Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 117: Chương 117: Mẹ ngươi có biết không?




Thiên Minh Tinh, trong một thành phố đầy zombie.

Một nữ sinh tóc tím chạy ở phía trước, phía sau một đoàn zombie diện mạo dữ tợn đuổi theo.

Nếu như trong tư duy của người bình thường, khuôn mặt nữ sinh tóc tím này phải vô cùng hoảng sợ mới đúng, nhưng bây giờ nữ sinh tóc tím này lại đang rất vui vẻ, có vẻ căn bản cũng không hề sợ những con zombie này.

- Mau tới đuổi theo ta đi! Các ngươi chậm quá...

Nữ sinh tóc tím trong tay cầm một cây cần câu cá, trên đó móc một tảng mỡ lớn, vung vẩy trước mặt đám zombie.

- Grào...

Đám zombie kêu gào một hồi, sau đó hai mắt hiện lên hồng quang, rất nhanh phóng về phía nữ sinh tóc tím.

- Linh Linh đừng chơi đùa nữa, nhanh dẫn đám zombie tới đây đi.

Thanh âm bất đắc dĩ của Nhạc Huyên từ cuối ngã tư đường vọng tới, nữ sinh tóc tím này chính là người nhân tạo Linh Linh, sau khi đến Thiên Minh Tinh, luôn đùa bỡn quá độ, ngay cả zombie cũng có thể đùa giỡn.

- Tới, tới ngay đây.

Linh Linh phất phất tay về phía Nhạc Huyên, sau đó nhảy nhót đến chỗ Nhạc Huyên.

Hạ Vi Vi bên người Nhạc Huyên tay cầm cự kiếm đã nóng lòng muốn thử lắm rồi, sau khi các nàng đến nơi này, đã phân công rất rõ ràng.

Bởi vì Linh Linh là người nhân tạo, cho nên có năng lực phi hành, nên sẽ có nhiệm vụ dẫn đám zombie qua đây, sau đó sẽ đến phiên nàng và Nhạc Huyên ra tay, giết chết những con zombie này.

Còn mấy người Vương Hạo, các nàng thật sự không trông cậy nổi, hiện giờ trong đầu mấy người kia tất cả đều là tiền, căn bản không tha cho bất kỳ vật gì.

- Vương Hạo, zombie tới!

Nhạc Huyên quay đầu kêu một tiếng.

Vương Hạo ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn, lấy súng tự động ra, ầm một tiếng bắn bể đầu một con zombie, sau đó để súng tự chạy, loại chuyện giết zombie như vậy, hắn không hề có hứng thú, bởi vì giết zombie chẳng khác nào vì dân trừ hại, không được một chút điểm phản diện nào, còn không bằng đi phối chế mấy bình thuốc giải đi bán lấy tiền.

Nhạc Huyên nhíu mày, nhớ lại bộ dạng lúc nổ súng của Vương Hạo, sau đó lấy ra súng ổ quay, hướng về đám zombie phía trước bắn liên tục một hồi.

Hạ Vi Vi đã sớm vác cự kiếm còn cao hơn người vọt vào trong bầy zombie, chỗ đi qua, chân tay tàn khuyết khắp nơi...

Mạch Manh Manh ngồi một bên, nâng cằm lên, lẳng lặng nhìn Vương Hạo, chỉ thấy bên người Vương Hạo bày đầy dụng cụ thủy tinh cỡ lớn, mỗi cái đều cao bằng người, bên trong có các loại dịch thể đủ màu sắc, mà Vương Hạo đang nhanh chóng cầm các bình thủy tinh to lớn đó, chế biến thuốc giải.

Đối với phương pháp phối chế thuốc giải số lượng lớn này của Vương Hạo, Mạch Manh Manh chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghĩ qua.

- Khi Vương Hạo ca phối chế chất thuốc vẫn luôn chuyên chú như vậy sao...

Gương mặt thanh tú của Mạch Manh Manh bất chợt đỏ lên, tuy là cha mẹ của nàng rõ ràng đã cảnh cáo từ trước, tiểu tử Vương Hạo này là người xấu, không thích hợp với nàng, nhưng khi nàng nhìn thấy Vương Hạo, vẫn có cảm giác tim bất giác đập rộn lên.

Nhất là khi Vương Hạo phối chế dược tề, ánh mắt chuyên chú ấy, càng làm cho tim nàng đập rộn ràng.

- Ai!

Mạch Manh Manh đột nhiên thở dài, vừa nghĩ tới những chuyện Vương Hạo mới làm kia, trong lòng lại vô cùng khó chịu, lẽ nào lần trước đầu Vương Hạo thực sự bị đụng hư rồi sao?

Không lâu sau, zombie đã bị Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi dọn dẹp xong, Linh Linh lại chạy mất bóng, xem ra lại đi dẫn zombie rồi.

Lúc hai cô gái đi tới bên người Vương Hạo, không khỏi lắc đầu, chỉ thấy Vương Hạo vẫn ở chỗ cũ phối chế lượng lớn thuốc giải độc, mà Tiền Vạn Dương thật nhanh đem thuốc giải trong ống nghiệm, lần lượt chia làm các phần bằng nhau.

Còn Trần Diệu thì đang ở khắp nơi trong thành thị thu lấy tài sản, sau đó dùng phi thuyền Hắc Long đi đến khu an toàn, đổi thành thảo dược đem về cho Vương Hạo tiếp tục phối chế thuốc giải.

Nhạc Huyên nhìn mấy trăm cái rương đầy thuốc giải bên cạnh, hiếu kỳ hỏi:

- Vương Hạo, nhiều thuốc giải như vậy, anh định đem đi như thế nào? Phi thuyền Hắc Long có vẻ cũng không đủ chỗ để chứa đâu!

