loại khôi lỗi giữ lưu lại tu vi và thần thông khi còn sống này, tuyệt đối là khôi lỗi hoàn mỹ nhất.
Nhưng Vương Hạo cũng chỉ là tu vi cấp Vũ Vương, làm sao có thể chế luyện ra loại khôi lỗi này được?
Sở Thiên Huyền hét lớn một tiếng.
- Luân hồi màu vàng, ra!
Một giây tiếp theo, một đường ánh sáng màu vàng từ đầu ngón tay phát ra, nhanh chóng lao về phía Mộc Đầu.
- Địa Ngục Luân Hồi, ra!
Vương Hạo cũng hét lớn một tiếng, đầu ngón tay bạo phát ra một đường ánh sáng màu đen nhanh chóng lao về phía Mộc Đầu.
- Không có biện pháp, lần này là do mình sơ suất không để ý, chỉ có thể vứt bỏ thân thể này.
Mộc Đầu thở dài, hai mắt mất đi thần thái, một đường ánh sáng trắng từ mi tâm bắn ra, biến mất ở trong thiên địa.
- Muốn chạy sao? Không có cửa đâu!
Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, bấm ra một đạo chỉ quyết.
- Yêu quái quỷ quái, đuổi theo cho ta!
- Gào...
Đám u linh ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, nhanh chóng đuổi theo về phía nơi ánh sáng trắng biến mất.
Vương Hạo phi thân nhảy một cái đã tới trước mặt Tiểu Bạch, Thiên Ma Cự Kiếm trong tay vung lên, chặt đứt sợi dây trói Tiểu Bạch.
- Âu da, thỏ bảo bảo tôi cuối cùng cũng được cứu, đã lại được tự do...
Tiểu Bạch hưng phấn nhảy đến trên vai của Vương Hạo, sử dụng khuôn mặt nhỏ nhắn xù lông cà cà hắn.
Lúc này, phi thuyền Thánh Lang Hào cũng hạ xuống trên mặt đất, đám người Triệu Y Linh, Tiểu Hồ Ly cũng đi ra.
Tiểu Hồ Ly mừng rỡ kêu lên:
- Tiểu Bạch, nhanh tới đây.
Tiểu Bạch liếc mắt nhìn Tiểu Hồ Ly, le lưỡi, nhổ nước miếng, làm một cái mặt quỷ, hoàn toàn không để cho Tiểu Hồ Ly một chút mặt mũi nào.
Triệu Y Linh phì cười, mỗi lần nhìn thấy được Tiểu Hồ Ly chịu thiệt, cô lại vui mừng không thôi.
Tiểu Hồ Ly phồng má, vẻ mặt mất hứng.
Lúc này, Tiền Vạn Dương vội vàng đi tới.
Vương Hạo nhíu mày hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Giọng điệu Tiền Vạn Dương sốt ruột nói:
- Lão đại, vừa rồi lão ma đầu gửi tin tức tới nói, Lý Vân Dương đã xuất phát, lên đường đi tới Long Mộ.
- Lý Vân Dương đi Long Mộ?
Chân mày của Vương Hạo nhíu lại.
Tiền Vạn Dương gật đầu nói:
- Theo lão ma đầu nói, Lý Vân Dương cho rằng trong Long Mộ, có có thể phương pháp khiến cho hắn khống chế được mắt ác ma.
Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên.
- Nếu quả thật có phương pháp khống chế mắt ác ma, vậy tôi lại càng không thể để cho hắn nhận được, nếu có thể đoạt lấy, vậy không thể tốt hơn.
- Ong ong...
Đột nhiên, một tiếng cưa điện hoạt động vang lên.
Vương Hạo quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Bạch đứng ở trước thân thể Mộc Đầu, tay cầm ra một cái cưa điện bản thu nhỏ, thoáng lộ ra một nụ cười thâm trầm.
Tiểu Hồ Ly tức giận nói:
- Mày thực sự con thỏ quá khát máu, sau này tao phải gọi này làm thỏ cuồng cưa điện mới thỏ được.
Tiểu Bạch lại làm mặt quỷ với Tiểu Hồ Ly sau đó cầm cưa điện nhắm ngay về phía thân thể của Mộc Đầu.
- Thỏ cuồng cưa điện?
