Hành tinh Thủy tinh.
A...
Diệu Âm phát ra từng tiếng kêu thê thảm, đang liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi người đàn ông màu vàng kim đang ở phía sau nắm đầu mình.
Trên trán Vương Hạo đầy mồ hôi, cho dù Diệu Âm thất thần khiến cho hắn nắm lấy cơ hội, nhưng dù sao Chí Tôn cũng là Chí Tôn, muốn mạnh mẽ cướp đoạt bọn họ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Đúng lúc này, một giọng nói non nớt tức giận vang lên:
- Hừ, dám đánh thỏ bảo bảo tôi, ông rõ ràng là cố ý gây chuyện.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Bạch chẳng biết lúc nào đã nhặt Thanh Trúc Hỗn Độn lên, nện mạnh lên đầu trọc của Diệu Âm khiến cho Diệu Âm lại lâm vào trong hôn mê.
- Làm tốt lắm, tiếp tục đập đi Tiểu Bạch, đợi chút nữa tôi cho cậu thêm thức ăn.
Vương Hạo mừng rỡ, dùng hết sức vận chuyển thần công Thiên Tôn, khiến cho toàn thân được dát lên một tầng màu vàng kim, cơ bắp càng đang không ngừng co lại, trở nên rắn chắc vô cùng, có lực bạo phát mạnh mẽ.
Đồng thời, khí tức Vương Hạo cũng đang không ngừng nâng cao, rất nhanh lại đạt tới đỉnh phong, đột phá đến Vũ Tôn cấp hai.
- Thêm cơm! Cà rốt!
- Ánh mắt Tiểu Bạch liền sáng ngời, bàn tay nhỏ bé nhanh chóng giơ lên hạ xuống, giống như gõ mõ vậy, không ngừng gõ lên đầu trọc của Diệu Âm.
- Ôi...
Tất cả mọi người ở đó không nhịn được thở dài, ai có thể nghĩ tới đường đường là Chí Tôn, cuối cùng lại có thể bị một con thỏ này bẫy chết người.
Đồng thời, mọi người cũng không nhịn được hâm mộ vận may của Vương Hạo, nếu như không phải Diệu Âm bị Băng Lộ đánh trọng thương, nếu như không phải Tiểu Bạch khiến cho Diệu Âm thất thần, hắn làm sao có được thức ăn ngon như vậy dâng đến miệng chứ?
- Yêu nghiệt này lại sắp biến thái rồi.
Thịnh Văn Kiệt thở dài, trong lòng sớm sẽ không còn hùng tâm tráng chí so với Vương Hạo rồi.
Cho dù hắn tốn nhiều thời gian đi tu luyện nữa, cũng kém hơn một cái bấm quyết của Vương Hạo, dễ dàng cướp đoạt thành quả lao động một đời của kẻ khác.
Đúng lúc này, hai mắt của Vương Hạo đột nhiên mở ra, trong tròng mắt tối đen như mực, lóe ra một ánh sáng như thực, toàn thân từ trên xuống dưới lóng lánh màu vàng kim, giống như người được đúc bằng vàng vậy.
Đồng thời, một kình lực trước đây chưa từng có từ trong cơ thể Vương Hạo bạo phát ra, giống như một con thú dữ viễn cổ đang thức tỉnh.
Các thần ở đây tinh thần chấn động mãnh liệt, bị khí thế của Vương Hạo bạo phát ra dọa sợ liền lùi lại vài bước
Gào...
Vương Hạo hét lớn một tiếng, khí tức toàn thân lại đạt tới cực hạn, từng vết nứt dữ tợn lấy hắn làm trung tâm không ngừng lan ra.
A...
Đồng thời, Diệu Âm phát ra tiếng kêu rên thê thảm cuối cùng, khí tức rã rời, thân thể gầy như que củi, giống như lập tức sẽ chết đi vậy.
- Diệu Âm!
Hai hòa thượng Diệu Năng, Diệu Khổ vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng tiến lên kiểm tra tình hình của Diệu Âm.
Ầm ầm ầm...
Đúng lúc này, mặt đất đổ nát, tiếng nổ kinh thiên hoàn toàn bao trùm đất trời.
Ánh sáng màu vàng trên khắp người Vương Hạo tăng mạnh, tu vi lại đột phá, đạt tới Vũ Tôn cấp ba, bên ngoài thân thể cũng hoàn toàn biến thành màu vàng, nhìn qua sức lực vô cùng mạnh mẽ.
