- Hiểu nhầm? Anh hủy tất cả mọi thứ của tôi, làm sao có thể là hiểu nhầm được!
Thần sắc Khố Lạp đột nhiên trở nên kích động, một đường ánh sáng màu đen từ trong cơ thể bắn ra, ầm một tiếng, phía sau lưng hắn có một đôi cánh dơi cực lớn phá rách trang phục, mở rộng ra.
Đồng thời, trong miệng Khố Lạp cũng mọc ra bốn cái răng nanh không tính là quá dài, nhưng nhìn qua khiến người ta có cảm giác lạnh tim.
- Quỷ hút máu!!!
Mọi người ở đây kinh ngạc kêu lên một tiếng, cảm giác giống như có một trận gió lạnh thổi qua, thân thể không nhịn được rùng mình một cái.
Phải biết rằng, loại sinh vật quỷ hút máu này lại mang theo độc truyền nhiễm có tính lây lan cực mạnh.
Chỉ cần bị bọn chúng hút máu hoặc cắn qua, như vậy sẽ phát sinh đột biến gien, cuối cùng biến thành một con quỷ hút máu.
Mà mỗi ngày quỷ hút máu đều cần phải hút rất nhiều máu tươi mới có khả năng duy trì sức sống cho thân thể.
Nếu như không có cách nào hút máu tươi, như vậy những quỷ hút máu này lại đặc biệt dễ dàng phát điên, làm ra một vài chuyện điên cuồng, mất lý trí.
- Ha ha, Vương Hạo, ngươi không nghĩ tới! Ở trong một phòng giam sẽ có một con quỷ hút máu đi.
Khố Lạp vẻ mặt điên cuồng cười nói.
Vương Hạo nhíu mày hỏi:
- Cho dù trong phòng giam kia có quỷ hút máu, nhưng ngươi cũng không có khả năng nắm giữ loại lực lượng này trong thời gian ngắn như vậy chứ?
Khố Lạp lại điên cuồng cười lên.
- Ha ha, vừa rồi tôi đã nói qua, người kia dẫn tôi đi tới một chỗ, ở nơi đó, tôi thu được lực lượng vô cùng vô tận.
- Chỗ nào?
Vương Hạo hiếu kỳ hỏi.
Khố Lạp nở nụ cười tàn nhẫn, không nhanh không chậm nói:
- Một phần mộ của các vị thần thượng cổ, bên trong có một quan tài thủy tinh, nó giữ thi thể của các thần thượng cổ, chúng tôi hút máu của hắn, lực lượng lại không ngừng tăng lên, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời.
Nói xong, Khố Lạp giang hai cánh tay ôm lấy mình, còn thoáng lộ ra một vẻ mặt vô cùng say mê.
- Tê tê...
Mọi người ở đây đều hít vào một hơi lạnh, bị loại hành vi biến thái này của Khố Lạp hù dọa.
Bọn họ thậm chí ngay cả thi thể của các thần thượng cổ cũng không buông tha, đây là cảm giác muốn rơi vào ma đạo sao?
- Được, nói nhảm kết thúc, chúng ta sẽ bắt đầu chơi trò chơi mèo vờn chuột...
Khố Lạp ngửa mặt lên trời cười to, vô cùng mê luyến loại cảm giác nắm giữ tất cả trong tay này.
- Đợi lát nữa!
Vương Hạo hô dừng, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Oan có đầu nợ có chủ, người anh muốn tìm là tôi, anh thả bọn họ ra, tôi chơi với anh đến cùng.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó đều kêu lên.
- Lão đại, chúng tôi không đi!
- Sư đệ, anh đã đáp ứng cha mẹ em phải chăm sóc thật tốt cho em, anh tuyệt đối sẽ không bỏ em lại một mình.
- Anh Vương Hạo, em cũng không đi, kiên quyết không đi.
