Trong vũ trụ đen kịt, yên tĩnh không một tiếng động.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Hương Hương, bọn họ không ngờ lão ma đầu lại sợ hãi cô gái nhỏ trước mặt đến vậy.
- Thực Thần?
Vương Hạo gãi gãi cằm, tự hỏi nên lợi dụng thân phận của Hương Hương thế nào đây, hắn đang muốn vơ vét một mớ lớn trong vũ trụ.
Dù sao phí nấu ăn của Hương Hương là do hắn cung cấp, nếu mà có thể kiếm được chỗ tốt thì tuyệt đối không thể bỏ qua.
- Ngươi là Yêu Thú sao? Còn giống như con rùa đen?
Hương Hương nhìn chằm chằm vào lão ma đầu, vươn đầu lưỡi liếm cánh môi đỏ mọng.
- Nếu nấu thành súp rùa chắc chắn rất bổ!
Lão ma đầu bị dọa cho mất mật, luôn miệng cầu xin.
- Tiểu thư tha mạng, tiểu quy tu hành hơn vạn năm mới có thể thành hình người, sau đó lại bị phong ấn trên Thiên Ma Tinh ba vạn năm, cuộc sống đã vô cùng thê thảm rồi, mong tiểu thư tha mạng!
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, bọn họ không ngờ rằng, hóa ra lão ma đầu lại là một con rùa đen, khó trách sống hơn mấy vạn năm mà tu vi vẫn ở thời kỳ đỉnh phong.
Hương Hương ghét bỏ xua tay.
- Ngươi yên tâm, khẩu vị của ta không giống với bà nội, ta không ăn yêu thú đã tu thành hình người.
- Cám ơn tiểu thư đã không giết, cám ơn tiểu thư đã không giết...
Lão ma đầu liên tục nói lời cám ơn.
Lúc này, Vương Hạo đã điều khiển phi thuyền đến bên cạnh lão ma đầu.
- Lão ma đầu, Hương Hương không ăn ngươi, điều này không có nghĩa là ngươi bình yên vô sự rời đi.
Vương Hạo cười nói.
- Vương Hạo, ngươi muốn thế nào?
Lão ma đầu nhăn mặt lại.
Vương Hạo nhếch khóe miệng.
- Ta không muốn thế nào cả, chỉ cần ngươi để lại chút gì đó là được!
- Vương Hạo, Hương Hương tiểu thư đã tha cho lão phu, ta đây đã thua tâm phục khẩu phục rồi.
Lão ma đầu thở dài.
- Nhưng lão phu bị phong ấn ba vạn năm, trên người chẳng có đồ vật gì đáng tiền hết, nếu như ngươi tin lão phu, vậy thì đến tinh hệ Bắc Áo, lão phu sẽ đưa cho ngươi một phần đại lễ.
- Tinh hệ Bắc Áo?
Vương Hạo nghĩ lại, hình như hắn đã nghe tên cái tinh hệ này ở đâu rồi, nhưng bây giờ không nhớ ra nổi.
Lão ma đầu gật đầu.
- Kẻ bán đứng lão phu năm xưa đang ở tinh hệ Bắc Áo, đợi lão phu khôi phục vết thương, chắc chắn phải tìm hắn đòi nợ.
- Ông đúng là biết cách mượn hoa hiến phật!
Vương Hạo bĩu môi.
Lão ma đầu cười lạnh một tiếng.
- Hắn làm cho lão phu mất tự do ba vạn năm, lão phu lấy hết của cải của hắn thì có sao?
- Lời này cũng đúng!
Vương Hạo gật đầu.
- Nhưng ông chia cho ta mấy phần đây.
Lão ma đầu nhìn Hương Hương đang chảy nước miếng ở bên cạnh, quyết đoán nói.
- Toàn bộ!
Vương Hạo thỏa mãn gật đầu, phất tay, ý nói lão ma đầu có thể đi.
Thấy vậy, lão ma đầu nhanh chân bỏ chạy, rất sợ tên này lừa gạt, bị lừa một lần nên phải cảnh giác hơn nhiều.
- Con rùa đen đi mất rồi...
Hương Hương cắn móng tay, lưu luyến nhìn theo lão ma đầu đang chạy đi.
Mặc dù cô biết con rùa vạn năm này rất ngon miệng, nhưng nó đã biến thành hình người rồi, cô không còn cảm thấy đói bụng nữa.
Nhưng khi nhìn thấy con rùa kia chạy đi, trong lòng lập tức hối hận, đó chính là nguyên liệu nấu ăn siêu cấp ngon miệng đấy!
Vương Hạo trợn trắng mắt, trong lòng cực kỳ bội phục cái tên chỉ biết ăn hàng này.
Đồng thời, Vương Hạo cũng không ngờ tu vi của Hương Hương lại cao đến vậy, nhớ lúc trước hắn hỏi tu vi của Hương Hương là bao nhiêu, cô chỉ nói là Kiếm Thái Phong cũng không phải là đối thủ của cô.
Điều này làm cho Vương Hạo nghĩ tu vi của Hương Hương là Võ Tôn, nhưng không ngờ còn mạnh hơn cả Võ Tôn nữa.
