Trong vũ trụ đen kịt.
Một đạo quang mang chói mắt lóe ra.
Trên chiến hạm Thiếu Soái Quân Số 1, cả đám người hoảng sợ nhìn Thiên Ma Tinh đang phát sáng, chỉ thấy sau khi ánh sáng kia lóe lên, Thiên Ma Tinh hoàn toàn biến thành mảnh vỡ.
- Nhanh lên, phái tất cả mọi người ra,khởi động phi thuyền, nhất định phải tìm ra Thiếu Soái đại nhân.
Tiền Vạn Dương nổi giận gầm lên một tiếng.
- Mở ra rađa tìm kiếm sinh mệnh cho ta, nhất định phải tìm được Thiếu Soái đại nhân.
Trần Diệu cũng hét to một tiếng.
Cô Dương bắt đầu hạ lệnh.
- Tất cả nhanh chân lên, phải tìm được Thiếu Soái đại nhân trước khi ngài ấy thiếu oxi.
- Các ngươi đừng kêu nữa, nhìn xem nơi này. . .
Tần Phong nhăn mày, nhìn chằm chằm trên màn hình bộ tin tức đang chiếu ra một vòng năng lượng kim sắc và một vòng năng lượng ánh sáng màu xanh lam.
- Đây là. . .
Cô Dương nhìn kỹ, con ngươi của hắn bỗng nhiên co rụt lại, chỉ thấy trong hai vòng năng lượng này là một đám người, mà người chống đỡ hai vòng năng lượng đó chính là Vương Thiên Dật và Nhạc Viễn Quang.
- Bọn họ là Trấn Uy nguyên soái, còn có đệ nhất du hiệp, Nhạc Viễn Quang!
Trần Diệu hít sâu một hơi, loại người có khả năng dẫn người đi lại trong vũ trụ, ngoại trừ Võ Tôn trong truyền thuyết, hắn thực sự không nghĩ ra ai có thể làm được như thế nữa.
- Khó trách Lão Đại yêu nghiệt như vậy, thì ra cha của ngài ấy cũng không phải là người bình thường!
Tiền Vạn Dương nuốt ngụm nước miếng.
Mọi người ở đây gật đầu liên tục, dù có bị nhốt ở Thiên Ma Tinh tám năm, không chỉ không chết, còn dùng tư thái của một Võ Tôn cường thế trở về, đây không phải yêu nghiệt thì cái gì mới là yêu nghiệt chứ! ?
- Nhanh lên, mở cửa khoang ra, để cho Trấn Uy nguyên soái đi vào.
Tần Phong kích động kêu lên, thần tượng của hắn chính là Trấn Uy nguyên soái đấy, bây giờ fan não tàn nhìn thấy thần tượng, sao có thể không kích động được chứ.
- Ô ô. . .
Đột nhiên, một tiếng quỷ khóc sói tru truyền đến, làm tất cả mọi người sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, tóc gáy dựng đứng lên.
Lúc mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái thuyền rồng đang bay dần về phương xa, mà trên thuyền rồng còn có bóng người trong suốt đang chèo thuyền.
- Quỷ đi thuyền! !
Nhạc Huyên hét lên một tiếng, cái thuyền rồng này chính chiếc thuyền rồng mà cô và Vương Hạo nhìn thấy trên sông đen, những người trong suốt phía trên làm nhiệm vụ rút Long Nguyên ra cho thiếu niên cương thi.
- Bọn chúng muốn đi chỗ nào! ?
Nhạc Viễn Quang tò mò hỏi.
Vương Thiên Dật nghiêm túc nói.
- Ta nghĩ bọn chúng đang đi truyền tin cho cường giả siêu cấp đã sáng tạo ra Thiên Ma Tinh kia.
- Nếu như thế, vậy thì chúng ta phải bắn rơi bọn chúng mới được.
Nhạc Viễn Quang nhăn mày lại, hắn ngưng tụ một họng pháo giữa hai tay.
Nhưng vào lúc này, Quỷ đi thuyền bỗng nhiên biến mất trong tầm mắt của mọi người, dù cố gắng cảm ứng như thế nào, cũng không tìm được chút khí tức nào của nó.
- Lần này gặp phiền phức lớn rồi.
Sắc mặt của Vương Thiên Dật vô cùng ngưng trọng, hắn có cảm giác tiếp theo Nhân tộc phải đối mặt với một tai nạn lớn rồi.
Đúng lúc này, một tiếng cười chói tai vang lên.
- Ha ha, lão phu vẫn còn sống. . .
Đám người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng đen đứng ở trong vũ trụ, mặc dù bên ngoài có chút chật vật không chịu nổi, nhưng khí tức bao quanh người lại khiến cho người ta sợ hãi.
- Lão Ma Đầu! !
Những người sống sót ra khỏi Thiên Ma Tinh đều hoảng sợ nhìn bóng đen kia, tất cả đều có cảm giác, không cần vị siêu cấp cường giả kia đến, bọn họ đã có phiền toái lớn đây rồi.
- Ầm ầm. . .
Đúng lúc này, một viên đạn đạo Tinh Không trực tiếp bắn trúng Lão Ma Đầu.
Đám người quay đầu nhìn, chỉ thấy cách đó có một chiếc phi thuyền đang trôi lơ lửng, mà người điều khiển nó không phải là Vương Hạo thì có thể là ai?
Vương Hạo nhếch miệng nói.
- Cái lão ma đầu này đúng là vẫn mắc bệnh chung của nhân vật phản diện.
Tiểu Bạch đang ôm một củ cà rốt, tò mò hỏi.
- Bệnh chung của nhân vật phản diện là gì?
- Nói nhảm quá nhiều, hung hăng, đắc ý...
