Trấn!!!
Đúng lúc này, trong đất trời đột nhiên vang lên một tiếng giống như đến từ viễn cổ.
Ầm ầm ầm...
Một giây tiếp theo, một tiếng nổ kinh thiên vang lên.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bàn tay khổng lồ xuất hiện, chỉ một cái tát đã đánh cho Diệu Khổ và mười mấy hòa thượng sau lưng ông ta nằm trên mặt đất.
Vèo...
Diệu Khổ phun ra một ngụm máu, trong nháy mắt khí tức vô cùng giảm sút, rõ ràng là bị nội thương rất nặng.
Mà mười mấy người đi theo Diệu Khổ, có hòa thượng thực lực ngang với các thần thượng cổ cũng bị đập thành thịt nát.
Hic…
Các thần ở đây đều hít vào một hơi lạnh, thấy phía sau lưng mình có mồ hôi lạnh tuôn ra.
Bọn họ vốn cho rằng sau khi mình thành thần, có thể rất lợi hại, nhưng cho tới bây giờ mới hiểu được, hóa ra trong vũ trụ còn có nhiều tồn cường đại hơn bọn họ, bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào cũng có thể lấy đi cái mạng nhỏ của bọn họ.
A…
Đúng lúc này, lại có hai tiếng kêu thê thảm từ trên bầu trời truyền đến.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy có hai hòa thượng tu vi Chí Tôn từ trên cao hạ xuống, sau đó nặng nề ngã trên mặt đất.
- Diệu Âm, Diệu Năng, các người sao rồi?
Diệu Khổ kéo thân thể bị thương nặng đi tới trước mặt hai vị hòa thượng Chí Tôn.
Hai vị hòa thượng cười gượng nói:
- Chúng ta thất bại rồi, đại diện Thiên Đạo kia rất mạnh, bây giờ ngay cả Lục Đạo, ý thức vũ trụ đều đã bị kinh động, lần này sợ rằng chúng ta có chạy đằng trời cũng không thoát rồi.
Diệu Khổ thở dài nói:
- Thời gian của ta, mạng của ta không phải là thứ ta có thể làm chủ.
Khóe mắt của hai hòa thượng Diệu Âm, Diệu Năng giật giật, có loại kích động muốn một cái tát đập chết Diệu Khổ.
Sở dĩ nhiệm vụ lần này thất bại, Diệu Khổ có trách nhiệm không thể đùn đẩy được.
Đáng lẽ ba Chí Tôn bọn họ cùng tiến lên, tuyệt đối có thể đánh bại đại diện Thiên Đạo Băng Lộ này, cướp được pháp tắc vũ trụ trong tay.
Nhưng ai biết nửa đường, Diệu Khổ đột nhiên cảm ứng được tà vật gì đó, nhất định phải đi tiêu diệt tà vật này mới được, cho dù bọn họ khuyên bảo ra sao, cũng không có tác dụng.
Kết quả hành tung bị phát hiện, hai người bọn họ chỉ có thể gắng gượng đi cướp đoạt, cuối cùng vẫn bị đánh bại.
- Hừ, chỉ dựa vào ba người Chí Tôn các ngươi cũng muốn đến cướp đoạt pháp tắc vũ trụ của chúng ta sao?
Sắc mặt Băng Lộ lạnh như sương, trên người khoác chiến bào màu trắng bạc, trong tay cầm một thanh cung dài từ trên trời hạ xuống.
Vương Hạo phất tay với Băng Lộ kêu lên:
- Tiểu Lộ Lộ, tôi ở nơi đây, nhanh tới cứu tôi.
Tiểu Bạch từ trong lòng Vương Hạo ló đầu nhỏ ra, vung vẩy cà rốt trong tay với Băng Lộ:
- Chị xinh đẹp, thỏ bảo bảo tôi cho chị xinh đẹp một lần cơ hội cứu thỏ bảo bảo đáng yêu.
Mọi người cạn lời, một người một thỏ này có giác ngộ bị bắc cóc hay không chứ?
- Mau buông Chúa tể Lục Đạo ra.
Đúng lúc này trên người Lục Đạo khoác chiến giáp màu đen, tay cầm một thanh đao đầu hổ màu đen, vẻ mặt vô cùng hung dữ xuất hiện.
Chúa Tể Lục Đạo?
Diệu Khổ tò mò nhìn Vương Hạo trong tay, ông ta nghĩ không ra, thiếu niên hai mươi tuổi này làm thế nào trở thành Chúa Tể Lục Đạo?
Trong mắt của hai người Diệu Âm, Diệu Năng hiện lên vẻ mừng rỡ, chỉ cần thiếu niên này thật sự là Chúa Tể Lục Đạo, vậy bọn họ đã có thể nắm giữ một vương bài cứu mạng rồi.
Diệu Âm chộp cổ Vương Hạo, lạnh lùng nói:
- Nhanh lùi ra sau, bằng không bần tăng giết Chúa Tể Lục Đạo vũ trụ của các người.
- Ngươi dám!
Hai mắt Lục Đạo lóe ra hung quang.
Diệu Khổ cả vội vàng khuyên nhủ:
- Diệu Âm, người này không thể giết, hắn là đệ tử phật gia ta.
- Đệ tử Phật gia?
Diệu Âm quan sát Vương Hạo:
- Đệ tử Phật gia có cách ăn mặc như vậy sao?
