Trong phòng hội nghị.
Vương Hạo cho Vương Thiên Dật một ánh mắt khinh bỉ.
- Ngươi chính là Vương Thiên Dật sao? Nghe nói ngươi mất tích tám năm, không làm tròn trách nhiệm của một người cha, sau đó quay về thì bắt đầu nghi ngờ Hạo Nhi đại ca làm hư thanh danh chưa ngươi, ta thấy ngươi chẳng hề hiểu được Hạo Nhi đại ca vĩ đại đến thể nào, ngươi chỉ là một tên ngụy quân tử khoác túi da đẹp đẽ,... Ta nhổ vào, cái đồ chơi gì vậy!
Hai vị tiểu đệ Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu có xúc động cúng bái Vương Hạo tại chỗ, lão đại thật là quá trâu bò, nói hươu nói vượn thì thôi đi, ngay cả cha ruột còn oán hận đến vậy, hắn không sợ gặp báo ứng sao?
Vương Thiên Dật nhăn mày lại.
- Ý của ngươi là, Hạo nhi có kế hoạch của mình sao! ?
Vương Hạo nhún vai.
- Ta sẽ không nói cho ngươi, bởi vì ngươi là một tên ngụy quân tử.
Vương Thiên Dật không tức giận, chỉ là nhìn một cái thật sâu vào Vương Hạo.
- Giúp ta chuyển lời cho Hạo nhi, dù trời sập xuống ta cũng đỡ giúp hắn, nhưng nếu hắn dám ra tay với dân chúng tay không tấc sắt, ta sẽ đích thân giết hắn.
Vương Hạo nhếch miệng, ra tay với những dân chúng kia đâu có điểm Tội Ác được, hắn ăn no rửng mỡ làm chuyện không đâu làm gì?
Nhưng mà vị lão ba tiện nghi này muốn gánh trời giúp hắn, nếu hắn mà không đi chọc thủng trời, hình như thật xin lỗi lão ba đang nói rất hùng hồn này nhỉ?
Nhạc Viễn Quang nhịn không được hỏi.
- Vương huynh, ngươi không đi tìm thằng nhóc Vương Hạo kia nữa sao! ?
Vương Thiên Dật nói khẽ.
- Mấy ngày nay ta suy nghĩ xong, phương pháp làm việc của Hạo nhi như vậy, mặc dù ta không đồng ý, nhưng chỉ cần hắn không làm ra loại tội ác tày trời, vậy thì hắn chính là con trai của Vương Thiên Dật ta.
Nhạc Viễn Quang cho Vương Thiên Dật một ánh mắt đồng tình, Vương Hạo tuyệt đối không thể nào trở thành loại người bại hoại tội ác tày trời được, bởi vì đó hoàn toàn không phải là phong cách của hắn, nhưng Vương Hạo tuyệt đối có tiềm chất trở thành một lão hồ ly.
Lão Hồ Ly so sánh với bại hoại, có vẻ như Hồ Ly càng làm cho người ta phát điên hơn đấy! ?
Lúc này, trong phòng họp.
Tất cả boss đều có tâm tư riêng.
Các quý tộc đều nhìn chằm chằm vào vị trí đại diện cho Chiến gia, chỉ cần có được vị trí này, vậy thì bọn họ có thể giống như Hạ gia, Hoàng gia, đứng sừng sững mãi không ngã, không người nào dám đến trêu chọc.
Trong lòng ba người Quan Tân Hùng, Liêu Tuyết Phong, Thất Ma bồn chồn, Chiến Vô Địch lại quen thuộc với Vương Hạo như thế, vậy mà còn tìm bọn họ làm bảo tiêu, đây rốt cuộc là có ý gì chứ?
Trong lòng Hạ Đông Thăng trong lòng quyết định, chờ sau khi cuộc họp này kết thúc thì lập tức gửi tin cho gia tộc, để cho bọn họ toàn lực tìm kiếm tung tích của Vương Hạo, hắn phải thuyết phục được Vương Hạo gia nhập Hạ Gia, tuyệt đối không thể cho Chiến Gia cướp mất Vương Hạo.