Mà hình như cô còn có ô dù cực kỳ trâu bò, chỉ một cái tên thôi mà lão ma đầu đã ngoan ngoãn quỳ xuống, có thể thấy được, uy danh này vang dội bao nhiêu.
- Đúng rồi!
Vương Hạo nhanh chóng phản ứng lại, Hương Hương này cực kỳ thích củ cà rốt của hệ thống, vậy thì vị bà nội Thực Thần kia của cô có thích ăn không nhỉ?
Nếu như mà thích, vậy có phải là, hắn có thể thuê bà ấy làm vệ sĩ không?
- Nếu có cơ hội thì phải thử xem!
Vương Hạo nhìn Hương Hương vẫn đang chảy nước miếng ở bên cạnh, hắn xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy thật là mất mặt.
Một lúc sau, những người trên Thiên Ma Tinh còn sống sót, đều lên chiến hạm của Thiếu Soái Quân.
Nhiều đội cứu thương và nhân viên chăm sóc đi ra, bắt đầu làm kiểm tra thân thể cho những người sống sót.
- Hạo nhi, ta và thúc thúc con đi chữa thương trước.
Vương Thiên Dật vỗ vỗ bờ vai Vương Hạo, trên mặt là tươi cười vui vẻ từ tận đáy lòng.
Hắn vừa vào đây đã phát hiện ra, ánh mắt binh sĩ nhìn về phía Vương Hạo đều có sự cuồng nhiệt, điều này có nghĩa rằng hắn đã được binh sĩ công nhận, nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì Vương Hạo.
Nên trong tình hình này, đã nói rõ được rằng Vương Hạo có mị lực nhân cách không ai sánh bằng, nếu không với tu vi Võ Tông của hắn, không thể nào chinh phục được lòng của những binh sĩ có tu vi thấp nhất là Võ Vương cấp tám này.
Đồng thời, hắn cũng phát hiện ra, những binh lính này lại được sử dụng tinh thạch truyền thừa, làm sao hắn không ngạc nhiên được chứ.
Mặc dù hắn không biết Vương Hạo kiếm ở đâu được nhiều tinh thạch truyền thừa đến vậy, nhưng mà chuyện hắn không do dự cho binh sĩ sử dụng, điều này đã nói rõ, Vương Hạo đang phá vỡ sự cân bằng giữa quý tộc và binh sĩ trong liên bang Stars.
Mà nếu cục diện này bị đánh phá, vậy thì hắn chính là anh hùng trong lòng nhân dân.
Đồng thời, đây cũng là lý tưởng mà hắn luôn theo đuổi, trước đây Vương Thiên Dật gia nhập quân bộ là muốn đánh vỡ cục diện thống trị của quý tộc, làm cho nhân dân được một cơ hội chứng minh bản thân.
Vì vậy, dù Vương Hạo dùng biện pháp gì để đánh vỡ sự thống trị này đi nữa, hắn đều ủng hộ, bởi vì nhân dân đang cần một cơ hội, một cơ hội có thể tự mình đứng lên.
Vương Hạo gật đầu.
- Được rồi, ba ba và Nhạc thúc thúc nhanh chóng đi chữa thương đi, bây giờ nhân tộc rất cần người có chiến lực mạnh như hai người.
- Được!
Vương Thiên Dật gật đầu, đi cùng Nhạc Viễn Quang vào trong.
Nhạc Huyên ngượng ngùng đi đến trước mặt Vương Hạo, bối rối nói.
- Vừa rồi cám ơn ngươi đã cứu ta, thật ra lúc ngươi không chơi trò lưu manh thì rất đẹp trai.
- Không chơi trò lưu manh?
Vương Hạo hầm hừ nói.
- Nhạc Huyên tiểu bảo bối, ngươi đang biến tướng mắng ta đấy à?
- Ngươi không lưu manh thì ai lưu manh nữa?
Nhạc Huyên trợn trắng mắt, sau đó tức giận nói.
- Đúng là nghiêm túc không quá được 3 giây đồng hồ!
- Cô nói ai được ba giây?
Vương Hạo tức giận.
- Để chứng minh ta không chỉ được ba giây, ta quyết định tối nay đến chinh phục cô, thử tất cả các loại tư thế một lần, cam đoan làm đến sáng.
- Ngươi... Ngươi khốn nạn!
Nhạc Huyên đỏ hết cả mặt, tức giận trừng mắt với Vương Hạo một cái, sau đó dùng hai tay che mặt chạy đi.
Cô Dương sùng bái nhìn Vương Hạo.
- Thiếu Soái đại nhân đúng là chân đạp ngàn bụi hoa, không lá nào dính lên người.
Vương Hạo ho khan một tiếng, nghiêm túc nói.
- Ta là tiểu lang quân ngây thơ, làm gì có chuyện đạp chân ngàn bụi hoa? Nếu ngươi còn nói bậy nói bạ, cẩn thận ta tố cáo ngươi tội phỉ báng.
Cô Dương chỉ có thể phun ra hai từ “Mẹ nó!” trong lòng, rõ ràng ngài ấy đi chọc gái khắp nơi, bây giờ lại làm như mình vô tội lắm vậy, vị Thiếu Soái đại nhân này đúng là không biết xấu hổ.
-----------------------