Sắc mặt tất cả mọi người ở đó biến thành màu đen, vì sao giọng nói này lại giống với tên khốn kiếp Vương Hạo như vậy?
Còn nói bất ngờ, anh có thể đừng khiến người ta đau dòng như vậy hay không!
Còn kinh ngạc, đây rõ ràng chính là kinh sợ có được không.
Còn hài lòng, trong lòng ngoại trừ kêu CMN ra, hoàn toàn không có suy nghĩ nào khác.
Khi tất cả mọi người ở đó ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy con Tổ Long dài vạn mét màu vàng lại xuất hiện, trên đầu rồng người được ba mỹ nữ đang đứng vây quanh không phải là Vương Hạo thì còn có thể là ai nữa?
Vương Hạo nhìn mọi người vẫy vẫy tay, kêu lên:
- Các vị có nhớ tôi hay không?
Nhớ!
Nhớ cả nhà anh!
Giờ phút này, tất cả mọi người ở đó hoàn toàn tức giận, phát hiện tên khốn kiếp này thật sự quá đáng ghét, hắn không chỉ lần lượt xem thường bọn họ, còn hết lần này tới lần khác trêu chọc bọn họ.
Chuyện này chú có thể chịu nhưng dì lại không nhịn được!
- Giết...
Lúc này, từng tiếng hô giết vang lên, chỉ thấy hơn sáu trăm vị Chúng Thần vẻ mặt đầy tức giận lao về phía Vương Hạo công kích.
- Tôi ngất, những người này thật sự không hữu hảo.
Vẻ mặt Vương Hạo vô tội nói.
Vẻ mặt Tiểu Hồ Ly sùng bái nhìn Vương Hạo, cô vô cùng muốn biết Vương Hạo rốt cuộc là tai họa cấp bậc gì, vì sao đến nơi nào, lại có thể gây tai họa cho nơi đó?
- Ầm ầm ầm...
Đúng lúc này, trên bầu trời có vô số đạo sấm sét màu vàng bỗng nhiên lao ra, hóa thành một con Lôi Long màu vàng to lớn dài mười vạn mét, toàn thân lưu chuyển lôi quang màu vàng, khí thế hung ác kinh người, sau đó nhanh chóng đáp xuống, khiến toàn bộ trời cao hoàn toàn được thắp sáng.
Vương Hạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Y Linh nhíu mày lại, trên trán hiện ra một đạo ấn ký lôi điện màu vàng.
Tiểu Hồ Ly kinh ngạc vỗ tay kêu lên:
- Chị Y Linh cố gắng lên, đánh chết những tên khốn kiếp kia!
- Đây là thánh thể Lôi Linh sao?
Nguyệt Ly thì thào tự nói, cô phát hiện mặc dù Triệu Y Linh là Chí Tôn huyền cấp, nhưng ở dưới thánh thể Lôi Linh gia tăng hoàn toàn có thể sánh ngang với Chí Tôn Địa cấp, mạnh hơn cô rất nhiều.
Tay Triệu Y Linh cầm một thanh trường thương màu vàng, sau đó nhảy một cái rời đi, vững vàng rơi vào trên đầu Lôi Long màu vàng.
- Oa, thật là lớn!
Vương Hạo không nhịn được kinh ngạc kêu lên, chỉ thấy Lôi Long màu vàng này gào thét lao qua đỉnh đầu, khí thế này giống như che khuất bầu trời, khiến trái tim nhỏ của người ta không ngừng tăng nhanh tốc độ.
Tiểu Hồ Ly sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, ôm Tiểu Bạch dựa vào trong lòng của Vương Hạo một chút.
Vương Hạo cũng rất tự nhiên ôm eo thon của Tiểu Hồ Ly, mượn cơ hội chiếm không ít tiện nghi.
Chẳng qua là khi Vương Hạo nhìn về phía Tổ Long của mình, muốn ghét bỏ bọn họ có ghét bỏ bấy nhiêu, nó nhỏ hơn so với người ta gần mười lần.
- Gào...
Lôi Long màu vàng phát ra một tiếng gào thét đinh tai nhức óc, thân thể cao lớn lập tức giống như đạn pháo lao về phía mấy trăm Chúng Thần.
Nó đi qua nơi nào, mặt đất run rẩy, ngọn núi đổ nát, từng cục đá lớn đều rời khỏi mặt đất, bay lượn ở trong bầu trời.
Trương Thiên Sư vội vàng kêu lên:
- Mặc dù nha đầu kia là Chí Tôn huyền cấp, nhưng có thánh thể Lôi Linh gia tăng, hoàn toàn không thua kém gì Chí Tôn Địa cấp, mọi người phải cẩn thận đấy!
- Nói nhảm quá nhiều, nhìn một đòn sấm sét của tôi đây!
Ánh mắt của Triệu Y Linh giống như điện, cánh tay run lên đánh ra một đạo thương ảnh màu vàng, giống như lưu tinh rơi xuống, mang theo lực lượng mạnh mẽ nhanh chóng điểm ra.
- Không tốt!
Đồng tử của mấy trăm Chúng Thần chợt co lại, không kịp do dự nhanh chóng phóng ra công kích cường đại nhất của mình.
Lúc này các loại năng lượng cuồng bạo giống như sóng đào cuồn cuộn trút xuống, mặt đất càng chấn động kịch liệt, từng vết nứt dữ tợn không ngừng lan tràn ra, rõ ràng không chịu nổi năng lượng này trùng kích.
- Ầm ầm ầm...