Triệu Y Linh lấy ra một cây trường thương, ném ra một đường thương hoa, mặt phấn hiện ra sát khí, nói:
- Bản cô nương ngày hôm nay lại tới thử một lần, xem quỷ hút máu này mạnh như thế nào.
- Ha hả... Đây thật là một cảnh tượng cảm động!
Khố Lạp cười lớn một tiếng, đột nhiên lạnh lùng nói:
- Đáng tiếc tôi sẽ không tha cho các người đi, một người cũng đừng mong đi được.
Vương Hạo thở dài nói:
- Nếu anh không dự định thả người, trò chơi lại bắt đầu, vậy bây giờ chúng tôi bắt đầu chạy, anh đuổi ở phía sau, vậy cũng được chứ?
Khố Lạp cười đắc ý nói:
- Tôi cho các người chạy trước hai phút, chờ tôi bắt được các người, sẽ cho các người thử nghiệm một chút cái gì gọi là sống không bằng chết, nhớ kỹ, các người chỉ có hai phút, nhanh đi hưởng thụ hai phút tuyệt vời trước khi chết này, ha ha...
Mọi người ở đây đều nhíu mày, rút vũ khí ra, rõ ràng bọn họ không dự định hưởng thụ hai phút trước khi chết gì đó, mà lựa chọn liều mạng với Khố Lạp.
- Không có việc gì rút vũ khí làm gì? Chúng ta đi!
Vương Hạo nhìn mọi người búng ngón tay, sau đó nghênh ngang đi về phía Phi thuyền Thánh Lang Hào.
Trong nháy mắt, mọi người khiếp sợ tới mức ngây người, TM vậy cũng có thể được sao?
Tuy nhiên, tất cả mọi người vẫn vội vàng đi theo sau lưng Vương Hạo, từng bước một đi về phía Phi thuyền Thánh Lang Hào.
Dù sao mạng nhỏ lại một, có thể không liều mạng, thì không cần liều mạng là được.
Chỉ là đoạn đường vài bước ngắn ngủi, lại làm cho mọi người đi đến kinh hồn bạt vía, giống như đi ở trên núi đao biển lửa.
Bọn họ rất sợ Khố Lạp phát hiện ra cái gì, dẫn đến cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.
Tuy nhiên, Khố Lạp không giống như nhận ra loại phi thuyền tốc độ gấp trăm vạn lần ánh sáng Thánh Lang Hào này, chỉ cho rằng đây là một chiếc phi thuyền bình thường, lấy thực lực cường giả Thiên Vị cảnh của hắn, muốn đuổi theo loại phi thuyền này lại chỉ là chuyện trong vài phút mà thôi.
Chỉ chốc lát, đoàn người Vương Hạo lại đi đến cửa phi thuyền Thánh Lang Hào.
Nhưng khi mọi người ở đây sắp thở phào, chỉ thấy Vương Hạo đột nhiên quay đầu lại, ném một phần quyển trục cho Khố Lạp.
- Nếu như anh không đuổi kịp tôi, nhớ tới nơi này tìm tôi.
Vương Hạo mỉm cười vẫy vẫy tay, biểu thị gặp lại sau.
Nghe vậy, mọi người ở đây sợ gần chết, hận không thể đánh chết tên khốn kiếp Vương Hạo này.
Rõ ràng thắng lợi đang ở trước mắt, nhưng người này cứ muốn làm ra chuyện thiêu thân mới thoả mãn.
Khố Lạp tiếp nhận quyển trục, chân mày nhíu lại, chung quy cảm giác có chỗ nào không thích hợp.
Lúc này, đám người Vương Hạo đã nhanh chóng lên phi thuyền Thánh Lang Hào.
Vương Hạo đứng ở cửa phi thuyền, thở dài nói:
- Không có nhiều kinh nghiệm cũng không sợ, đáng sợ là người không có đầu óc thôi!