Trong lòng Hoàng Hùng hiện lên nhiều ý nghĩ, nếu hắn giết chết Chiến Vô Địch, làm cho chuyện bọn họ không làm tròn trách nhiệm không truyền vào tinh hệ Thiên Dương được.
Nhưng nếu tỉ mỉ nghĩ lại, có vẻ như không làm được.
Bởi vì bây giờ tất cả mọi người đều biết, nếu hắn mà giết Chiến Vô Địch thật, vậy cũng có khả năng tiết lộ bí mật ra, dù giết hay không thì cũng như nhau.
Mà nếu bị người ta điều tra ra, vẫn đi theo con đường chết như cũ, đúng là được không bù mất.
Đương nhiên hắn cũng nghĩ đến chuyện hối lộ Chiến Vô Địch, để hắn không nói ra chuyện này.
Nhưng người ta là đệ nhất thiên tài vô song của Chiến gia, những bảo bối kia trong mắt hắn cũng chỉ là rác rưởi, đưa thì giống như đang nhục nhã người ta, không hối lộ được mà còn làm mất lòng.
Nghĩ nửa ngày, hai mắt Hoàng Hùng tỏa sáng, hắn nghĩ đến một bảo bối, tuyệt đối có thể làm cho Chiến Vô Địch giấu giếm chuyện này đi.
Nghĩ tới ở đây, Hoàng Hùng đi đến bên người Vương Hạo, giọng nói.
- Chiến Công tử, ngài xem có thể nói chuyện riêng với ta chút được không?
Khóe miệng của Vương Hạo nhếch lên, lão gia hỏa này không biết có đủ sợ không? Còn muốn dùng bảo bối gì để hối lộ hắn đây! ?
Đi đến một nơi hẻo lánh, Hoàng Hùng nói nhỏ.
- Chiến Công tử, Hoàng gia chúng ta có giữ một món bảo bối, đến nay vẫn không người nào biết được nó là cái gì, chỉ cần ngài giúp lão phu giữ kín chuyện này, vậy thì lão phu sẽ dùng cả hai tay dâng lên.
Trong lòng Vương Hạo toát ra ba chữ cmn to đùng, ông già này xem hắn là kẻ ngu ngốc à?
Bản thân cũng không biết đó là thứ gì, vậy mà cũng dám ở trước mặt hắn nói là bảo bối, thấy hắn là người đơn thuần trung thực, thì có thể tùy tiện lừa dối phải không! ?
- Chiến Công tử, ngươi nhìn đi, đây chính là món bảo bối kia.
Hoàng Hùng cẩn thận lấy ra một viên đá màu đen thui, to bằng đầu nắm tay.
- Leng keng, chúc mừng ký chủ phát hiện Ngộ thạch Đạo, hệ thống có thể đổi với giá 100. . . Ức.
Vương Hạo trợn tròn mắt, chỉ một viên đá đen thui này, vậy mà đúng là một bảo bối quý giá đấy.
Nghĩ đến cái giá kinh khủng mà hệ thống muốn mua lại, Vương Hạo vội vàng hỏi thăm Hệ Thống cái viên Ngộ thạch Đạo này là cái đồ chơi gì.
Hệ Thống đáp.
- Ngộ Đạo thạch cực kỳ hi hữu, nó cần trải qua quá trình hủy diệt một vũ trụ và một vũ trụ mới sinh ra mới có thể hình thành, bên trong noa tồn tại chân lý tuần hoàn của Thiên Đạo, từ lúc vũ trụ sinh ra đến lúc bị hủy diệt, nên nó trở thành chân lý tối cao cho những người theo đuổi đại đạo, chỉ cần hiểu rõ được nguyên lý này, vậy thì có thể nâng lực công kích gấp mấy trăm lần so với lúc trước.
- Làm sao có thể lợi hại được như vậy?