Vương Hạo ấn lên nút bắn, hắn lại bắn ra một viên đạn đạo tinh không.
- Vương Hạo! Nếu ngươi muốn chết, vậy thì lão phu sẽ giúp ngươi...
Lão ma đầu nổi giận gầm lên một tiếng, một cỗ khí tức kinh khủng bạo phát ra.
Mặc dù bây giờ lão ma đầu đang bị thương cực nặng, nhưng chỉ bằng mấy người ở đây thì không phải là đối thủ của lão, ngay cả Vương Thiên Dật và Nhạc Viễn Quang liên thủ cũng không đánh lại được.
Vương Hạo bĩu môi, lấy ra máy bộ đàm.
- Alo, Hương Hương đừng ăn nữa, nhanh ra bảo vệ ông chủ này, nếu ông chủ của cô mà bị người ta giết chết, vậy thì hành trình mĩ thực của cô xem như xong rồi đấy.
Vừa dứt lời, một tiếng hét tức giận từ trong chiến hạm số 1 vang lên.
- Ai dám giết Vương Hạo!
Một giây sau, một thiếu nữ thanh xuân cưỡi Độc Giác Thú lao ra từ trong chiến hạm số 1, trên người bộc phát ánh sáng trắng, giống hệt như tiên nữ hạ phàm, cực kỳ sặc sỡ chói mắt.
- Hương Hương!
Nhạc Huyên trừng to mắt, không thể tin được cái đứa suốt ngày chỉ biết ăn hàng này lại có thể đi lại trong vũ trụ, còn mang theo một con Độc Giác Thú nữa chứ? Chẳng lẽ Hương Hương cũng là Võ Tôn?
- Ngươi là...
Sắc mặt của lão ma đầu hoảng sợ, thấy Hương Hương càng ngày càng đến gần, bị dọa đến mức phải quay đầu bỏ chạy, tuyệt đối không dám chờ thêm một giây đồng hồ.
Thấy như vậy, mọi người vây xem lập tức ngạc nhiên đến ngây người, có lầm không vậy? Lão ma đầu mà cũng bỏ chạy sao?
Một giây sau, Hương Hương cưỡi Độc Giác Thú hóa thành một luồng ánh sáng trắng, đuổi theo lão ma đầu, sau đó ngăn đường chạy trốn của lão ta.
Lão ma đầu bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, quỳ xuống cầu xin tha thứ.
- Thực Thần đại nhân tha mạng, thực thần đại nhân tha mạng...
- Thực Thần?
Tất cả mọi người đều sửng sốt, chỉ một Thực Thần mà đã có thể dọa cho lão ma đầu thành như vậy? Có nhầm chỗ nào hay không thế?
Đồng thời, mọi người cũng ý thức được một vấn đề, lão ma đầu bị phong ấn ở Thiên Ma Tinh mấy vạn năm, nhưng vẫn có thể nhận ra được Hương Hương, điều này có nghĩa là, cô gái có bề ngoài mười bảy mười tám tuổi kia, đã sống hơn mấy vạn năm?
- Không thể nào?
Vương Hạo cũng ngạc nhiên đến ngây người.
- Vậy mà lần này ta lời to thế sao?
Tiểu Bạch cũng gật cái đầu nhỏ, dùng ít đồ ăn ngon đã có thể lôi kéo được một vị cao thủ cấp bậc này làm bảo tiêu, hơn nữa còn là bảo tiêu cho một mình, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy lời to.
- Ta không phải Thực Thần!
Hương Hương vô tội nháy nháy mắt.
- Ngươi không phải là Thực Thần sao?
Lão ma đầu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, lão phát hiện Hương Hương cực kì trẻ tuổi, đúng là không hề giống với vị Thực Thần mà người ta vừa nghe tin là sợ mất mật kia.
Nghĩ đến điều này, lão ma đầu tức giận.
Năm đó hắn cũng là một trong những nhân vật làm người ta nghe tên đã sợ mất mật, nhưng hôm nay lại bị thương đến hai lần, còn bị một con ranh con dọa cho phải quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Nếu mà chuyện này bị truyền ra ngoài, hắn còn có thể lăn lộn trong vũ trụ nữa sao?
Ngay khi lão ma đầu có ý định giết chết Hương Hương, sau đó diệt khẩu tất cả người ở đây thì đột nhiên Hương Hương lại nói một câu.
- Nhưng mà bà nội ta có ngoại hiệu là Thực Thần đấy!
Nghe vậy, lão ma đầu bị dọa cho chân mềm nhũn, khó trách giống nhau đến vậy, thì ra là hai bà cháu.
Đồng thời, ánh mắt của lão ma đầu nhìn về phía Hương Hương cũng tràn ngập sự sợ hãi, thậm chí có thể nói là cầu xin.
Phải biết rằng, danh tiếng của Thực Thần không phải là nói mà ra, mà là ăn thành đấy.
Theo nhân sĩ chuyên nghiệp năm đó thống kê, trong một ngàn năm ngắn ngủi, có 1000 chủng tộc bị Thực Thần ăn cho có nguy cơ tuyệt chủng, 100 chủng tộc bị ăn sạch.
Hơn nữa, vị Thực Thần này còn đưa ra cuốn bút ký “Kim chỉ nam mỹ thực vũ trụ”, bên trong có ghi lại mùi vị của các chủng tộc khác nhau, còn có các phương pháp luộc, chiên, xào, lăn,...
Mà chủng tộc của hắn, đã bị Thực Thần đánh giá là nguyên liệu nấu ăn cấp một.
Nếu bà cô nhỏ này mà có khẩu vị tốt như Thực Thần, vậy thì chẳng phải hắn sẽ bị luộc, chiên, xào, lăn luôn à?
...