Vương Hạo chắp hai tay trước ngực:
- A di đà phật, Bồ Đề cũng không phải cây, gương sáng cũng không phải đài, đời vốn không phải là một vật, nơi nào dính bụi gì đó chỉ là mây bay.
Vẻ mặt của hai vị hòa thượng Diệu Âm, Diệu Năng thay đổi, phát hiện tư tưởng cảnh giới của thiếu niên này thật sự rất cao.
- Lẽ nào đây là cảnh giới tư tưởng chí cao, vô vi!
Diệu Khổ kích động đến toàn thân run rẩy, ông ta rốt cuộc hiểu rõ, vì sao bắt Vương Hạo sẽ dẫn nhiều nhân vật lớn như vậy tới.
So sánh với pháp tắc của vũ trụ này, yêu nghiệt cái thế này mới là bảo bối thật sự.
Chỉ cần Vương Hạo có thể trưởng thành, như vậy cho dù vũ trụ đổ nát, bọn họ cũng có thể tạo dựng lại từ đầu.
Lục Đạo, Băng Lộ liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra được vẻ khiếp sợ từ trong mắt đối phương.
Phải biết rằng, cảnh giới vô vi này đúng là thứ mà bọn họ vẫn mãi theo đuổi, nhưng ai có thể làm được vô vi thật sự chứ?
Nhưng bây giờ những lời niệm kinh mà Vương Hạo nói ra lại hết sức rõ ràng, nói cho người đời biết cái gì gọi là vô vi, lẽ nào người này đã lĩnh ngộ được vô vi?
Vương Hạo quay đầu liếc nhìn Diệu Âm
- Tôi nói này con lừa ngốc, nếu mọi người đã là người một nhà thì mau thả tôi ra đi!
Diệu Âm dùng sức bóp cổ Vương Hạo, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi bây giờ chính là con tin, nếu như còn dám kêu gào loạn nữa, Phật gia lập tức chém một tay ngươi.
A…
Vương Hạo bị đau hét to một tiếng.
- Đợi đã, không nên tổn thương Hạo nhà ta.
Giọng điệu sốt ruột của Lâm Thi Kỳ kêu lên.
Hai mắt của Vương Thiên Dật lóe ra ánh sáng sắc bén, khí tức từ trong thiên địa không ngừng tràn vào trong cơ thể, ông ta đang tích góp lực lượng chuẩn bị ra tay.
- Ông đi chết đi!
Tiểu Bạch quát to một tiếng, đột nhiên từ trong lòng Vương Hạo vọt ra, toàn thân tản ra ánh sáng màu trắng chói mắt, Thanh Trúc Hỗn Độn trong tay càng là lấy góc độ trực tiếp ném về phía đầu Diệu Âm, khoảng cách trước sau không qua ba mươi phân.
Băng Lộ, Lục Đạo vui mừng quá đỗi, thân thể đã sẵn sàng bất kỳ lúc nào cũng chuẩn bị tiến lên cứu người.
Bọn họ tin tưởng, khoảng cách ba mươi phân này, lấy thực lực của Tiểu Bạch tuyệt đối có thể quất trúng đầu của Diệu Âm, khiến cho hắn rơi vào trong hôn mê ngắn ngủi.
- Không xong!
Đồng tử của Diệu Âm chợt co lại, vội vàng điều động chân khí trong cơ thể chống đỡ một đòn này của Tiểu Bạch.
Ầm ầm ầm…
Lập tức, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Tiểu Bạch giống như bị búa sắt đánh trúng, trong nháy mắt bay ngược ra ngoài.
Mà trước khi bay ngược ra ngoài, tay nhỏ của Tiểu Bạch buông tay, ném Thanh Trúc Hỗn Độn lên đầu của Diệu Âm.
- Thỏ Chí Tôn!
Các thần yêu giới hét lớn một tiếng, nhanh chóng tiến lên kiểm tra thương thế của Tiểu Bạch.
Bịch một tiếng, Thanh Trúc Hỗn Độn chính xác đánh trúng đầu Diệu Âm, khiến cho Diệu Âm rõ ràng rơi vào trong hôn mê.
- Con lừa ngốc đáng chết, lần này ngươi nhất định phải chết!
Vương Hạo hét lớn một tiếng, trong cơ thể bạo phát ra khí tức dao động siêu cường, trong nháy mắt tu vi từ Vũ Tôn cấp một tăng vọt đến Thiên Vị cảnh cấp một.
Đồng thời, Vương Hạo vẫn còn bấm ra chỉ quyết, điểm một cái lên không trung.
Lúc này, một người đàn ông màu vàng kim đột nhiên xuất hiện, bàn tay trực tiếp chụp lên đầu của Diệu Âm.
- Lực của mặt trời, cướp đoạt!
Hai mắt Vương Hạo chợt mở ra, bàn tay của người đàn ông màu vàng dùng sức chộp xuống.
A...
Một giây tiếp theo, Diệu Âm đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể đang không ngừng khô quắt.
Thân thể của Vương Hạo cũng đang không ngừng phồng lên, màu vàng kim trên cơ thể càng nổi lên, bề ngoài của cơ thể giống như được đúc bằng một tầng giấy dát vàng.
Hừ!
Vương Hạo hừ lạnh một tiếng nói:
- Đơn đả độc đấu tôi không phải là đối thủ của Chí Tôn, nhưng chỉ cần để cho tôi chiếm được tiên cơ trước, vậy thì Chí Tôn cũng chỉ là một đĩa thức ăn của tôi…