- Đây là thần công vượt qua hạn chế của vũ trụ sao?
Mắt hạnh của Băng Lộ lóe ra tinh quang, sâu trong lòng là thật lâu cũng không thể bình tĩnh, bị chất lượng chân khí trong cơ thể Vương Hạo dọa sợ không nhẹ.
Phải biết rằng, Chí Tôn chính là chiến lực đỉnh phong trong mỗi một vũ trụ, nhưng bây giờ sau khi bị Vương Hạo cướp đoạt tất cả, chỉ để cho hắn đột phá hai đẳng cấp nhỏ.
Chuyện này nếu không phải là tận mắt thấy, ai sẽ tin tưởng? Ai dám tin tưởng?
- Thằng nhóc này chính là đầu đạn hạt nhân ẩn nấp trong lựu đạn cầm tay mà, bình thường nhìn qua giống nhau như đúc, nhưng một khi nổ tung chắc chắn sẽ long trời lở đất, vũ trụ Huyền cấp này của chúng ta đã không chứa nổi đại thần này rồi, chiến trường của hắn là vũ trụ đa nguyên.
Lục Đạo xúc động nói một tiếng.
Băng Lộ tán thành khẽ gật đầu, đặc biệt muốn xem thử hình dáng uy chấn vũ trụ đa nguyên của Vương Hạo sau khi trưởng thành.
Giờ phút này, tất cả các thần ở đó cảm giác mình đột nhiên xem không hiểu thế giới này.
- Đùa à? Năng lượng trong cơ thể của một Chí Tôn lại chỉ có thể đủ cho Vương Hạo đột phá hai đẳng cấp nhỏ?
- Các người có phát hiện không, Vương Hạo liên tiếp đột phá hai đẳng cấp nhỏ, căn cơ lại còn hùng hậu như vậy, thật đúng là chó má.
- Các người nhìn chân khí của Vương Hạo, không chỉ giống như ngọn lửa mà nhiệt độ còn vô cùng cao.
- Đây mà là chân khí gì chứ? Cảm giác còn mạnh mẽ hơn chân khí cùng cấp không chỉ mấy ngàn lần.
- Mật độ chân khí của hắn thật sự quá mạnh mẽ, không trách được Chí Tôn bị cướp đoạt cũng chỉ mới đột phá được hai đẳng cấp nhỏ.
- Chân khí của ngọn lửa kia không phải là lửa hư vô chứ?
- Chắc hẳn là như vậy, vừa rồi Chính Nghĩa nói hắn nhìn thấy được Vương Hạo tước đoạt lửa hư vô.
- Yêu nghiệt này nhìn qua là Vũ Tôn, nhưng khi chiến đấu, quả thực trong nháy mắt có thể giết chết các thần đấy.
- Bây giờ Vương Hạo tước đoạt một vị Chí Tôn, tôi cảm thấy hắn giao phong trước mặt Chí Tôn rồi.
- Yêu quái à! Một thiếu niên hai mươi tuổi, lại có thể giao phong cùng Chí Tôn, làm sao tôi lại cảm thấy mình đang sống trên thân một con chó chứ?
- Ách, tất cả mọi người đều giống vậy…
- Đây là từ lúc vũ trụ sinh ra tới nay, đây là yêu nghiệt duy nhất của định nghĩa phá hoại tu vi càng cao, chiến lực càng mạnh.
…
Vương Hạo xiết chặt nắm đấm, nhíu mày lẩm bẩm nói:
- Sức lực và thân thể đều trở nên mạnh mẽ, đầu óc cũng rõ ràng, những chuyện trước đây không hiểu, bây giờ thoáng cái lại nghĩ được rõ ràng, nhưng tại sao lại có cảm giác không thể dùng hết xuất lực được, giống như nhiều nhất chỉ có thể sử dụng một phần lực lượng.
Âm thanh của hệ thống vang lên:
- Kí chủ đây là ăn no rửng mỡ mà.
- Ngươi mới ăn no rửng mỡ, cả nhà ngươi đều ăn no rửng mỡ.
Trong đầu Vương Hạo kêu to, mãnh liệt khiển trách hệ thống nói tục chửi mắng người, cần phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho thường hắn.
