Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 118: Chương 118: Thái độ đối đãi Thượng Đế




Thiên Minh Tinh, khu an toàn.

Ở trong một góc, có một đoàn người đen thùi lùi đang ngồi dưới đất than thở, toàn thân bao phủ một tầng tử khí.

Những người đó đều là người bị lây nhiễm virus zombie, lúc đầu khi nhìn thấy thuốc giải được nghiên cứu chế tạo ra, bọn họ cho rằng có thể không cần phải chết nữa, thế nhưng ai biết Vương Hạo lại có thể bỏ đi, hơn nữa biến mất bốn ngày không hề có một chút tin tức nào.

Tuy là bọn họ đều hiểu, đây là Vương Hạo muốn nâng giá cả của dược tề lên, khiến bọn họ không thể không mua, nhưng cứ phải chờ đợi như vậy, bọn họ thật sự chịu không nổi nữa.

Đột nhiên, một người đàn ông chỉ vào phi thuyền Hắc Long đang bay tới phía xa, kích động kêu lên:

- Là phi thuyền của thiếu niên chế biến ra thuốc giải kia, là hắn, đúng vậy, chính là hắn...

Vừa dứt lời, mọi người toàn trường lập tức sôi trào, như hít thuốc lắc, điên cuồng phóng đi về phía phi thuyền Hắc Long.

- Thiếu niên, nhanh bán cho tôi thuốc giải, tôi nguyện ý bỏ ra 100 triệu để mua.

- Đúng vậy, một hai ức cũng không thành vấn đề, nhanh lên một chút cho chúng ta thuốc giải đi.

- Đem thuốc giải ra nhanh đi, tiền sẽ không thiếu ngươi đâu...

-...

Vương Hạo đi ra khỏi phi thuyền Hắc Long, phẩy phẩy tay, ý bảo mọi người đều an tĩnh lại,

- Các vị hãy nghe ta nói, muốn dùng một hai ức mua thuốc giải căn bản là không có khả năng, thuốc giải chúng ta bán một chai giá 100 ức.

- 100 ức!

Mọi người tại đây kinh hô một tiếng, toàn bộ cũng cảm giác mình lỗ tai xảy ra vấn đề.

Mặc dù nói nhân loại thống trị tinh hệ ngân hà, nhân khẩu càng là vô số kể, khiến GDP đều tăng vọt.

Nhưng cái này cũng không có nghĩa là 100 ức là con số nhỏ, thực sự không dễ lấy ra được chừng ấy tiền.

Hơn nữa trong những người này, đại đa số cũng đều có cả người trong gia đình nữa, nếu như một nhà ba người, vậy phải cần tới 300 ức, nếu như cả con cháu trong gia tộc, thì bao nhiêu tiền mới đủ mua đây?

- Thiếu niên, cậu như thế này là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!

- Đúng vậy, Công hội Dược Tề có văn bản rõ ràng quy định, dược tề không được gấp vượt quá hai mươi lần giá vốn, cậu xem cậu đã nâng lên bao nhiêu lần rồi!

- Tôi sẽ đi Liên Bang Tinh Tế kiện cậu, nói cậu nhân lúc chiến tranh thu lợi bất chính.

- Tôi là thủ trưởng cơ quan báo chí, tôi sẽ vạch trần hành động xấu ra của cậu ra ánh sáng.

- Thiếu niên, thức thời nhanh đưa thuốc giải cho chúng ta đi, chúng ta đều là người có thân phận cao, nếu như cùng tập hợp vào một chỗ, tuyệt đối là tồn tại cậu không chọc nổi đâu.

- Đúng vậy, người thiếu niên, đối nhân xử thế không nên quá tham lam, ta tới nói câu công đạo, ba trăm triệu một bình.

- Không sai, tối đa ba trăm triệu, ngươi xem đó mà làm thôi!

- ...

- Đoàng...

- A...

Lúc mọi người ở đây khiển trách Vương Hạo, một đạo tiếng súng vang lên, sau đó một tiếng kêu thê thảm cũng theo đó vang lên.

- Hít...

Mọi người quay đầu nhìn lại, lập tức ngược lại hít một hơi khí lạnh, chỉ thấy người đàn ông tuổi trung niên kêu gào lợi hại nhất, đã bị một phát bắn nát bi.

- Chồng à...

Một nữ tử bị dọa thất kinh, quỵ ở bên cạnh trung niên nam tử, không biết nên làm thế nào cho phải.

- Leng keng, chúc mừng chủ nhân đoạn tử tôn của người khác, thu được 1 vạn điểm phản diện.

- Đều nghe cho kỹ cho lão tử, muốn sống liền lấy mười tỉ ra, ai dám vớ vẩn, lão tử bắn nát trứng.

Vương Hạo hừ lạnh một tiếng.

- Cậu, cậu đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tôi, tôi...

Một lão đầu thần tình kích động khiển trách Vương Hạo.

- Đoàng...

- A...

Nhưng lời còn chưa dứt, tiếng súng lại lần nữa vang lên, theo sau là tiếng kêu thảm thiết.

- Hít...

Mọi người lần nữa ngược lại hít ngụm khí lạnh, thiếu niên này quá kinh khủng, ngay cả đạo lý kính già yêu trẻ cũng đều không hiểu, một lời không hợp liền trực tiếp nổ súng bắn bi.

