Hành tinh Thủy tinh.
Vương Hạo chắp hai tay trước ngực, khẽ nói:
- A di đà phật, tại hạ là cao tăng đắc đạo tên là Đường Tam Tạng đến từ Đông Thổ Đại Đường, chuẩn bị đi tới Tây Thiên thỉnh kinh.
Khóe mắt của các vị thần ở đây giật giật, cho dù bọn họ không biết Đường Tam Tạng là ai, nhưng từ biểu hiện khác thường của Vương Hạo thì có thể thấy được, người này lại muốn làm trò yêu tinh bẫy người rồi.
- Đường Tam Tạng?
Diệu Khổ nhíu mày, không hiểu nổi trong cái tên này ẩn chứa phật lý gì.
Vương Hạo lại cười nói:
- Tôi ba tuổi đã bắt đầu nghiên cứu đọc phật pháp, năm tuổi bắt đầu đi lại trong thế gian, mười tuổi viết “Kinh Tạng”, “Luật Tạng” và “Luận Tạng” cho nên mọi người gọi tôi một cách thân thiết là Pháp Sư Tam Tạng.
- Gì chứ?
Mười mấy hòa thượng phía sau Diệu Khổ vô cùng kinh ngạc, trong thế giới quan của bọn họ, chỉ có cao tăng đắc đạo mới có thể tự mình viết sách.
Nhưng bây giờ người thiếu niên hai mươi tuổi này lại còn nói lúc hắn mười tuổi đã viết ra ba quyển kinh phật, đây xác định không phải là đang nói đùa sao?
Mọi người ở đây liếc mắt nhìn nhau, nếu nói Vương Hạo mười tuổi đã sao chép ba cuốn sách cấm, bọn họ sẽ giơ hai tay tin tưởng.
Nhưng nếu nói hắn viết ba quyển kinh phật, cái này có đánh chết bọn họ cũng không tin.
Diệu Khổ cau mày nói:
- Các hạ nói mỗi bông hoa ngọn cỏ cũng là cả một thế giới, tấm lòng con người có thể dung nạp trăm sông, độ lượng với hạ nhân, vạn vật thế gian vốn đã tồn tại, nhưng lão nạp cảm thấy, yêu thương biệt ly, oán hận cũng sẽ buông tay về tây, hoàn toàn không có thực. Chẳng qua là hoa trong sương, một mảnh hư ảo mà thôi.
Vương Hạo quan sát Diệu Khổ, cảm thấy con lừa ngốc này là muốn tranh với hắn, dự định mở đại hội tranh luận phật pháp.
Tuy nhiên vừa lúc có thể kéo dài thời gian, chờ Tiểu Lộ Lộ nhà hắn tới làm người đẹp cứu anh hùng.
Nghĩ tới đây, Vương Hạo lập tức gọi hệ thống:
- Cho tôi mua toàn bộ kiến thức phật pháp của Trung Hoa trong mấy ngàn năm, tôi phải nói đạo lý với ông ta.
Hệ thống vang lên:
- Đinh đinh, chúc mừng kí chủ tốn một điểm vũ trụ mua kiến thức phật pháp.
Vương Hạo hơi sửng sốt, chỉ có một điểm là cái quỷ gì chứ?
Hệ thống giải thích:
- Phật pháp giá hời, cảm ngộ vô giá.
Vương Hạo gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu rõ, đây là nói trắng ra, sách rất rẻ, nhưng nếu muốn học được thì phải xem bản lĩnh của mình, cái này là vô giá.
Diệu Khổ chắp hai tay trước ngực:
- A di đà phật, các hạ vì sao không nói lời nào?
Vương Hạo lắc đầu:
- Ông chấp nhất bởi vẻ bên ngoài quá rồi, ông nhìn thấy không phải là hư ảo, là do ông vì yêu mà sinh ra ưu buồn, vì yêu mà sinh ra sợ hãi, nếu người rời khỏi yêu thì cũng không còn ưu buồn cũng không sợ hãi.