Hệ thống bất đắc dĩ, bắt đầu hoài niệm lên Vương Hạo của ba năm trước đấy, ít nhất thời điểm đó Vương Hạo còn có chút phẩm hạnh, không giống như bây giờ, ngay cả hai chữ phẩm hạnh cũng không biết viết.
Hệ thống bất đắc dĩ giải thích:
- Ý của bản hệ thống là kí chủ sử dụng thần thông cướp ban tặng đoạt bản hoàn chỉnh đến cực hạn, cho nên xuất hiện phản ứng ăn không tiêu, phải cần thời gian để tiêu hóa năng lượng đã cướp đoạt được.
Vương Hạo suy nghĩ một lát, hắn vượt qua Vũ Thần, Thiên Vị cảnh, Thần Vị cảnh, cướp đoạt bốn cảnh giới Chí Tôn lớn, xuất hiện hiện tượng ăn không tiêu cũng là rất bình thường.
Chỉ là đáng tiếc một điều là còn hai hòa thượng, tạm thời chỉ có thể nhìn nhưng không thể ăn.
Băng Lộ đi lên trước, hỏi:
- Vương Hạo, hai hòa thượng này dự định hợp tác với chúng ta, cùng nhau đối phó một vũ trụ khác, cậu có ý kiến gì với chuyện này không?
Vương Hạo gãi cằm, lẩm bẩm nói:
- Vũ trụ chúng ta có bốn Chí Tôn lớn tồn tại, cho nên đánh nhau tương đối phí sức, nhưng nếu như vũ trụ của bọn họ thiếu đi ba vị Chí Tôn, vậy đánh nhau sẽ rất dễ dàng chứ?
Hai người Băng Lộ, Lục Đạo không nhịn được cho Vương Hạo một ngón tay cái, cảm thấy thằng nhóc này không hổ danh là đệ nhất tai họa của vũ trụ.
Không chỉ có khiến cho bọn họ nhảy ra khỏi cuộc, mà con là một thảm họa phía đông, ngồi trên núi xem hổ đấu, chờ làm ngư ông đắc lợi.
Hai mắt Vương Hạo dâng lên ánh sáng tham tiền vàng kim, trái tim không chịu thua kém tăng nhanh tốc độ nhảy lên, nếu như hai cái vũ trụ này thật sự phải đại chiến, vậy hắn phải cần có bao nhiêu điểm nhập sổ…
Chương tiếp b: Chúng ta đều là những đứa bé tốt, ngoan thuần.
Đúng lúc này, giọng nói của ý thức vũ trụ:
- Vương Hạo, cách này của cậu không thể thực hiện được.
Vương Hạo cau mày nói:
- Vì sao không thể thực hiện được?
Ý thức vũ trụ giải thích:
- Mỗi một vũ trụ đều có ý thức vũ trụ, chức trách của bọn họ chính là bảo vệ vũ trụ một tấc cũng không rời, là tấm lá chắn mạnh nhất bảo vệ vũ trụ, cho dù cậu giết sạch tất cả Chí Tôn của vũ trụ, cũng sẽ không ảnh hưởng chút nào đến tấm lá chắn này.
Giọng điệu của Diệu Khổ hết sức sốt ruột nói:
- Không sai, phòng ngự của vũ trụ các người không bằng vũ trụ chúng ta, cho dù các người giết sạch chúng ta, bọn họ cũng vẫn sẽ công kích vũ trụ của các người, sẽ không sẽ lựa chọn công kích vũ trụ của chúng ta, chỉ có hai bên hợp tác mới là cục diện hai bên cùng thắng.
Vương Hạo không nhịn được hỏi:
- Hai bên vũ trụ của chúng ta không phải đều là vũ trụ Huyền cấp sao? Tại sao lại không bằng các ngươi?
Băng Lộ tức giận trừng mắt với Vương Hạo:
- Vũ trụ của chúng ta vốn là rất an toàn, nhưng bởi vì một kẻ bại hoại nào đó phá hủy khắp nơi, khiến cho pháp tắc vũ trụ hỗn loạn đến không chịu nổi, cuối cùng càng là xuất hiện rất nhiều chỗ sơ hở, để cho người khác cũng nhìn thấy được cơ hội, cho phô trương thanh thế tới công kích chúng ta, bây giờ lại càng làm cho ba vị Chí Tôn chạy cả vào nhà, cậu nói tên khốn kiếp này đáng ghét hay không?
