- Muah ha ha, lão tử sắp phát tài rồi!
Vương Hạo cười lớn một tiếng, sau đó vung tay lên,
- Tiền Vạn Dương, Trần Diệu, chúng ta đi thôi, nhanh một chút...
Nói xong, Vương Hạo liền lôi kéo Linh Linh vẻ mặt vẫn còn mơ hồ, hướng về phi thuyền Hắc Long chạy như điên.
Thấy thế, hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu sửng sốt một chút, sau đó cũng không dài dòng, rất nhanh chạy theo Vương Hạo.
Nhạc Huyên kéo Hạ Vi Vi, cũng nhanh chóng đi theo, Mạch Manh Manh nghiêng đầu, rồi cũng đi theo sau.
- Thiếu niên, người đừng đi mà!
Đoàn người lây nhiễm hoảng sợ, nhanh chóng đuổi theo Vương Hạo, đây chính là người có thể cứu bọn họ, tuyệt đối không thể để người này đi mất.
- Thiếu niên, người chạy cái gì, mau trở lại...
- Thiếu niên, van xin ngươi, nhanh lên quay lại đi mà!
Nhưng phi thuyền Hắc Long đã bay lên trời, không có một chút ý tứ dừng lại.
- Tiểu gia hỏa này đúng là lòng tham không đáy!
Băng Xảo lắc đầu bật cười, cho những người lây nhiễm này hy vọng, sau đó người lại biến mất, đến khi những người lây nhiễm thất vọng, hắn lại xuất hiện, giá cả của thuốc giải này còn không phải là hắn muốn bao nhiêu thì là bấy nhiêu sao!
...
Trên phi thuyền Hắc Long.
Hạ Vi Vi hiếu kỳ hỏi:
- Đại bại hoại, anh chạy cái gì chứ?
Vương Hạo cho Hạ Vi Vi một ánh mắt khinh bỉ,
- Đương nhiên là phải chạy rồi, nếu không khiến những người lây nhiễm này nhìn thấy hy vọng, sau đó lại rơi vào tuyệt vọng, tôi làm sao mà kiếm được tiền!
Vừa dứt lời, Hạ Vi Vi, Mạch Manh Manh, Nhạc Huyên đều tức giận, dùng ánh mắt giận dữ nhìn Vương Hạo, đây quả thực là tên gian thương tội ác tày trời, căn bản không có một chút tính người.
Dùng thuốc cứu mạng của người khác, để cướp đoạt tài sản của bọn họ, cái này cùng với việc một mình nâng giá lương thực thời xưa, cướp đoạt tiền mồ hôi nước mắt trong tay dân chúng, có gì khác nhau? Chuyện này chính là phá bỏ ranh giới đạo đức cuối cùng.
Hạ Vi Vi hầm hừ nói:
- Đại bại hoại, anh làm nhiều chuyện xấu nhiều như vậy, cũng không thể thỉnh thoảng làm chuyện tốt sao?
Vương Hạo bĩu môi, phun ra hai chữ:
- Không thể!
- Anh, anh...
Ba cô gái bị tức đến đỏ bừng cả mặt, hận không thể đánh chết tên gian thương thấy tiền sáng mắt này.
- Hừ!
Nhạc Huyên hừ lạnh một tiếng, nắm tay Hạ Vi Vi, Mạch Manh Manh trở về phòng. Với lý giải của nàng đối với Vương Hạo, cho dù có nói rách trời, tiện nhân này cũng sẽ không xuống giá.
- Lão đại, vậy anh định bán bao nhiêu tiền một phần thuốc giải vậy?
Trần Diệu hiếu kỳ hỏi.
- Giá vốn là một triệu, các ngươi cảm thấy, ta nên bán bao nhiêu tiền một phần đây?
Vương Hạo đầy hứng thú nhìn hai tiểu đệ, cũng không biết lòng của bọn họ có đủ đen tối hay không.
- Lão đại, em thấy khoảng một tỷ là được.
Sau khi suy tính, Tiền Vạn Dương đã đem giá thuốc giải tăng lên một nghìn lần.
Trần Diệu gật đầu, cái giá này tuyệt đối đủ cao.
- Thực sự là không phóng khoáng gì hết.
Vương Hạo lắc đầu, muốn kiếm lợi cũng phải vào chỗ chết mới kiếm được, không có 100 ức, thì cứ cút xa ta ra.
- 100 ức!
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu trợn to mắt nhìn Vương Hạo, đúng là xấu xa, chưa bao giờ thấy ai xấu xa như vậy, đây quả thực là cướp đoạt, không đúng, là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
Đồng thời, hai người cũng đang suy nghĩ, người lây nhiễm có 10 vạn người, một người 100 ức, vậy thì sẽ thu được tất cả tới bao nhiêu tiền đây?
Đương nhiên, nghèo túng hạn chế trí tưởng tượng của bọn hắn, khiến bọn họ thực sự không cách nào tưởng tượng đây rốt cuộc là bao nhiêu tiền.
Chẳng qua, một lát sau hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu, hai mắt sáng như sao, phảng phất như thấy được bộ dạng mình đang mặc một thân trang bị mạnh mẽ, sau đó đại sát tứ phương.