Sắc mặt Diệu Khổ thoáng thay đổi, cảm thấy tu vi phật pháp của thiếu niên trước mắt này thật sự rất cao, không ngờ chỉ cần liếc mắt lại có thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng ông ta.
Phải biết rằng, sở dĩ ông ta vẫn cứ tin tưởng chắc chắn rằng thế giới này đều là hư ảo, cũng là bởi vì ông ta tin tưởng yêu thật sự tồn tại.
Đáng tiếc tà ác cũng tồn tại giống vậy, chỉ là ông ta không muốn thừa nhận điều này, cho nên mới sử dụng lấy cớ hư ảo để hoàn toàn hủy diệt tà ác.
Thật ra nói đơn giản một chút, ông ta chính là do yêu sinh hận, không hy vọng thế giới hoàn mỹ trong lòng mình bị phá hủy.
Các vị thần ngây người nhìn Vương Hạo, tất cả đều cảm thấy không chân thật.
- Thằng nhóc này thật sự lại có thể biết phật pháp, có nhầm hay không vậy?
- Phật pháp thứ này không chỉ khó hiểu, mà còn cần đời người đi cảm ngộ, nhưng thằng nhóc Vương Hạo này mới hai mươi tuổi thì có thể cảm ngộ được cái gì chứ?
- Có thể nói ra mỗi bông hoa ngọn cỏ cũng là cả một thế giới, tấm lòng con người có thể dung nạp trăm sông, độ lượng với hạ nhân, có thể thấy tầm mắt của Vương Hạo rất lớn.
- Không chỉ có tầm mắt lớn, lòng dạ cũng rộng rãi.
- Nhưng cái này có liên quan gì đến Vương Hạo sao?
- Tôi cảm thấy có thể có liên quan, tầm mắt không lớn thì làm thế nào gieo họa cho vũ trụ, lòng dạ không rộng rãi làm thế nào có thể cứu giúp toàn bộ vũ trụ.
- Người không cảm thấy rất mâu thuẫn sao?
- Cái này không thể nói là mâu thuẫn, thằng nhóc này dù sao mới hai mươi tuổi, ở độ tuổi làm rõ sai trái, có lẽ hắn đang tìm kiếm cái thiện và cái ác trong lòng mình.
- Có lý, đời người cần phải trưởng thành, độ tuổi khác nhau sẽ có cảm ngộ khác nhau.
- Nhưng cuộc đời của thằng nhóc này thật sự phong phú như vậy sao?
- Tạm thời xem trước rồi hãy nói.
…
Vương Hạo liếc nhìn Diệu Khổ một cái, quyết định chủ động xuất kích, lừa dối con lừa ngốc Chí Tôn này đi đến con đường hoài nghi cuộc sống…
Khụ, khụ…
Vương Hạo ho khan một tiếng nói:
- Thiện ác chỉ là một ý niệm, thật ra ngu dốt hay trí tuệ cũng chỉ là sự lựa chọn trong một ý niệm mà thôi. Con lừa ngốc, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, bỏ đồ đao xuống, lập địa thành phật.
Diệu Khổ nhíu mày lại:
- Thí chủ nói bậy, bần tăng cũng không phải là ma, tại sao phải bỏ đồ đao xuống?
Vương Hạo thở dài nói:
- Ôi, chẳng lẽ ông không biết tất cả chúng sinh đều bình đẳng sao? Ông có tư cách gì quyết định sống chết của người khác?
Các thần ở đây trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy Vương Hạo người này thật dối trá mà.
Bản thân mình từ trước đến nay không xem chúng sinh bình đẳng ra gì, bây giờ lại còn mặt mũi lừa dối con lừa ngốc Chí Tôn.
Hơn nữa, bất kể nơi nào, cá lớn nuốt cá bé đều là cách sinh tồn cơ bản, loại chuyện tất cả chúng sinh bình đẳng này căn bản không có khả năng tồn tại.
