Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 481: Chương 481: Một núi không thể chứa hai hổ.




Hoàng Hùng yếu ớt hỏi.

- Chiến công tử, ngươi cảm thấy lão phu phải làm thế nào thì Vương Hạo mới chịu giúp đây.

Vương Hạo thích thú cười cười nói.

- Muốn giúp như thế nào thì phải xem thành ý của ngươi rồi.

Hoàng Hùng dùng tay xoa ngực, cảm giác như một thanh đao đang đâm cho ngực hắn chảy máu đầm đìa.

Đồng thời, Hoàng Hùng cũng hận không thể đánh chết Hoàng Vĩ, Vương Hạo có thiên phú mạnh hơn ngươi thì sao, chính mình không chịu cố gắng, mà cứ đi ghen ghét người ta, rồi muốn hại chết hắn làm gì chứ!

Nhưng kết quả thì hay rồi, thiên phú của Vương Hạo bị xem nhẹ, nhưng người ta quật khởi quá nhanh, đánh cho bọn họ trở tay không kịp, cuối cùng xảy ra chuyện lớn.

Vương Hạo vỗ vỗ bờ vai của Hoàng Hùng, nói nhỏ.

- Ta nói cho ngươi biết một chuyện, lần này ta đến đây là vì hoàn thành thí luyện của gia tộc.

Hoàng Hùng giật mình, khó trách thiên tài tinh hệ Thiên Dương tự mình chạy đến nơi hẻo lánh này, lại không mang theo bao nhiêu hộ vệ bên người, hóa ra là đang lịch lãm rèn luyện theo yêu cầu của gia tộc, nhưng điều này thì có liên quan gì đến hắn chứ?

Vương Hạo tiếp tục nói.

- Sở dĩ ta muốn kết giao với Vương Hạo, mục đích là vì trong tay hắn có 500 vạn đại quân, đáng tiếc trang bị của 500 vạn đại quân này quá kém, mà hình như trang bị của Hoàng Gia các ngươi nhìn cũng được, chỉ cần ngươi cho ta 500 vạn bộ đồ, vậy thì dễ nói chuyện rồi.

- Ngươi muốn 500 vạn bộ đồ...

Hoàng Hùng hét lên một câu, trong lòng muốn chửi cmn.

Phải biết rằng, tư quân của Hoàng Gia cũng giống như tư quân Hạ Gia vậy, đều dùng trang bị cấp năm để làm chủ, không chỉ có giá đắt đến đáng sợ, mà hàng năm cũng sản xuất được số lượng có hạn.

Nhưng bây giờ lại bắt hắn nôn ra 500 vạn bộ trang bị, đúng là cắt thịt uống máu hắn đây mà, muốn lấy hết toàn bộ tài sản mà Hoàng Gia tích góp được.

Vương Hạo ý vị thâm trường nói.

- Chỉ cần ngươi cho ta 500 vạn bộ trang bị, vậy thì ta cam đoan rằng sẽ lấy mạng nhỏ của Vương Hạo giúp ngươi, hắn sẽ không sót mà đến tinh hệ Thiên Dương được.

Hoàng Hùng nhìn Vương Hạo thật sâu, phát hiện ra Chiến Vô Địch đúng là kẻ tâm cơ thâm sâu, bên ngoài thì giống như là anh em tốt của Vương Hạo, nhưng sau lưng lại nghĩ làm sao để lấy hết thế lực của hắn về cho mình dùng, còn muốn đưa Vương Hạo đến chỗ chết, loại người đi ra từ gia tộc lớn này đúng là quá ngoan độc.

Đồng thời, Hoàng Hùng cũng hiểu rõ, một núi không thể có hai con hổ, chính là hai vị siêu cấp thiên tài này, nếu không phải gay, thì chắc chắn phải có một thằng chết.