Vẻ mặt Vương Hạo tức giận nói:
- Trong vũ trụ không ngờ lại có loại khốn kiếp này, thật sự thật đáng ghét, ngàn vạn lần đừng để cho chúa cứu thế tôi đầy nhìn thấy được, bằng không nhất định đánh hắn đến viết ngược lên họ của hắn luôn.
Hì…hì…
Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó trong nháy mắt phụt cười, tên khốn kiếp này còn dám vô sỉ hơn một chút nữa hay không?
Lẽ nào hắn thật sự cho rằng người khác đều nghe không ra cái kẻ bại hoại mà Băng Lộ nói tới chính là hắn sao?
Còn nói viết ngược họ lại, lời nói khí thế mười phần, nhưng chữ vương viết ngược lại còn không phải là chữ Vương sao?
Nghĩ tới đây, mọi người nhìn Vương Hạo bằng ánh mắt ghét bỏ, rõ ràng nói cho hắn biết cậu thật không biết xấu hổ.
- Các người nhìn ta như vậy để làm gì? Các người sẽ không cho kẻ bại hoại kia chính là tôi chứ?
Vẻ mặt Vương Hạo khoa trương kêu lên:
- Các người phải động não tử suy nghĩ một chút, tôi đúng là một bạn nhỏ Vũ Tôn cấp ba, hơn nữa từ mười bảy tuổi tôi mới bắt đầu tu luyện, tổng cộng đã tu luyện ba năm, làm sao có khả năng làm ra chuyện lớn như vậy chứ?
Ào à…
Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó đều vang lên xôn xao.
- Đùa kiểu gì vậy, người này mới tu luyện ba năm?
- Hắn không phải là yêu nghiệt từ nhỏ đến lớn sao?
- Tu luyện ba năm là cái quỷ gì? Còn có để cho người ta sống hay không đây?
- Ông nội người, tu luyện ba năm lại xưng bá toàn bộ vũ trụ, chuyện này nói ra có người tin sao?
- Tôi tin tưởng, ban tặng cướp đoạt thần thông của Vương Hạo thật sự quá kinh khủng.
- Không sai, có môn thần công này hộ thân, hắn tuyệt đối có vốn liếng này.
- Đúng là điên, trong vũ trụ lại có thể xuất hiện yêu nghiệp phá hủy cân bằng này.
….
Tiểu Bạch nhảy lên trên vai của Vương Hạo, phối hợp gật cái đầu nhỏ:
- Vương Hạo không có nói sai, các người nhìn thỏ bảo bảo ta năm nay mới năm tuổi thì sẽ biết được, chúng ta đều là hài tử tốt đơn thuần không có khả năng phá hủy toàn bộ vũ trụ.
Mọi người ở đây liếc mắt, đây chính là một thỏ một người ở đâu lại có đơn thuần chứ? Hoàn toàn là hai hài tử gấu siêu cấp.
Đồng thời, mọi người lại năng cao đẳng cấp nguy hiểm của hai hài tử gấu này một lần nữa.
Sau này nhìn thấy rồi, xuất phát từ việc lo tính mạng, phải trốn xa chừng nào tốt chừng đó mới được.
Hai người Diệu Khổ, Diệu Năng liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng bọn họ đều bị chấn động, bọn họ rốt cuộc hiểu rõ tại sao mình sẽ thất bại.
Tất cả những thứ này đều là bởi vì bọn họ quá coi thường cái thằng nhóc chỉ có thằng nhãi tu vi Vũ Tôn kia.
Diệu Năng truyền lời cho Diệu Khổ:
- Thằng nhóc này mới thật sự là bảo bối, đợi lát nữa ta tạo cơ hội cho ngươi, ngươi nhất định phải dẫn hắn về vũ trụ của chúng ta, lấy phật âm tẩy não cho hắn, chiến đấu trên vũ trụ của chúng ta.
Sắc mặt của Diệu Khổ thay đổi mạnh:
- Diệu Năng đừng nên vọng động, chúng ta có thể hợp tác với bọn họ.
Diệu Năng lạnh lùng nói:
- Một hòa thượng có nước uống, hai hòa thượng không nước uống, loại siêu cấp yêu nghiệt này phải bắt vào trong tay mình mới an toàn nhất, nhớ kỹ nhất định phải tẩy não cho hắn, khiến cho hắn quy theo phật ta.
