Diệu Âm!
Trong nháy mắt hai người Diệu Khổ thất kinh, nhanh chóng tiến lên cứu viện.
Lực của mặt trời đã phong tỏa hắn, các người có tới thì có ích lợi gì?
Vương Hạo lạnh lùng cười, sau đó cùi chỏ nhất thời dùng sức, trực tiếp đánh trúng ngực của Diệu Âm, trong nháy mắt đánh ông ta bay ra ngoài.
Diệu Âm vẫn cứ ôm đầu phát ra tiếng kêu thê thảm, căn bản không còn sức lực để chiến đấu.
- Cơ hội tốt!
Hai mắt Lục Đạo chợt sáng lên, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hai hòa thượng Diệu Khổ, Diệu Năng, đại đao Hắc Hổ trong tay chợt giơ lên, nhanh chóng cắt phá hư không, dâng lên chấn động mà mắt thường có thể thấy được.
Đồng thời, một luồng đao khí lạnh thấu xương đến g từ trong hư không tàn sát bừa bãi ra, khiến người ta có loại cảm giác không rét mà run.
- Không tốt, lui!
Ánh mắt của hai người Diệu Khổ, Diệu Năng chợt co lại, cũng không dài dòng, nhanh chóng lui về phía sau.
Các thần ở đây trợn tròn hai mắt, bị tất cả mọi thứ vừa xảy ra trong ánh quang chớp giật kia dọa sợ.
- Đây là chuyện gì?
- Cho dù Vương Hạo mở ra truyền thừa Chí Tôn, nhưng cũng chỉ có tu vi Thiên Vị cảnh?
- Thiên Vị cảnh đánh Chí Tôn bị thương, chuyện này xác định không có nói đùa sao?
- Gì mà Thiên Vị cảnh đánh Chí Tôn bị thương, con lừa ngốc Chí Tôn này đã bị đại diện Thiên Đạo đánh bị thương, cho nên Vương Hạo mới có thể đánh ông ta bị thượng.
- Thì ra là thế, nhưng Chí Tôn dù sao cũng là Chí Tôn, Vương Hạo có thể đánh ông ta bị thượng cũng thật sự là rất lợi hại.
- Vương Hạo tuyệt đối là yêu nghiệt đầu tiên từ lúc vũ trụ được sinh ra cho tới nay, có loại chiến tích này cũng có thể hiểu được.
- Các ngươi thấy không, ban tặng cướp đoạt thần thông của Vương Hạo, hình như có thể cướp đoạt tinh hoa của thân thể hòa thượng này.
- Hòa thượng này chắc hẳn đã tu luyện thân thể, nhưng bây giờ lại bị tước đoạt đây là cái quỷ quái gì chứ?
- Không chỉ có tinh hoa bên trong thân thể bị tước đoạt, các ngươi nhìn chân khí, thọ nguyên, huyết khí trong cơ thể hắn,... Đều đang dần dần giảm bớt.
- Mẹ nó, thần thông này thật sự giống như Chính Nghĩa nói vậy sau, cái gì cũng đều có thể bị cướp đoạt.
- Quá kinh khủng, nếu như Vương Họa này b đánh tới một chút, vậy cả đời cố gắng không phải đã lãng phí rồi sao?
- Yêu nghiệt mà! Tự nhiên lại có thể thôi diễn một môn thần thông phế vật như vậy đến mức độ này.
...
Vẻ mặt của Chính nghĩa vô cùng nghiêm trọng, hắn cảm thấy mình vẫn xem thường môn thần thông này của Vương Hạo, thậm chí ngay cả Chí Tôn đều có thể cướp đoạt, quả thực bá đạo đến không nói lý lẽ.
- Lục cục...
Hiên Thiếu Bất Tử nuốt nước miếng, trong lòng cảnh cáo mình, cho dù là kẻ địch với toàn bộ vũ trụ, cũng không thể đối địch với kẻ quái vật Vương Hạo này, đây quả thực là khắc tinh của hắn mà.
Đúng lúc này, Băng Lộ xuất hiện ở phía sau hai người Diệu Khổ và Diệu Năng, lạnh lùng nói:
- Các ngươi nếu dám đến vũ trụ của chúng ta, vậy sẽ phải có giác ngộ cái chết.
Thân thể của hai người Diệu Khổ, Diệu Năng run lên bần bật, một loại cảm giác bị vô số Độc Xà để mắt tới dâng lên trong lòng hắn.
Các thần ở đây không nhịn được thở dài, ở trước mặt đại diện Thiên Đạo và Lục Đạo, Chí Tôn quả nhiên hoàn toàn không có năng lực chống cự, trừ khi bọn họ học tập bốn Chí Tôn lớn thượng cổ, liên thủ mới có hy vọng thắng lợi.
Tuy nhiên, ba con lừa ngốc Chí Tôn này rõ ràng sẽ không có cơ hội liên thủ nữa.
Vèo vèo...
Một giây tiếp theo, hai tiếng xé gió gấp gáp vang lên.
Chỉ thấy Băng Lộ giương cung cài tên, nhắm ngay hai người Diệu Khổ và Diệu Năng phân biệt bắn ra một mũi tên lông vũ màu đỏ tươi.
Vương Hạo hét lớn:
- Đừng giết chết bọn chúng, tôi còn chờ cướp đoạt bọn họ.
Băng Lộ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng búng ngón tay, hai mũi tên lông vũ lập tức lắc lư một cái, nhanh chóng bắn về phía đan điền của hai người.
Vèo...
Trong phút chốc, hai mũi tên lông vũ ghim vào cơ thể, máu tươi phun mạnh ra ngoài, trong nháy mắt hai người mất đi lực chiến đấu.