- Leng keng, chúc mừng chủ nhân đoạn tử tôn của người khác, thu được 1 vạn điểm phản diện.

- Leng keng, chúc mừng chủ nhân sỉ nhục người già, thu được 1 vạn điểm phản diện.

- Còn có ai có ý kiến gì không?

Vương Hạo nhìn mười vạn người đối diện, không có chút khiếp ý nào.

Lúc này, một gã mặc âu phục đeo caravat đi ra.

- Người thiếu niên, cậu nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của như vậy, lẽ nào không sợ bị thế nhân phỉ nhổ sao?

- Ai, thật đúng là không có sợ chết mà.

Vương Hạo bĩu môi, hắn không sợ nhất chính là bị người phỉ nhổ, bằng không hắn phải trưởng thành như thế nào đây.

- Đoàng...

Ngay giây sau, tiếng súng lại lần nữa vang lên.

- A...

Tiếng kêu thảm thiết lại vang vọng.

- Leng keng, chúc mừng chủ nhân đoạn tử tôn của người khác, thu được 1 vạn điểm phản diện.

Tất cả mọi người ở đây đều lùi lại một bước, thiếu niên này quả thực đúng là hỗn thế ma vương, căn bản sẽ không nói đạo lý gì với bọn họ, trong mắt chỉ có tiền, một chút lòng thương người hay đồng cảm... tất cả đều bị chó ăn mất rồi.

Vương Hạo híp mắt dò xét một vòng, nam nhân ở nơi này còn không ít! Nếu như bắn nát hết bi của bọn họ, ít nhất phải thu được hơn trăm triệu điểm, sau đó còn có thể ép bọn họ mua thuốc giải, lần này tuyệt đối là kiếm bộn rồi.

- Tôi cũng không tin, một thiếu niên còn có thể một tay che trời.

Một người đàn ông đứng dậy, vung cánh tay hô lên.

- Mọi người theo ta cùng tiến lên, bắt thiếu niên này lại, hắn không chịu bỏ thuốc giải ra, chặt một chi của hắn, nếu như cự tuyệt năm lần, trực tiếp cắt đứt cả năm chi.

- Lên...

Vừa dứt lời, toàn trường một mảnh hô ứng vang lên.

Trước khi bọn họ trúng độc, đều là nhân vật cao tầng ở Thiên Minh Tinh, hiện giờ há có thể bị một thiếu niên hù dọa.

Hơn nữa, bọn họ bên này có mười vạn người, chẳng lẽ còn không đối phó được một thiếu niên sao?

Nếu như Vương Hạo chỉ cần một hai ức, bọn họ cũng sẽ không như vậy, nhưng Vương Hạo vừa mở miệng đã đòi mười tỉ, coi bọn họ là cái gì cơ chứ!

Đã không thành thật như vậy, thì một phân tiền cũng không trả nữa, trực tiếp bắt người lại, nghiêm hình bức cung, không sợ một thiếu niên như hắn không chịu giao thuốc giải ra đây.

- Lão đại làm sao bây giờ?

Tiền Vạn Dương, Trần Diệu bị giật mình, bọn họ có tới mười vạn người, cũng đều nhân vật cao tầng trên tinh cầu cấp hai, nói hai bọn họ không sợ thì đúng là nói dối.

- Những người đó cũng đều là khách cũ của chúng ta, giết bọn họ chẳng khác nào đoạn đường tài lộ của chúng ta, vậy đánh trứng đi!

Vương Hạo cười gằn, hắn còn đang nghĩ biện pháp làm sao để bắn nát bi của bọn họ, ai biết bọn người kia lại có thể đưa mình tới cửa.

Vừa dứt lời, hai chân Vương Hạo chợt bước, thân ảnh như gió vọt vào trong mười vạn người.

- Đoàng đoàng đoàng...

Lúc này, tiếng súng vang dội liên miên bất tuyệt vang lên.

Đồng thời, cũng kèm theo từng tiếng kêu thảm thiết.

- A...

- Holy shit...

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu trợn mắt há mồm, người ta nói khách hàng là thượng đế, có người đối xử với thượng đế như Vương Hạo sao?

Ba cô gái Linh Linh, Hạ Vi Vi, Mạch Manh Manh trên phi thuyền Hắc Long nhìn một màn này, đỏ mặt, lẩm bẩm:

- Đồ lưu manh!

Nhạc Huyên nhìn Vương Hạo đang di động trong đám người, gương mặt thanh tú đỏ bừng, tên vô sỉ này, đánh nơi nào không đánh, lại đi đánh nơi đó của nam nhân, lẽ nào hắn không biết mình cần nhìn hắn nổ súng để lĩnh ngộ Tinh Thông Súng Ống Hồn Nhiên Thiên Thành sao?

Lúc này, Vương Hạo vẫn đang lướt đi trong đám người, phát huy Quang Tốc Bộ vô cùng nhuần nhuyễn, không người có thể đón đỡ, tay phải cầm cự kiếm đón đỡ công kích, tay trái cầm súng tự động ngân lang, liên tục bắn vào chỗ đó của mấy nam nhân xung quanh.

Đồng thời, bên tai vang lên tiếng Hệ Thống liên miên bất tuyệt:

- Chúc mừng chủ nhân đoạn tử tôn của người khác, thu được 1 vạn điểm phản diện...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.