Trong vũ trụ đen kịt.
Nhân Tộc và Ám Tinh Linh Tộc đang chiến đấu kịch liệt, đạn pháo bay vù vù, đạn laser bay múa chằng chịt, tiếng nổ lớn vang lên không dứt bên tai...
Nhưng do hỏa lực của hai bên chênh lệch nhau quá lớn, nên Nhân Tộc chỉ có thể tiến vào trạng thái phòng ngự.
Đúng lúc này, một phi thuyền đang lợi dụng sự nhỏ nhắn linh hoạt của mình, và đặc tính của bảo thạch không gian, nhẹ nhõm chạy qua chiến hỏa, rất có phong cách lướt qua ngàn bụi hoa, không một phiến lá dính người.
Vương Hạo đang ngồi trong một gian phòng, biến trở về bộ dáng bản thân, đang trò chuyện video với Triệu Y Linh.
- Y Linh tiểu bảo bối, em tuyệt đối không được quên, lão già Hoàng Hùng kia đang nợ chúng ta 550 vạn bộ trang bị.
Vương Hạo chăm chú dặn dò.
- Ta sẽ lấy từ chỗ tiền bối Hoàng Hùng.
Triệu Y Linh gật đầu, nhịn không được lo lắng hỏi.
- Anh khi không lại đi tinh hệ Thiên Lô làm gì?
Trên mặt Vương Hạo nổi lên ánh sáng thần thánh, bắt đầu chém gió.
- Vì sự nghiệp muôn đời của Nhân Tộc, ta đang chấp hành kế hoạch chém đầu.
- Kế hoạch chém đầu?
Triệu Y Linh hét lên một tiếng, cô có cảm giác Vương Hạo điên mất rồi.
Phải biết rằng tu vi của Nữ Vương Ám Tinh Linh Tộc chính là Võ Tôn cấp chín đấy, thực lực đó không phải là bốc phét mà ra đâu.
Hơn nữa, Vương Hạo còn muốn đến tận nhà người ta chém đầu, nhiệm vụ này nhìn thế nào cũng có cảm giác không hoàn thành nổi!
Vương Hạo thâm tình nhìn Triệu Y Linh, nói nhỏ.
- Nếu như nhiệm vụ của ta thất bại, thì em hãy quên ta đi!
- Mẹ kiếp, anh nghĩ Triệu Y Linh em là người nào chứ!
Triệu Y Linh giận dữ mắng một câu, sau đó nhịn không được chảy nước mắt, trong lòng đã bị anh hùng dân tộc Vương Hạo cắm rễ vào, không thể nào mở lòng cho người khác nữa.
Vương Hạo thở dài.
- Ta đã đi qua biên cảnh, tín hiệu sắp biến mất, cuối cùng chỉ muốn nói với em một câu, I Love You!
- Vương Hạo, anh là tên khốn khiếp, anh phải quay về với bổn tiểu thư, nếu anh không trở lại, bổn tiểu thư dù thành quỷ cũng không tha cho anh...
Tiếng khóc nghẹn ngào của Triệu Y Linh vang lên.
Một giây sau, cuộc trò chuyện hoàn toàn bị cắt đứt.
Vương Hạo nhịn không được nhếch khóe miệng lên, Triệu Y Linh này sợ rằng chạy không thoát nữa rồi, chỉ cần hắn quay về an toàn, tuyệt đối có thể trong lúc đầu tiên làm chuyện kia, có thể thử tất cả các tư thế một lần.
- Vương Hạo ca ca, ngươi thật sự là càng ngày càng tiện, ngay cả bản Bảo Bảo thỏ cũng sắp chịu không nổi tiện khí từ ngươi rồi.
Tiểu Bạch ngồi ở trên giường, cho Vương Hạo một ánh mắt ghét bỏ.
Vương Hạo lấy ra một củ cà rốt nhét vào trong miệng Tiểu Bạch miệng.
- Không nói lời nào, không ai nói ngươi là con thỏ câm đâu.