Trên mặt của các thần ở đây dâng lên vẻ chấn động sâu sắc, nếu như ba con lừa ngốc Chí Tôn này đều bị Vương Hạo tước đoạt tất cả, vậy yêu nghiệt này sẽ cường đại đến mức độ nào chứ?
Gào...
Đúng lúc này, Diệu Âm đau khổ quát to một tiếng, chịu đựng đau đớn mãnh liệt đứng dậy.
Chỉ có điều, Vương Hạo sử dụng thần thông cướp đoạt triệu hồi ra người đàn ông màu vàng kim vẫn nắm đầu hắn thật chặt, hoàn toàn không có ý định muốn buông tay.
- Đáng chết!
Vẻ mặt Diệu Âm dữ tợn, cảm thấy không chỉ có lực lượng trong cơ thể đang nhanh chóng hạ thấp, ngay cả La Hán Kim Thân mà hắn tu luyện nhiều năm cũng đang dần trở nên suy yếu.
Đáng sợ nhất là ông ta phát hiện đầu óc mình trong nháy mắt không còn linh động nữa rồi, trước đây có thể thoáng cái đã suy nghĩ được rõ ràng được mọi chuyện, bây giờ cái gì cũng nghĩ không ra.
- Tại sao có thể như vậy? Lẽ nào thằng nhóc này không chỉ có thể cướp đoạt tinh hoa của thân thể mình mà còn có thể cướp đoạt thiên phú của mình nữa sao?
Diệu Âm vô cùng hoảng sợ, ông cũng không muốn tất cả mọi thứ của mình, cuối cùng đều có hời cho Vương Hạo.
Nghĩ tới đây, Diệu Âm cố nén đau đớn mãnh liệt, nhanh chóng lướt đi về phía Vương Hạo.
Ông ta tin tưởng chỉ cần giết chết Vương Hạo, vậy nhất định có thể phá được thần thông kinh khủng này của Vương Hạo.
Dù sao thì chiêu thức có mạnh mẽ hơn nữa cũng đều ở chỗ người sử dụng, chỉ cần đối phó với nguồn gốc của nó, vậy thì bất kể chiêu thức cường đại nào cũng đều có thể phá.
Băng Lộ hơi nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Lại còn muốn giãy dụa trước lúc chết, thật đúng là không biết tự lượng sức mình.
- Thằng nhóc này giao cho lão phu được rồi!
Lục Đạo cười lớn một tiếng, đại đao Hắc Hổ trong tay nhanh chóng cắt phá hư không, dâng lên chấn động mà mắt thường có thể thấy được, chém về phía Diệu Âm.
- Ít xem thường người khác đi.
Diệu Âm hét lớn một tiếng, toàn thân bạo phát ra ánh sáng màu vàng kim chói mắt, phía ngoài da cũng được đúc lên một tầng màu vàng kim, nhìn có vẻ vô cùng cứng rắn.
Đinh...
Một giây tiếp theo, tiếng kim loại giao đấu vang lên.
Chỉ thấy đại đao Hắc Hổ của Lục Đạo nặng nề chém trên cánh tay Diệu Âm, nhưng lại không có cảnh máu thịt văng ra tung tóe giống như trong tưởng tượng, chỉ là để lại vết máu mờ nhạt.
Nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người ở đó đều kêu lên kinh ngạc.
- Thân thể quả thật khủng khiếp, quả thực chính là kim cương bất hoại!
- Thân thể của ba con lừa ngốc này đều rất mạnh, còn mạnh mẽ hơn vũ trụ của chúng ta nhiều.
- Vũ trụ chúng ta cũng có hòa thượng, nhưng thân thể không cách nào so sánh được với bọn họ.
- Nếu như đơn độc chiến đấu thân thể với nhau, những hòa thượng này có thể một mình đấu với mười người Chí Tôn.
- Đáng tiếc, chất lượng chân khí trong cơ thể bọn họ không bằng chúng ta.
- Có được có mất, không thể tránh được.
- Nhưng yêu nghiệt Vương Hạo này lại có thể vẹn cả đôi đường.
- Không nên cùng loại yêu nghiệt này so sánh, chỉ cần ngươi dám so sánh với hắn, vậy thì nửa người của ngươi xem như đã bước chân vào quan tài rồi.
- Nói vậy không sai, nếu không muốn bị đánh chết tươi thì đừng nên có lòng so sánh với Vương Hạo.
...
Lục Đạo cười to nói:
- Thân thể cậu đúng là rất mạnh mẽ, nhưng lão phu cũng mới sử dụng ba phần sức lực, tiếp theo dùng hết mười phần công lực là được rồi.
Ánh mắt của Diệu Âm chợt co lại, một luồng khí lạnh từ bàn chân xông lên đỉnh đầu.
Đúng lúc này, giọng nói của Diệu Khổ cấp bách hét lớn:
- Đợi đã, thật ra chúng ta có thể hợp tác.
- Hợp tác?
Băng Lộ, Lục Đạo hơi sững sờ.
Diệu Khổ vội vàng nói:
- Công kích vũ trụ của các người không chỉ có vũ trụ của chúng ta, còn có vũ trụ khác, nếu như các người buông tha cho chúng ta, chúng ta đây có thể liên thủ đối phó với vũ trụ kia.
Băng Lộ, Lục Đạo động lòng, đây tuyệt đối là cách giải quyết tốt nguy cơ của vũ trụ lần này.
Đồng thời, ánh mắt Băng Lộ cũng chuyển hướng nhìn về phía Vương Hạo, muốn nghe suy nghĩ của vị đệ nhất tai họa vũ trụ này một chút...