- Ta thu lại là được thôi.

Vương Hạo vung tay lên một cái, mấy trăm rương thuốc giải lập tức tiêu thất ngay tại chỗ.

- Cái này...

Ba cô gái Nhạc Huyên, Hạ Vi Vi, Mạch Manh Manh mắt hạnh trợn tròn, nội tâm chấn động vạn phần, người này sao có thể có thứ nguyên không gian? Lẽ nào hắn biến thành tân nhân loại rồi?

- Anh trở thành tân nhân loại từ khi nào thế?

Hạ Vi Vi luôn miệng hỏi.

- Tối hôm qua ta quên uống thuốc kháng sinh, sáng nay thức dậy cũng chẳng biết tại sao biến thành như vậy rồi.

Vương Hạo vô tội nhún vai, một bộ biểu tình như ta cũng rất buồn bực.

- Đã quên uống thuốc kháng sinh?

Khóe mặt ba cô gái giật một cái, ở sâu trong nội tâm lập tức nhảy dựng lên, cái này cũng có thể sao?

Tiền Vạn Dương đã sớm lệ rơi đầy mặt, lão đại, sao anh nỡ đả kích người khác như vậy, mẹ anh có biết không?

...

Trong một tòa thành phố cách chỗ đám người Vương Hạo không xa.

Một đạo thân ảnh xinh đẹp mặc đồ đen, như ẩn như hiện, trong tay cầm một thanh dao găm sắc bén, đang ở giữa bầy zombie trên đường phố di động rất nhanh.

Trên chủy thủ toát ra chân khí hồn hậu, dễ dàng cắt đầu đám zombie.

- Vút vút...

Khi tiếng xé gió dồn dập đình chỉ, tất cả zombie trên đường phố đều ngã xuống, đồng thời bóng đen cũng dừng lại.

Chỉ thấy bóng đen này là một nữ tử, một thân áo da đen bó sát người, tôn lên vóc người ngạo nhân, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp kia, cùng với ánh mắt làm người lạnh lẽo đến tận tâm gan, khiến người ta nhìn thấy liền có cảm giác như chạm vào điện vậy.

Nếu như Vương Hạo nhìn thấy nữ tử này, chắc chắn sẽ hưng phấn nhảy dựng lên, đây chính là Tuyết Thiên Cầm đã biến mất rất lâu trước đó.

- Phù phù...

Tuyết Thiên Cầm xả giận xong, lẩm bẩm nói:

- Sư phụ dạy cho ta Tuyệt Mệnh Thuấn Sát, nhưng ta mãi mà vẫn chưa thể hoàn thành trong một hơi thở, cũng may là zombie ở chỗ này có rất nhiều, có thể cho ta chậm rãi trở nên thuần thục.

- Hả... Có người!

Tuyết Thiên Cầm nhíu mày một cái, cả người lập tức tiêu thất ngay tại chỗ.

Chỉ chốc lát sau, một đội nhân mã đã đi tới.

- Đại Ngưu ngươi xem, những con zombie này đều chết hết, nhưng lại đều bị nhất kích tất sát.

Một gã nam tử tóc vàng kêu lên.

Đại Ngưu khoát tay áo,

- Hiện giờ khắp nơi trên Thiên Minh Tinh đều là cao thủ, có loại cao thủ nhất kích tất sát này cũng là điều bình thường thôi, chúng ta vẫn là mau đi thu lấy bảo bối kia vào tay thôi, nếu như để xảy ra chuyện không may, thì không cách nào báo cáo được lên cấp trên đâu.

- Cũng đúng, lần này bên trên bỏ ra tiền vốn lớn như vậy, hủy diệt Thiên Minh Tinh, nếu như để xảy ra sai sót gì, chúng ta tuyệt đối gánh vác không nổi.

Hoàng Mao nam tử không khỏi rùng mình một cái.

Đại Ngưu khiển trách một tiếng:

- Hoàng Mao, tôi đã sớm nói với anh rồi, nói năng phải cẩn thận, thân phận của chúng ta không thể bị bại lộ.

- Sợ cái gì?

Hoàng Mao khoát tay áo, ý bảo không sao cả.

- Nơi đây không có người, ta nói ta là người của tổ chức DY, lại có ai có thể nghe được?

- Họa là từ ở miệng mà ra, cái miệng này của anh sớm muộn cũng sẽ hại chết anh.

Đại Ngưu trừng mắt nhìn Hoàng Mao, sau đó hướng về phía sau vẫy vẫy tay.

- Mọi người đều nhanh lên một chút!

Sau khi đội nhân mã này đi khỏi, thân ảnh Hi Dung Hiên cũng xuất hiện ở nơi đây, sau đó rất nhanh bám theo.

Hi Dung Hiên đi rồi, lúc này Tuyết Thiên Cầm mới hiện ra, hai mắt loé lên một tia sát khí,

- Người của tổ chức khủng bố DY?

Cũng là bởi vì có loại người như thế tồn tại, mới khiến cho 250 trăm triệu nhân khẩu ở Thiên Minh Tinh bây giờ đều trở thành zombie khắp nơi, cho nên những người của tổ chức DY này đều đáng chết.

- Đúng rồi, những người đó mới vừa nói đến bảo bối gì đó.

Tuyết Thiên Cầm mày liễu hơi nhíu, lẩm bẩm nói:

- Lẽ nào lần này Thiên Minh Tinh bị tập kích, là bởi vì nơi này có bảo bối gì bị tổ chức khủng bố DY nhắm đến sao?

- Bất kể là cái gì, gặp phải những tên cặn bã này, nhất định phải giết!

Tuyết Thiên Cầm hừ lạnh một tiếng, thân ảnh lại lần nữa tiêu thất tại chỗ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.