Vương Hạo lắc đầu bật cười, hắn bị Tiểu Hồ Ly chọc cười.
Tuy nhiên, thân thể Mộc Đầu là do Trấn Hồn Mộc trong truyền thuyết chế tạo thành, chỉ dựa vào cưa điện trong tay của Tiểu Bạch, rõ ràng cưa không được, thậm chí ngay cả chút vết tích cũng không để lại.
- Vèo...
Đúng lúc này, một tiếng xé gió chói tai vang lên.
Đám người Vương Hạo ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm.
Đồng thời, nam tính ở đây đều trợn tròn hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm này.
Bởi vì đây là Khố Lạp đã biến mất một cách thần bí, ngay cả Lục Nhâm Thần Thuật của Vương Hạo cũng tính không ra vị trí của nhân yêu này.
Triệu Y Linh hầm hừ nhéo mạnh vào thắt lưng của Vương Hạo, khiến cho tên đại sắc lang này vội vàng hoàn hồn.
- A...
Vương Hạo đau quát to một tiếng.
- Đáng đời!
Triệu Y Linh thở phì phò nói:
- Chọc một Tiểu Hồ Ly còn không hồi tâm, anh thật sự muốn thu hết tất cả người phụ nữ trong thiên hạ vào nhà hay sao?
Vương Hạo run lên một cái, vội vàng kêu lên:
- Em không nên nói đùa, người như thế cho anh cũng không dám nhận!
Triệu Y Linh khinh bỉ nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, lại dám nghĩ không dám nhận.
Vương Hạo hô to oan uổng.
- Chị nhỏ à, chị ghen cũng phải phân biệt rõ đối tượng có được hay không, đây không phải người phụ nữ, là nhân yêu!
- Nhân yêu?
Triệu Y Linh cẩn thận quan sát Khố Lạp gợi cảm xinh đẹp trên bầu trời, hoàn toàn không nhìn ra đó là một nhân yêu.
Khố Lạp mở miệng nói:
- Vương Hạo, anh không nghĩ tới tôi sẽ tìm đến anh sao?
Vương Hạo đột nhiên rùng mình một cái.
- Vị đại ca này, tôi thật sự không có loại sở thích này, hay là anh đi tìm Lý Vân Dương đi!
Vẻ mặt Khố Lạp u oán nói:
- Hiện tại hắn và đại tiểu thư Bạch gia đang đánh nhau quyết liệt, làm gì còn có tâm tư để ý tới ta.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó đều đồng loạt rùng mình một cái.
Một người yêu ghen vì một nam nhân, điều này thật sự khiến cho người ta quá buồn nôn đi.
Lăng Tiêu hiếu kỳ hỏi:
- Trước đây, Lý Vân Dương đi Lôi Khắc Tinh cứu anh, kết quả không cứu được người, ngươi chạy tới chỗ nào đi?
Trên mặt Khố Lạp hiện ra một sự điên cuồng.
- Ở trong địa lao tôi quen biết một người, hắn dẫn tôi đi tới một chỗ, khiến cho tôi thu được lực lượng vô cùng vô tận.
- Lực lượng vô cùng vô tận?
Mọi người ở đây sửng sốt, lực lượng vô cùng vô tận này là gì vậy?
Khóe miệng Khố Lạp kéo ra, nở nụ cười mỉm, một khí tức cuồng bạo trong nháy mắt cuốn ra thiên địa.
Đồng tử của Vương Hạo đột nhiên co lại, cảm giác mình nhất định là đang nằm mơ.
Trước sau tối đa mấy tháng không gặp, nhưng tu vi của Khố Lạp lại có thể tăng vọt đến Thiên Vị cảnh.
Khố Lạp liếm đôi môi đỏ mọng, cười điên cuồng nói:
- Vương Hạo, anh không phải thích chơi trò chơi mèo vờn chuột sao? Ngày hôm nay tôi lại chơi với anh vui vẻ một lần...
Vương Hạo cười nói:
- Vị đại ca này, giữa chúng ta có phải là có hiểu lầm gì hay không?
Đám người Lăng Tiêu đảo mắt, vô cùng muốn biết, Vương Hạo làm thế nào nói được hai chữ hiểu lầm kia ra khỏi miệng...