Tiểu Bạch vui vẻ ôm cà rốt mà gặm, thì thầm nho nhỏ nói.
- Sư huynh của ngươi đã dung hợp Hỏa Chi Bản Nguyên thành công, bây giờ đang củng cố tu vi, đoán là sắp xuất quan rồi.
Vương Hạo gật đầu, cực kỳ chờ mong Lăng Tiêu sau khi xuất quan.
Bởi vì hắn phát hiện một điều, dù tất cả mọi người đều có thể dung hợp thuộc tính Bản Nguyên, nhưng bởi vì thiên phú khác biệt, nên trình độ nắm giữ sau khi dung hợp cũng khác nhau rất lớn.
Cũng giống như binh sĩ Thiếu Soái Quân vậy, mặc dù bọn họ dung hợp Hỏa Chi Bản Nguyên, nhưng chiến lực vẫn thấp hơn Nhân tộc cao đẳng, không tiến giai đi vào hàng ngũ Nhân Tộc cao đẳng được.
Nhưng vị Lăng Tiêu sư huynh này của hắn, thiên phú rất kinh người, khi dung hợp Hỏa Chi Bản Nguyên, lượng mà hắn hấp thu nhiều hơn mười lần binh sĩ Thiếu Soái Quân, sau khi xuất quan rất có thể sẽ tiến giai trở thành nhân tộc cao đẳng.
- Được rồi, mau trở về trông coi Hỏa Liên Bản Nguyên đi!
Vương Hạo xách hai cái tai của Tiểu Bạch lên, chuẩn bị ném nó vào trong Linh Giới Cầu.
- Vương Hạo, ngươi mau dừng tay, bản Bảo Bảo thỏ là con thỏ kiêu ngạo, ngươi không thể xem bản Bảo Bảo thỏ là quản gia mà nuôi…
Tiểu Bạch hét ầm lên, mặc dù trong Linh Giới cầu nó có một mảng rừng rậm lớn, làm một chúa tể rừng xanh trong đó.
Nhưng nó lại không có cảm giác vui vẻ, nó thấy ở bên ngoài đi gây chuyện với Vương Hạo còn vui hơn cả trăm lần.
- Bây giờ tất cả mọi người đều biết, con thỏ nhà mi là dấu hiệu nhận biết ta, nhưng lần này ta đang giả mạo Chiến Vô Địch, nếu dẫn theo ngươi bên người, không phải là lộ tẩy ngay sao?
Vương Hạo bất đắc dĩ tóm lấy nó, trực tiếp ném Tiểu Bạch vào trong Linh Giới Cầu.
- Vương Hạo, ngươi thay lòng đổi dạ, vậy mà quên mất lời thề trước đây của chúng ta. Tiểu Bạch hét lên một tiếng, sau đó biến mất khỏi căn phòng.
Vương Hạo trợn trắng mắt, cực kỳ muốn biết con thỏ này có phải gần đây xem nhiều phim Hàn quá rồi không? Ai lại đi thề với một con thỏ chứ!
Ách. . . Không đúng, hình như bọn họ có thể với nhau, sẽ tai họa cho cả vũ trụ này!
Đúng lúc này, một loạt tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
- Phanh phanh phanh. . .
Vương Hạo nhăn mày lại, biến thành Chiến Vô Địch trong nháy mắt.
- Đi vào
Tiền Vạn Dương đi vào phòng, gấp gáp nói.
- Lão Đại, không ổn rồi, Ám Tinh Linh tộc đã phát hiện chúng ta.
- Cái gì! ?
Vương Hạo sửng sốt một chút.
- Chúng ta vừa mới vượt qua đường biên giới, bọn họ đã phát hiện ra nhanh vậy sao?
Tiền Vạn Dương giải thích.
- Ám Tinh Linh tộc khác với Nhân tộc chúng ta, bọn họ chỉ nghe mình mệnh lệnh của Nữ Vương mà chúng ta lại được tạo thành từ vô số các thế lực khác nhau, làm cho lực lượng tương đối phân tán, không thể tập trung lại được, giống như bây giờ, Ám Tinh Linh tộc thì có tuyến phòng ngự thứ hai, mà Nhân tộc chúng ta thì không có.