...
Thiên Minh Tinh, một thành phố, đỉnh chóp tòa cao ốc nào đó.
Thành viên tổ chức khủng bố DY tụ tập tại đây, trong đó có người quen cũ của Vương Hạo, Hi Dung Hiên.
- Lần hành động này rất thuận lợi, không thể bỏ qua công lao của các vị.
Một tiếng nói khàn khàn vang lên.
Thành viên tổ chức khủng bố DY quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một gã nam tử đeo mặt nạ mặt mèo đã đi tới, người này chính là tổ trưởng lần hành động này, Sơn Miêu.
- Sơn Miêu, hành động đã kết thúc, vi-rút zombie đã thành công bao phủ Thiên Minh Tinh, sao anh còn không cho chúng tôi rời đi, đây là ý gì?
Hi Dung Hiên không khỏi hỏi.
Căn cứ theo kinh nghiệm hành động trước đây, sau khi tổ chức khủng bố DY thả ra vi-rút zombie ở viên tinh cầu nào đó, đều sẽ an bài rút lui khỏi ngay sau đó, sau đó từ nhân viên nằm vùng, cũng chính là người có thân phận quang minh chính đại, đi tìm tân nhân loại thu lấy tiền tài.
Nhưng lần này, lại không để cho bọn họ rời đi trước, chuyện này không thể nghi ngờ đã làm bọn họ cảm thấy nguy hiểm.
Phải biết rằng, bây giờ Thiên Minh Tinh đã được Trung Tướng Kim Uy tiếp quản, các binh lính đang ở Thiên Minh Tinh tuần tra, nếu như bị phát hiện, tuyệt đối sẽ bị đánh gục ngay lập tức.
- Lần này vi-rút zombie là phiên bản cải tiến, bác sĩ nói không chỉ sẽ xuất hiện tân nhân loại, còn có thể xuất hiện nòi giống mới, ta muốn các ngươi đi đến các nơi như rừng rậm, sa mạc,... chỉ cần là nơi có yêu thú qua lại, thì liền đi xem có có loài gì mới xuất hiện hay không.
Sơn Miêu nói.
- Loại chuyện như vậy cũng không cần chúng ta phải đích thân đi làm chứ?
Hi Dung Hiên mày nhăn lại.
- Lần này số người tham gia nhiệm vụ có hạn, những huynh đệ không bị bại lộ thân phận đều đang bận rộn tìm kiếm tân nhân loại và thu thập di sản của 250 ức người ở Thiên Minh Tinh, nên việc đi tìm giống loài mới này chỉ có thể giao cho các ngươi.
Thanh âm Sơn Miêu lạnh dần, hiển nhiên không còn kiên nhẫn nữa rồi.
Hai mắt Hi Dung Hiên híp lại, hắn cảm giác lần này nhất định là có chuyện gì đó khác thường, Sơn Miêu khẳng định đang che giấu gì đó.
Bên ngoài bây giờ khắp nơi đều là binh lính tuần tra của Quân Bộ, lúc này đi ra, căn bẳn không khác gì là đi chịu chết.
Gần đây thái độ của tổ chức khủng bố DY với thành viên luôn rất mập mờ, có chút không rõ ràng.
Trừ phi là muốn dùng bọn họ làm mồi dụ, để dẫn dắt binh lính tuần tra rời đi, sau đó đạt được mục đích gì đó không thể cho người khác biết.
Nghĩ tới đây, Hi Dung Hiên gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi.
Nói xong, xoay người rời đi, không dây dưa thêm nữa.
Thành viên khác thấy thế, cũng không dám dong dài, vội vã rời đi, tìm giống loài mới gì đó.
Sau khi Hi Dung Hiên đi, một đội nhân mã từ trong góc tối bước ra.
Một gã nam tử tóc vàng khinh miệt cười nói:
- Hi Dung Hiên cũng không phải là chó nhà có tang, hắn có thể từ trong phòng giam đi ra, chỉ bằng điểm này, ta phục hắn.
- Được rồi, không cần nói về Hi Dung Hiên nữa.
Sơn Miêu khoát tay áo,
- Đại Ngưu, Hoàng Mao, người ta đã phái đi ra ngoài rồi, chắc là có thể dẫn dắt binh lính tuần tra rời đi không ít, các ngươi nên nắm chắc cơ hội, đem mấy thứ mang về cho ta, nếu như phạm sai lầm, chúng ta đều phải chết đấy...
- Dạ, chúng ta cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Hoàng Mao, Đại Ngưu trọng trọng gật đầu một cái, sau đó mang theo một đội nhân mã xoay người rời đi.
Sơn Miêu gật đầu, hóa thành một đạo tàn ảnh, tiêu thất ngay tại chỗ.
Sau khi Sơn Miêu đi khỏi, Hi Dung Hiên từ trong một góc đi ra, cười lạnh nói:
- Sơn Miêu, ngươi thật sự cho rằng trên thế giới chỉ có mình ngươi là thông minh sao?
Nói xong, Hi Dung Hiên từ trong túi lấy ra một chai dược tề màu đen, đây là bình vi-rút zombie hắn đặc biệt bớt lại...