Vừa dứt lời, cửa lớn của phi thuyền Thánh Lang Hào đóng kín, sau đó hóa thành một đường lưu tinh biến mất ở phía chân trời.
Khố Lạp ngơ ngác nhìn phi thuyền Thánh Lang Hào rời đi, trong lòng giống như có vạn con ngựa đang lao nhanh qua.
Vốn tưởng rằng nắm tất cả trong tay, nhưng ai biết vẫn bị Vương Hạo lừa.
- Vương Hạo, anh chờ đấy cho tôi...
Khố Lạp ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, một tay mở ra quyển trục do Vương Hạo ném cho hắn.
Chỉ thấy phía trên viết rõ hai chữ Long Mộ, cùng với địa đồ được đánh dấu biết rất rõ.
- Long Mộ!
Vẻ mặt Khố Lạp thâm trầm, lạnh lùng nói:
- Được, tôi nhất định sẽ đi Long Mộ, tôi thật ra muốn xem thử anh còn có thể giở trò gì nữa.
Nói xong, cánh phía sau lưng Khố Lạp vỗ nhẹ, hóa thành một đường lưu tinh màu đen biến mất ở phía chân trời.
Trong phi thuyền Thánh Lang Hào.
Hai người Triệu Y Linh, Tiểu Hồ Ly tức giận trừng mắt với Vương Hạo, chuẩn bị mở đại hội phê bình.
Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu, Tiểu Bạch đã sớm dọn sạch thật nhỏ băng ghế, ôm bỏng, ngồi đợi trò hay mở màn.
Vương Hạo tỏ bẻ vô tội trợn trừng mắt, vẻ mặt ủy khuất nói:
- Đợi lát nữa có thể điểm một chút không? Đây vẫn là lần đầu tiên của anh.
- Vèo...
Vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở đó đều phỉ nhổ, cảm giác mình và Vương Hạo hoàn toàn không ở trên cùng một kênh.
Triệu Y Linh khẽ xoa mi tâm, có chút bất đắc dĩ nói:
- Sư phụ gửi tin tức tới, bảo em nhanh chóng quay về Tiên Cung một chuyến.
Tiểu Hồ Ly cũng lộ ra vẻ mặt không muốn.
- Sư phụ cũng gửi một tin tức, bảo em quay về Thiên Cung một chuyến.
Vương Hạo sửng sốt một chút, hiếu kỳ hỏi:
- Phát sinh chuyện gì vậy? Vì sao lại phải vội vàng gọi các người trở lại?
Hai cô lắc đầu.
Vương Hạo thở dài.
- Nếu như vậy, các em trở về đi! Nếu như bỏ qua cơ duyên gì lớn, vậy lại thành lỗi của anh mất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Y Linh đỏ bừng, lén nháy mắt với Vương Hạo một cái.
Ánh mắt Vương Hạo nhất thời sáng lên, trong lòng ngay lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Tiểu Hồ Ly lập tức cảnh giác, không nói lời gì nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Triệu Y Linh, xoay người lại rời đi.
- Này, con Tiểu Hồ Ly cô kéo bản tiểu thư làm gì?
Triệu Y Linh có chút chột dạ nói.
Tiểu Hồ Ly phồng má, thở phì phò nói:
- Đừng tưởng rằng em không biết chị suy nghĩ gì, em cho chị biết, chỉ cần em còn sống một ngày thì chị lại bỏ ý niệm này!
Mặt Triệu Y Linh nhất thời đỏ lên, hình như tâm sự bị vạch trần, cô cúi đầu mặc cho Tiểu Hồ Ly kéo đi, hoàn toàn không có vẻ dũng mãnh như mọi khi nữa.
Vương Hạo hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn phát hiện Tiểu Hồ Ly này thật sự quá khinh người, chờ lần sau gặp được nhất định phải cố gắng trừng phạt cô, khiến cho cô biết phá hỏng chuyện tốt của người khác là phải trả giá thật lớn...