Vương Hạo lập tức cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với viên Ngộ Đạo Thạch này.
- Hệ thống nhắc nhở, ký chủ đã lĩnh ngộ kỹ năng Thiên Nhân Hợp Nhất, xem như đã nắm được một chút da lông của nó, chỉ cần sử dụng viên Ngộ Đạo thạch này, vậy thì có thể thành công ngộ đạo.
- Thiên Nhân Hợp Nhất mới chỉ là chút da lông! ?
Vương Hạo sợ ngây người, Thiên Nhân Hợp Nhất mạnh bao nhiêu, hắn cảm nhận rõ ràng, nhưng bây giờ Hệ Thống lại nói cho hắn biết, đây mới là một chút da lông, trò đùa này không buồn cười chút nào.
- Chiến Công tử, mặc dù lão phu không biết bảo bối này là cái gì, nhưng nó lại cực ki cứng rắn, lão phu nghi ngờ nó là một loại quáng thạch hiếm thấy, chắc chắn sẽ đúc được thần binh lợi khí.
Hoàng Hùng thao thao bất tuyệt giới thiệu.
Vương Hạo trợn trắng mắt, lời này không phải là nói nhảm sao! ? Có thể trải qua quá trình vũ trụ này hủy diệt, vũ trụ khác sinh ra, nó có thể không cứng được sao! ?
Nhưng mà, chỉ lấy mỗi Ngộ Đạo thạch, hiển nhiên không phải phong cách nhạn qua cũng nhổ lông của Tiểu Lang Quân hắn đây.
Nghĩ đến đây, Vương Hạo lắc đầu thở dài nói.
- Không phải ta không muốn giúp ngươi, mà là không giúp được ngươi.
Hoàng Hùng gấp gáp, vội vàng nói.
- Chiến Công tử thần thông quảng đại, sao lại không giải quyết được chuyện này đây! ?
Vương Hạo vẫy vẫy tay.
- Dù ta có thần thông quảng đại thế nào đi nữa cũng vô dụng, nhưng bây giờ quá nhiều người biết, ngươi cho rằng còn có thể dấu diếm chuyện này được nữa sao! ?
- Cái này. . .
Hoàng Hùng gấp gáp, nếu Chiến Vô Địch mà cũng không giải quyết được, vậy thì Hoàng gia nhà hắn coi như xong đời thật rồi!
Bỏ qua một thiên tài còn mạnh hơn Chiến Vô Địch, chỉ cần nghĩ thôi cũng biết phía trên sẽ phản ứng như thế nào, chắc chắn sẽ phái người xuống thay thế chức vụ của nhà hắn, sau đó áp giải gia tộc hắn về tinh hệ Thiên Dương để chịu phạt.
Còn phương pháp chạy trốn, vẫn đừng nghĩ đến thì hơn.
Theo sự hiểu biết của hắn, đến nay chưa có một ai trốn thoát khỏi sự đuổi bắt của người tứ gia tộc, dù có chạy đến tinh cầu hẻo lánh khác cũng vậy.
Vương Hạo gãi gãi cái cằm, nói nhỏ.
- Thật ra báo sai một chút, cũng không phải là không có cơ hội cứu mạng.
- Chiến công tử cứu ta!
Hoàng Hùng vội vàng xoay người hành lễ.
- Ta cũng không giúp được ngươi.
Vương Hạo xua tay.
- Chuyện này, cởi chuông thì cần phải tìm người buộc chuông mới được.
- Người buộc chuông! ?
Hoàng Hùng thử thăm dò.
- Vương Hạo.
Vương Hạo nhẹ gật đầu.
- Muốn làm hòa chuyện này, ngoại trừ Hạo nhi đại ca ra thì không có ai giúp được ngươi.
Nghe vậy, Hoàng Hùng có ý nghĩ muốn tự tử cũng có, muốn Vương Hạo giúp đỡ, tuyệt đối phải cắt vỡ động mạch chủ, không ngừng đổ máu mới được. . .