Vương Hạo gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu rõ.
Thật ra hắn cũng từng tìm hiểu vì sao Nhân Tộc lại bị Ám Tinh Linh tộc treo lên đánh, thật ra nguyên nhân chủ yếu là do lực lượng của Nhân Tộc đều do Quý Tộc quản lý, mà mỗi người bọn họ đều ích kỷ vì bản thân, nên tài nguyên bị hạn chế và phân tán.
Mà Ám Tinh Linh tộc lại có một chỉ huy thống nhất, tập trung lực lượng làm chuyện lớn, lợi dụng tài nguyên có hạn một cách triệt để, nên Ám Tinh Linh tộc mới có thể siêu việt hơn Nhân tộc tất cả các mặt, nhờ đó mà treo lên đánh Nhân tộc.
Lúc này, ba vị Võ Thánh Quan Tân Hùng, Thất Ma, Liêu Tuyết Phong đi đến.
Quan Tân Hùng liên tục nói.
- Chiến Công tử, bên ngoài có năm chiếc mẫu hạm hàng không bọc thép đến đây, bọn họ yêu cầu chúng ta dừng lại để kiểm tra, nếu không sẽ lập tức công kích, ngài thấy chúng ta có nên ra tay không?
- Không cần ra tay!
Vương Hạo lắc đầu.
- Chúng ta dừng lại là được rồi, như vậy chúng ta có thể trực tiếp đi gặp Nữ Vương Ám Tinh Linh.
Liêu Tuyết Phong ngốc trệ, tò mò hỏi.
- Chiến Công tử, không phải ngài đang thí luyện gia tộc sao? Nếu đi thì lộ thân phận mất!
Vương Hạo nhếch miệng.
- Ngươi cho rằng Nữ Vương Ám Tinh Linh biết thân phận của ta xong, sẽ ngoan ngoãn giao ra bông hoa Sinh Mệnh sao! ?
Liêu Tuyết Phong lắc đầu, bông hoa Sinh Mệnh là bảo bối để giữ mãi vẻ thanh xuân của Nữ Vương Ám Tinh Linh, làm sao có thể tặng cho kẻ khác được?
Lại nói, dù ở tinh hệ Thiên Dương có lợi hại thế nào đi nữa, nhưng chỉ một thế lực trong tứ đại gia tộc, hình như còn chưa đủ làm cho Nữ Vương Ám Tinh Linh phải sợ hãi.
Dù sao Ám Tinh Linh tộc dưới sự dẫn dắt của Nữ Vương Ám Tinh Linh, sắp trở thành chủng tộc cao cấp, nó có thể cạnh tranh cao thấp với Nhân tộc cao đẳng luôn, nên không cần sợ một cái Chiến Gia.
Nghĩ đến đây, ba vị Võ Thánh vội vàng vỗ bộ ngực của mình bảo đảm.
- Chiến Công tử, ngài yên tâm, chỉ cần chúng ta còn có một hơi tàn, nhất định sẽ bảo vệ ngài an toàn.
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu nhịn không được mặc niệm ba phút cho ba vị Võ Thánh này, bọn họ cho rằng mình đi theo Vương Hạo là đã lên Thiên Đường, nhưng bọn họ lại không biết rằng, ba người đã bước một chân vào Địa Ngục rồi, mà không biết lúc nào thì rơi hẳn vào địa ngục luôn thôi.
Sau khi Vương Hạo để lộ thân phận mình ra, các binh sĩ Ám Tinh Linh tộc đề trợn tròn mắt, Đệ nhất Thiên tài Tinh hệ Thiên Dương đến chỗ Ám Tinh Linh tộc bọn họ làm gì! ?
Cuối cùng, bọn họ không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa người đến gặp Nữ Vương Ám Tinh Linh, chờ Nữ Vương thẩm phán. . .
----------