Cho dù là xã hội hòa bình cũng tồn tại cạnh tranh tàn khốc.
Tất cả chúng sinh đều bình đẳng sao?
Diệu Khổ rơi vào trong trầm tư, cảm thấy một môn đạo lý phật pháp mới đang mở ra với ông ta.
Khóe miệng Vương Hạo dâng lên một nụ cười mỉm, lần này lại có thể an tâm ngồi đợi Tiểu Lộ Lộ tới làm người đẹp cứu anh hùng.
Vèo…
Đúng lúc này, một tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, khiến cho toàn thân của tất cả mọi người ở đây đều dựng tóc gáy.
Sắc mặt Vương Hạo thay đổi mạnh mẽ, hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy huyết quang đỏ rực như cầu vồng lóe lên, đánh thẳng tới trước ngực của Khổ Diệu.
- Không tốt.
Diệu Khổ chợt giật mình tỉnh giấc, trong giây phút này hắn giống như chớp đánh ra.
Ầm...
Huyết quang màu đỏ tươi hiện ra, đánh thẳng vào phía sau Diệu Khổ, khiến cho toàn thân ông ta văng ra xa.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên lưng Diệu Khổ cắm một mũi tên lông vũ đỏ tươi, máu tươi phun ra như suối.
Vèo…vèo…vèo…
Còn chưa chờ mọi người kịp phản ứng, ba mũi tên nhanh như sao xẹt một lần nữa kéo dài qua phía chân trời bay đến, chỉ nhắm thẳng vào chỗ hiểm yếu của Diệu Khổ.
Ánh mắt của Diệu Khổ thâm trầm đáng sợ, trong lòng ông ta dâng lên một cảm giác giống như bị vô số rắn độc nhìn chằm chằm vào mình.
Tuy nhiên thời gian không đợi người, khiến cho ông ta cũng không kịp suy nghĩ xem ai tập kích ông ta, cuối cùng ông ta giơ tay nắm lấy Vương Hạo lao thẳng lên trời.
- Mẹ nó, cái con lừa ngốc nhà ông không có việc gì bắt tôi theo làm gì?
Giọng điệu Vương Hạo kêu lên hốt hoảng, muốn giãy dụa thoát ra ngoài, đáng tiếc thực lực của Chí Tôn bày ra đó, khiến cho hắn không còn chút sức đánh trả nào.
Tiểu Bạch sợ đến nỗi vội vàng trốn vào trong lòng Vương Hạo, hét lớn:
- Cứu mạng! Có ai mau tới cứu thỏ bảo bảo với!
- Thỏ Chí Tôn!!!
Long Thần vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng hóa thân thành rồng, đuổi theo Diệu Khổ.
Gào!!!
Tất cả thần do yêu thú Hóa Hình đều nổi giận, toàn bộ đều hóa thành hình thú, đuổi theo Khổ Diệu.
Đúng lúc này, tiếng tức giận của Băng Lộ vang vọng đất trời:
- Con lừa ngốc đáng chết, mau thả Vương Hạo ra.
Đồng thời, tiếng gầm thét giận dữ của Lục Đạo cũng vang lên theo
- Đồ khốn đáng chết, lại dám bắt Chúa Tể Lục Đạo.
Tiếng hừ lạnh của ý thức vũ trụ vang lên:
- Một Chí Tôn nho nhỏ, tự ý một mình xông vào vũ trụ của chúng ta thì cũng thôi, không ngờ lại còn dám không biết tốt xấu như vậy.
Diệu Khổ há hốc mồm, hắn chỉ vì thấy thành tựu phật pháp của Vương Hạo rất cao, hơn nữa tu vi chỉ có Vũ Tôn, cho nên dự định bắt về cố gắng bồi dưỡng, nhưng nhiều tồn tại không thể trêu chọc như vậy cùng lúc xuất hiện, đây là có ý gì chứ?