Quan Tân Hùng, Liêu Tuyết Phong và Thất Ma đi theo phía sau Hoàng Hùng cũng giật mình gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần Chiến Vô Địch này không phải là bạn tốt của Vương Hạo là được, vậy thì bọn họ yên tâm rồi.

Nhạc Viễn Quang nghe xong thì sắc mặt lập tức lạnh xuống, hắn luôn nghe lén Vương Hạo và Hoàng Hùng nói chuyện, tên khốn Chiến Vô Địch này còn muốn giết Vương Hạo, thật sự nghĩ ông chú như hắn đã chết rồi phải không?

Vương Hạo nhoáng cái đã giữ được Nhạc Viễn Quang lại, khẽ lắc đầu, truyền âm mật nói.

- Không cần đi, Chiến Vô Địch là do Hạo Nhi giả mạo.

- Cái gì?

Nhạc Viễn Quang há hốc mồm, thằng nhóc hốn lão này biến mất nhiều ngày trời, bây giờ lại đi giả mạo Chiến Vô Địch, không biết trong hồ lô của hắn đang bán thuốc gì nữa!

Nhưng Nhạc Viễn Quang biết rõ, thuốc kia không phải là thứ gì tốt.

Vương Thiên Dật cười khổ một tiếng, vốn hắn cũng không phát hiện cái gì khác thường, thế nhưng cái cảm giác huyết mạch tương liên này không thể nào giả được, nên hắn cực kỳ chắc chắn, đó là Vương Hạo.

Mặc dù Vương Thiên Dật không biết con trai mình muốn làm gì, nhưng chỉ cần nó không xấu đến hết thuốc chữa, thì hắn sẽ chọn tin tưởng Vương Hạo, chắc chắn nó có kế hoạch của mình.

Vương Hạo liếc về phía Vương Thiên Dật, trong lòng nhịn không được thở dài, đúng là vẫn bị vị ba ba tiện nghi này phát hiện.

Nhưng hôm nay ba mình đúng là không tệ, lại biết tin tưởng hắn vô điều kiện nữa chứ, làm cho lòng hắn dâng trào một cảm giác không nói nên lời, có lẽ là tình thương của cha đấy!

Hoàng Hùng dùng vẻ mặt cầu xin nói.

- Chiến công tử, 500 vạn bộ trang bị là lấy hết của cải của Hoàng Gia mất rồi, xin ngài bớt cho ít được không?

Vương Hạo vô tội nhún vai.

- Nếu ngươi chê đắt, vậy thì tự mình đi thừa nhận sai lầm đi, ta nghĩ Hoàng Gia trên tinh hệ Thiên Dương sẽ tha thứ cho ngươi, dù sao các ngươi đều họ Hoàng mà!

Tha thứ con em mi!

Thằng khốn này nói chuyện kiểu đó mà không đau thắt lưng à!

Trong lòng Hoàng Hùng điên cuồng phun nước bọt, dù hắn là người Hoàng Gia đi nữa, nhưng lại không được xem là một thành viên trong gia tộc.

Nếu không thì cũng không bị phái đến nơi thâm sơn cùng cốc này, cả đời chỉ có thể ngồi tuyển thiên tài cho gia tộc mà thôi.

Nhưng bây giờ thì hay rồi, bọn họ không chỉ bỏ qua một siêu cấp thiên tài, còn đắc tội hắn luôn, nếu Hoàng Gia có thể lấy ơn báo oán mà tha cho bọn họ, thì đúng là kỳ tích.

Nhưng nói đi nói lại, nếu so sánh tính mạng cả nhà và tiền tài, tất nhiên Hoàng Hùng sẽ lựa chọn tính mạng rồi.

Bởi vì tiền không còn thì có thể kiếm tiếp, nhưng không còn mạng nữa thì thật sự xong phim.

Nghĩ đến đây, Hoàng Hùng đau lòng nói.