Vừa dứt lời trong nháy mắt, Diệu Âm biến thành một người bằng vàng, máu huyết toàn thân từ trên xuống dưới càng rõ ràng hơn, khí tức cũng mạnh hơn không chỉ gấp mấy chục lần với trước kia.
Ánh mắt của Băng Lộ chợt co lại, cả kinh kêu lên:
- Không tốt, con lừa ngốc này thiêu đốt tất cả lực sinh mạng, hắn dự định là cùng chúng ta chết cùng một chỗ.
Vẻ mặt của Diệu Nang cười ha hả:
- Thiên Đạo, Lục Đạo các ngươi là rất mạnh, nhưng Chí Tôn không phải là không có thủ đoạn đối phó với các người.
- Chạy mau!
Sắc mặt của các thần ở đây thay dổi, nhanh chóng chạy như bay về phía vũ trụ.
Một Chí Tôn nổi điên, ngay cả mạng cũng không muốn, nghĩ thôi cũng thấy da đầu tê dại.
- Làm càn!
Ý thức của vũ trụ giận dữ, bàn tay khổng lồ từ trên cao hạ xuống, hung hăng về phía Diệu Năng đang đánh tới.
Uống…
Sắc mặt của Diệu Năng không thay đổi, hét lớn một tiếng, giơ nắm đấm lên đánh ầm vầm vào không trung.
Vèo vèo...
Lúc này, một đạo tiếng xé gió gấp gáp vang lên trong đất trời, chỉ thấy một đường ánh sáng màu vàng từ lòng bàn tay của Diệu Năng đánh mạnh lên trong không trung.
Ầm ầm ầm...
Đồng thời, một tiếng nổ kinh thiên hoàn toàn bao trùm thiên địa, không trung tự nhiên giống như mạng nhện bị nghiền nát vậy.
- Đi mau!
Diệu Năng quay đầu hết với Diệu Khổ một tiếng lớn, sau đó hóa thành một đường ánh sáng màu vàng xông về bàn tay to của ý thức vũ trụ.
- Diệu Năng!
Giọng nói của Diệu Khổ, hai mắt lóe ra lệ quang, nhanh chóng phóng về phía Vương Hạo.
- Má nó, vì sao xông về phía tôi chứ?
Vương Hạo bị dọa giật mình, nhanh chóng lui về phía sau, bây giờ hắn đang ăn không tiêu, không có cách nào sử dụng toàn lực chiến đấu.
- Vương Hạo!
Băng Lộ, Lục Đạo vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng tiến lên trợ giúp Vương Hạo, nhưng tốc độ vẫn không nhanh như Diệu Khổ.
Vương Hạo cắn răng một cái, giậm chân một cái, gọi Kiếm chúa tể ra, dự định đụng một cái, kéo dài thời gian.
Ngao...
Lúc này, một tiếng rồng ngâm vang vọng thiên địa, kiếm quang vô cùng chói mắt phóng lên cao, kiếm khí dồi dào này khiến cho toàn bộ đất trời nhẹ run lên.
- Đây là kiếm gì?
Sắc mặt của Diệu Khổ thay đổi, ông ta từ thanh kiếm này cảm ứng được một nguy cơ trước giờ chưa từng có.
Ầm ầm ầm…
Đúng lúc này, Diệu Năng hóa thành ánh sáng màu vàng và bàn tay khổng lồ của ý thức vũ trụ mãnh liệt va chạm vào nhau, tiếng nổ cuồng bạo vang lên chấn động màng tai người đến phát đau.
Vương Hạo ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hành tinh thủy tinh trong nháy mắt nổi lên gió bão cuồng bạo, trong nháy mắt tinh cầu cũng tan thành mảnh vụn.
- Cơ hội tốt!
Ánh mắt của Diệu Khổ liền sáng ngời, trong nháy mắt lại vọt tới trước mặt Vương Hạo, sau đó không nói hai lời bắt lại Vương Hạo, đánh mạnh vào chỗ hư không bị Diệu Năng đánh nát vụn kia.
Ào ào...
Lúc này, không trung giống như thủy tinh bị nghiền nát vậy, một cái hố đen thật lớn theo đó xuất hiện ở trong mắt mọi người.
Vương Hạo và Diệu Khổ, cùng với Tiểu Bạch lại bị hố đen này nuốt vào.
Đồng thời, Kiếm của Chúa Tể cũng hóa thành một đường ánh sáng màu vàng vọt vào trong hố đen...