Sau khi hai bên va chạm vào nhau, sóng khí cuồng bạo giống như cơn sóng gió động trời mênh mông cuồn cuộn lao ra, lấy tốc độ cực nhanh quét ngang về phía bốn phương tám hướng.
Ở trong tiếng ầm ầm vô tận này, mặt đất không ngừng rạn nứt, đá lớn bị sóng khí khủng khiếp trực tiếp cuốn đi.
Khi khôi phục lại một chút yên tĩnh, mặt đất giống như bị sóng thần thử thách qua, tùy ý có thể thấy được từng vết nứt, hiện trường càng hỗn loạn.
Tay Triệu Y Linh cầm trường thương màu vàng, uy phong lẫm liệt đứng ở trên đầu Lôi Long màu vàng, giống như hoàn toàn không có vấn đề gì.
Mà mấy trăm Chúng Thần lại thở hổn hển, rõ ràng một đòn vừa rồi đã tiêu hao hết không ít chân khí bên trong cơ thể của bọn họ.
- Giết!
Triệu Y Linh nhíu mày lại, ép Lôi Long tiếp tục xông về phía mấy trăm vị Chúng Thần.
- Thánh thể Lôi Linh thật khủng khiếp...
Trong nháy mắt sắc mặt đám người Trương Thiên Sư trở nên nghiêm trọng, xem ra muốn giết Vương Hạo Ma Vương này, bọn họ vẫn cần phải tự mình ra tay mới được.
- Tôi ngất, Tiểu Y Linh nhà tôi trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào?
Vương Hạo kinh ngạc kêu lên.
Tiểu Hồ Ly lại cười nói:
- Chị Y Linh lại là thánh thể Lôi Linh, chỉ cần nơi nào có sấm sét, chị ấy chính là chiến thần bách chiến bách thắng.
Vương Hạo không nhịn được trêu đùa:
- Vậy nơi em vô địch, có phải là ở phòng ngủ của anh hay không?
- À, đáng ghét!
Mặt Tiểu Hồ Ly đỏ như muốn nhỏ ra máu, ghé vào trong lòng của Vương Hạo không buông tha.
- Anh hoàn toàn không đáng ghét, là em quá nghịch ngợm!
Vương Hạo nhéo cái mũi nhỏ của Tiểu Hồ Ly, sau đó ôm Tiểu Hồ Ly ngồi xuống, còn lấy ra rượu ngon thức ăn ngon, hiển nhiên là chuẩn bị trước hoa dưới ánh trăng, nhìn mỹ nhân múa thương.
Nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, tất cả nữ đồng bào ở đó đều tức giận, hận không thể nhặt lấy vài quả dưa hấu đao ném cho vương ăn cơm mềm có thâm niên kia một trận.
Nữ nhân của hắn bên ở ngoài anh dũng giết địch, nhưng hắn lại ôm một hồ ly tinh sống phóng túng nhìn người ta múa thương, thật đúng hoang dâm vô độ, giống hôn quân còn hơn cả hôn quân.
Các nam đồng bào lại lộ ra vẻ mặt hâm mộ đố kị nhìn Vương Hạo, nếu như bọn họ có thể lựa chọn, vậy bọn họ tuyệt đối sẽ lựa chọn thay thế Vương Hạo, nhìn Triệu Y Linh đại sát bốn phương, ôm Tiểu Hồ Ly trước hoa dưới ánh trăng.
Đúng lúc này, một hàn khí lạnh thấu xương trong nháy mắt cuốn ra tất cả mọi người ở đó, chỉ thấy Nguyệt Ly nhảy lên một cái, tay cầm kiếm lớn hàn băng xông về phía Chúng Thần.
Cũng không biết là cô thật sự muốn giết chết địch, hay là chịu không nổi phải làm bóng đèn.
- Không tốt, mọi người cùng nhau ra tay!
Trương Thiên Sư kinh sợ hô lên một tiếng, rút ra một thanh đại đao màu trắng bạc nghênh đón Nguyệt Ly.
Vô Cực Thất Tinh liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng bấm ra một đạo chỉ quyết, sử dụng ra Thất Tinh hợp nhất.
Nam Cung Vũ thở dài, Lục Đạo Luân Hồi bị Vương Hạo cho nổ, hiện tại hắn chỉ có thể thành thật đứng nhìn.
- A...
Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng thiên địa.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng màu vàng kim nắm đầu của một Chúng Thần, khiến cho khí tức Chúng Thần của vị này nhanh chóng giảm xuống, toàn thân còn đang không ngừng co giật.
- Đây là bàn tay thượng đế của thần tộc Thiên Minh!
Không biết ai đó kinh ngạc kêu lên một tiếng, tất cả mọi người ở đó lập tức chấn động, vẻ mặt đề phòng nhìn xung quanh.
Khóe miệng Triệu Y Linh cong lên, hiện ra một nụ cười mê người, cô biết đây là Vương Hạo ra tay.
Không có nói nhiều, trường thương màu vàng trong tay Triệu Y Linh không ngừng điểm ra, mỗi lần ra thương đều có thể đâm bị thương một vị Chúng Thần, nhưng cô không có ra tay giết chết.
Mà những Chúng Thần này mặc dù không có chết, nhưng một giây tiếp theo sẽ bị bóng dáng màu vàng để mắt tới, sau đó bị tước đoạt thành tựu tu luyện của cả đời.
Nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, trong nháy mắt tất cả mọi người ở đó lại bị một khí tức khủng khiếp bao phủ...