Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 750: Chương 750: Ngoại địch xâm lấn




Thủy Tinh tinh.

Các chúng thần vẻ mặt nghi ngờ, có chút không hiểu nổi Vương Hạo có ý gì.

- Thần thông tước đoạt? Giống như của Thiên Minh Thần Tộc?

- Môn thần thông này hình như rất vô dụng!

- Cũng không phải, có thể tước đoạt thọ nguyên, huyết khí, còn có chân khí.

- Tước đoạt những thứ đó làm gì? Chẳng lẽ những thứ như thọ nguyên, huyết khí lại được vũ trụ khác rất hoan nghênh?

- Ai biết, nếu Vương Hạo muốn, vậy chúng ta cứ cho hắn là được rồi.

- Mặc dù chúng ta không thể xuất lực cho vũ trụ, vậy thì ủng hộ Vương Hạo là được rồi.

- Đúng vậy, thân là một thành viên trong vũ trụ, khi gặp chuyện này không thể lùi bước.

- Hơn nữa, tu vi của Vương Hạo cũng là Võ Tôn, có thể tước đoạt bao nhiêu chứ?

- Không sai, một Võ Tôn cho dù yêu nghiệt, có thể tước đoạt được bao nhiêu thứ trên người thần?

- ...

Hai tròng mắt Vương Hạo lóe ra kim quang, cảm giác lần này thật sự vớ bở rồi.

Phải biết rằng người có thể phong thần, đều là siêu cấp thiên tài vạn năm khó gặp.

Nếu tước đoạt thiên phú của bọn họ, toàn bộ đắp lên người mình, vậy thiên phú của hắn chỉ thử nghĩ cũng có thể làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Dĩ nhiên, hắn cũng coi trọng thuộc tính chân khí trong cơ thể những chúng thần này.

Phải biết rằng bảy tám chục vị chúng thần, mỗi cá nhân tu luyện thuộc tính chân khí đều khác nhau.

Nếu những thứ này bị hắn tước đoạt, sau đó lại dung hợp với chân khí trong cơ thể hắn, như vậy hắn có thể dung hợp một loại chân khí hoàn toàn mới trước đây chưa từng gặp.

Chính Nghĩa đột nhiên nói:

- Ta nhắc nhở mọi người một câu, thần thông tước đoạt của Vương Hạo không giống với Thiên Minh Thần Tộc, nó không chỉ có thể tước đoạt thọ nguyên, còn có thể tước đoạt thể chất đặc thù, thậm chí còn có thể tước đoạt Hư vô chi hỏa.

- Ào ào. . .

Vừa dứt lời, toàn trường lại vang lên tiếng xôn xao.

- Nói giỡn?

- Thể chất đặc thù làm sao có thể bị tước đoạt, đây cũng là thứ trời cao ban cho?

- Hư vô chi hỏa là vật có ý thức, thứ này cũng có thể bị tước đoạt?

- Ta không tin, nếu thần thông tước đoạt của Thiên Minh Thần Tộc ban cho đáng sợ như vậy, vậy vũ trụ đã sớm bị Thiên Minh Thần Tộc thống trị rồi.

- Đúng vậy, người này rõ ràng đang nói hưu nói vượn, một vũ trụ, một loại thần thông, làm sao có thể có chênh lệch lớn như vậy.

- ...

Vẻ mặt Vương Hạo mất hứng, vốn hắn muốn cho Băng Lộ một thể diện, tạm thời không có ý định làm khó Chính Nghĩa.

Nhưng hiện tại Chính Nghĩa lại dám cắt tài lộ của hắn, vậy cũng đừng trách hắn không khách khí.

Vẻ mặt Chính Nghĩa thành thật nói:

- Ta không nói láo, hai huynh đệ của ta chính là bị Vương Hạo dùng thần thông tước đoạt làm cho tàn phế.

- Nói bậy nói bạ!

Vương Hạo hừ lạnh nói:

- Ban đầu người vu hãm ta không phải là chúa cứu thế người, chính là liên minh Chính Nghĩa các ngươi, hiện tại còn nói ta rắp tâm bất lương, các ngươi rốt cuộc có ý gì?

Các chúng thần lạnh lùng nhìn về phía Chính Nghĩa, cũng cảm thấy tiểu tử này thật sự quá vớ vẩn.

Hiện giờ vũ trụ đang đứng trước thời khắc nguy nan, hắn không chỉ không muốn xuất lực cho vũ trụ, ngược lại còn vu hãm cho vị anh hùng hy sinh vì nghĩa Vương Hạo, chẳng lẽ hắn thật sự muốn nhìn thấy vũ trụ tan biến mới vui vẻ sao?

Chính Nghĩa nhẹ giọng nói:

- Nếu như các ngươi không tin, vậy ta. . .

- Người nào!

Lời còn chưa dứt, các chúng thần lập tức cảm ứng được một luồng khí tức hết sức kinh khủng gấp rút nhanh chóng kéo đến.

- A di đà Phật!

Chỉ chốc lát sau, một tiếng Phật ngâm vang vọng thiên địa.