- Chỉ cần Chiến công tử có thể làm cho Vương Hạo hoàn toàn câm miệng, hơn nữa những người biết chuyện này không nói ra ngoài, thì lão phu nguyện ý dâng tặng cho công tử 500 vạn bộ trang bị tư quân Hoàng gia.

Vương Hạo lấy Ngộ Đạo Thạch từ trong tay Hoàng Hùng, khẽ cười nói.

- Yên tâm đi, có Chiến Gia ra mặt, ta cam đoan không ai dám đứng sau nói nhiều chuyện, chắc chắn sẽ giải quyết sạch sẽ giúp ngươi.

Hoàng Hùng nhìn Ngộ Đạo Thạch bị Vương Hạo cầm đi, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác đau đớn, còn đau lòng hơn cả con ruột chết.

Vương Hạo nhìn tất cả quý tộc, nói.

- Ta cho các ngươi thời gian năm ngày, để các ngươi thể hiện ra nội tình của gia tộc mình, kẻ mạnh nhất sẽ đạt được vị trí đại diện cho gia tộc ta.

Nghe vậy, tất cả quý tộc nhỏ đều thất vọng, mà những đại quý tộc kia đều xoa xoa hai tay, chuẩn bị lấy ra nội tình thâm hậu nhất của gia tộc mình.

Tất cả Võ Tôn ở đây đều thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi chuyện, trong lòng cực kỳ thất vọng với những quý tộc này.

Vốn dĩ bọn họ còn trông cậy vào việc để Quý Tộc quay về thống lĩnh Nhân Tộc, làm cho Nhân Tộc phát triển lớn mạnh.

Nhưng ai mà ngờ rằng, những quý tộc này đã hoàn toàn biến chất, thấy có việc thì trốn tránh, thấy có lợi thì nhảy ra, mặc kệ sự sống chết của dân chúng, vậy thì làm sao có thể thống trị được dân chúng?

Nếu để Quý Tộc tiếp tục thống trị, vậy thì chắc chắn Nhân Tộc sẽ xong đời.

Xem ra, đã đến lúc Nhân Tộc phải thay đổi thời đại, thay đổi pháp tắc, đẩy ra một hệ thống xã hội hoàn toàn mới.

Vương Thiên Dật sững sờ, hình như đã hiểu vì sao Vương Hạo phải làm như vậy rồi, chắc chắn là hắn muốn cho Võ Tôn thấy được bộ mặt đáng ghê tởm của Quý Tộc, sau đó hoàn toàn buông tay với bọn họ.

Vương Hạo nhếch khóe miệng lên, trong mắt lóe lên một ánh sáng tham tiền, có sự hấp dẫn của người đại diện gia tộc, chắc chắn những quý tộc này sẽ đưa sổ sách tài chính nhà mình đến tận tay hắn.

Vậy thì, đợi sau này hắn dùng thân phận Vương Hạo xuất hiện, nên kiếm bao nhiêu tiền, chắc chắn phải lấy đủ bấy nhiêu.

- Ầm ầm...

Bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất bắt đầu lắc lư.

- Ám Tinh Linh Tộc đáng chết, lại dám đánh đến đây!

Mấy Võ Tôn cực kỳ tức giận, phi thân lao ra khỏi phòng họp.

- Mẹ nó, ta đến là để kiếm chỗ tốt, không phải đến để đánh nhau.

Vương Hạo phất tay.

- Kéo cầu thang xuống! Chúng ta đi!

Nói xong, dẫn đầu lao ra khỏi phòng họp, chạy như bay về phía phi thuyền.

Hai vị tiểu đệ Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu cũng rất hiểu chuyện, nhanh chóng chạy theo bước chân của lão đại.

Quan Tân Hùng, Liêu Tuyết Phong và Thất Ma há hốc mồm, đây là đệ nhất thiên tài tinh hệ Thiên Dương sao? Sao làm cho bọn họ có ảo giác như nhìn thấy Vương Hạo thế này?

----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.