Các chúng thần mặt đầy đề phòng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện hơn mười hòa thượng, toàn thân bọn họ tản mát ra quang mang kim sắc, nhìn qua hết sức trang nghiêm bất phàm.

Nhất là tu vi của những hòa thượng này, cũng đạt đến cấp bậc của thượng cổ chúng thần.

Hòa thượng đầu lĩnh lại càng vượt qua thượng cổ chúng thần, đạt đến cấp bậc Chí Tôn.

- Lại là Chí Tôn!

Các chúng thần hít sâu một hơi, thân thể không nhịn được đề phòng.

- Tại sao có nhiều hòa thượng như vậy? Hơn nữa tu vi còn cao như vậy?

Vẻ mặt Vương Hạo đầy bất ngờ.

Đúng lúc này, thanh âm của Băng Lộ dồn dập vang lên:

- Vương Hạo nhanh nghĩ cách tiêu diệt những hòa thượng này, bọn họ không phải là sinh mạng của vũ trụ, bọn họ là người xâm lăng.

- Cái gì!

Các chúng thần kinh hô, phía sau lưng lại càng toát ra mồ hôi lạnh.

Vũ trụ của bọn họ lại bị người ngoài xông vào, điều này có phải ý nghĩa bọn họ cách diệt vong không xa?

Vương Hạo cau mày nói:

- Chuyện này là thế nào? Tại sao bọn họ lại xông đến đây?

Băng Lộ cười khổ nói:

- Bọn họ là người xâm lăng của một vũ trụ khác, nói cách khác, trước mắt chúng ta bị hai vũ trụ công kích.

- Cái gì! !

Các chúng thần mở to mắt, cảm giác tiền đồ phía trước ngày càng lờ mờ.

Đúng lúc này, hòa thượng đầu lĩnh mở miệng nói:

- A di đà Phật, các vị thí chủ, tiểu tăng phát hiệu Diệu Khổ, từ một vũ trụ Huyền cấp đến đây, cảm ứng được nơi này có tà vật, cho nên đặc biệt tới xem một chút.

- Tà vật?

Mọi người sửng sốt, quay đầu nhìn về phía một hạt châu đen nhánh cách đó không xa.

Đây chính là Thiên Tà châu Huyết Thần tru diệt ba trăm tinh hệ, luyện chế mà thành, một bảo bối hết sức tà ác.

Diệu Khổ vẫy tay, hút Thiên Tà châu đến trong tay.

Thanh âm của Băng Lộ vang lên bên tai Vương Hạo:

- Vương Hạo, Thiên Mệnh không gian có hai vị Chí Tôn tới cướp đoạt vũ trụ pháp tắc, một mình ta có thể đối phó, nhưng nếu vị kia cũng tới thì phiền toái, ngươi nhất định phải giữ chân con lừa ngốc Diệu Khổ đấy.

Vương Hạo cười cười:

- Vậy ta có ích lợi gì?

Băng Lộ tức phát điên, tên khốn này quả nhiên vô sỉ, đến lúc này rồi, lại còn chơi cháy nhà hôi của.

- Chỉ cần ngươi giữ chân được con lừa ngốc Diệu Khổ, sau đó tùy ngươi xử lý!

Băng Lộ hầm hừ bỏ lại một câu, sau đó không có động tĩnh.

- Tùy ta xử lý?

Hai tròng mắt Vương Hạo chợt sáng ngời, các loại phúc lợi chắc chắn cuồn cuộn mà đến.

Diệu Khổ lạnh nhạt nói:

- Vũ trụ này không chỉ xuất hiện loại tà vật này, Thiên Đạo còn đen hóa, vũ trụ pháp tắc lại càng hỗn loạn không chịu nổi, hết thảy cũng quá xấu xí, tốt nhất nên hủy diệt!

Sắc mặt các chúng thần đại biến, thân thể nhanh chóng căng thẳng, tính toán chết cũng phải liều mạng.

Vương Hạo thở dài nói:

- Mạng do mình tạo ra, vạn vật thế gian đều là hóa cùng, tâm bất động, vạn vật đều không động, tâm không thay đổi, vạn vật đều không biến, con lừa ngốc này, trái tim của ngươi hình như thay đổi rồi!

Diệu Khổ cau mày:

- Bần đạo tâm không biến, vạn vật thế gian như bọt nước.

Vương Hạo lắc đầu:

- Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Như Lai, vạn vật thế gian vốn là tồn tại, làm sao có thể coi như bọt nước?

Sắc mặt Diệu Khổ đại biến:

- Các hạ là người phương nào? Tại sao lại có thành tựu Phật hiệu thâm hậu như thế?

Vương Hạo sửng sốt, hắn chỉ là định dùng thiện ngữ trì hoãn thời gian, đợi mỹ nữ Tiểu Lộ Lộ tới gặp anh hùng.

Nhưng hắn không nghĩ tới, đám con lừa ngốc này thậm chí ngay cả những thiện ngữ thường gặp này cũng chưa nghe qua.

Không đúng!

Thế giới hiện tại của hắn không giống với thế giới vốn có, nếu bọn hắn nghe qua mới gọi gặp quỷ.

Vẻ mặt mọi người càng kỳ lạ, yêu quái này lại còn hiểu Phật hiệu. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.