Rơi xuống lỗ đen.
Vương Hạo và Tiểu Bạch đi xuống một không gian khác.
Ở đây không hề âm trầm quỷ dị giống như những nơi khác, phong cách xung quanh có vài phần ấm áp.
Không chỉ có cây xanh, cá mú chim muông, nơi đây chính là một nơi thế ngoại đào viên.
Nhưng bây giờ không gian này cũng bị ảnh hưởng, từng vết nứt không ngừng lan ra khắp không gian, nhìn có vẻ sắp muốn sụp.
Cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch ngó quanh bốn phía.
- Vương Hạo, Thiên Ma Tinh này là nơi nào vậy? Vì sao lại có nhiều không gian khác nhau?
Vương Hạo lắc đầu.
- Ta cũng không biết, ta có thể tìm đến đây chính là nhờ Lục Nhân Thần tính toán ra Thiên Ma Tinh có ba thế giới, thế giới thứ nhất chính là nơi âm tà tụ tập, còn một nơi khác là Quỷ Môn, đó cũng là thế giới quỷ hồn, đồng thời cũng là lối ra của không gian này, cuối cùng chính là nơi này, đây là chỗ ở của người nghịch thiên cải mệnh.
Hai mắt Tiểu Bạch đã sáng như đèn pha, gấp gáp nói.
- Vậy trong này có bảo bối gì?
- Ta không tính ra.
Vương Hạo nhún vai.
- Nhưng trên Lục Nhâm Thần có nói, muốn nghịch thiên cải mệnh, cần dùng Hỏa Chi Bản Nguyên duy trì độ ấm, làm cho cơ thể không mất đi sự sống, nếu thân thể không còn sự sống nữa, vậy thì nghịch thiên cải mệnh đã hoàn toàn thất bại, người phục sinh cuối cùng chỉ có thể biến thành Cương Thi.
Hai mắt Tiểu Bạch lấp lánh ánh sao.
- Ý ngươi là nơi này có Hỏa Chi Bản Nguyên? Hỏa Chi Bản Nguyên chính thức?
- Ta không biết, phải tìm mới biết được.
Vương Hạo lắc đầu.
- Nhưng có một chuyện ta chắc chắn, đó là viên xá lợi Hỏa Chi Bản Nguyên kia không thể duy trì sức sống cho con cương thi kia được, vì nó không đủ hỏa lực.
- Nếu như viên xá lợi kia không đủ hỏa lực, vậy đặt nó ở đó làm gì?
Tiểu Bạch tò mò.
Vương Hạo tính toán một chút rồi nói.
- Căn cứ vào kết quả mà Lục Nhâm Thần tính ra, vốn dĩ xá lợi Hỏa Chi Bản Nguyên được đặt trên tháp kim quang là vì, đề phòng những quỷ hồn đó phá hư tháp kim quang.
Tiểu Bạch giật mình gật đầu, lúc nó vừa ôm xá lợi Hỏa Chi Bản Nguyên lên, nên trong có ẩn chứa một cỗ khí tức nóng rực kinh khủng, mà trong hơi thở đó có hạo nhiên chí khí, cũng là khắc tinh của những vật âm tà kia.
- Ừ...
Bỗng nhiên, Vương Hạo và Tiểu Bạch sững sờ tại chỗ, một mùi thơm ngát truyền vào trong mũi.
Ngay khi một người một thỏ đi đến gần hồ nước, đều kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, chỉ thấy trên hồ nước có một đóa hoa sen màu vàng đang nổi lơ lửng.
Mà bên trên hoa sen màu vàng đó, còn có một đoàn hỏa diễm kim sắc thiêu đốt, đó không phải là Hỏa Chi Bổn Nguyên thì là gì?
- Leng keng, chúc mừng ký chủ phát hiện Hỏa Liên Bổn Nguyên, đó là cội nguồn của Hỏa Chi Bổn Nguyên, nó có thể liên tục sinh ra Hỏa Chi Bổn Nguyên, ký chủ có thể bán cho hệ thống với giá 100 ức điểm tội ác.
Vương Hạo trợn trắng mắt, có thể liên tục sinh ra Hỏa Chi Bổn Nguyên, sao hắn có thể bán cho hệ thống được?
Nếu mang nó về cho Thiếu Soái Quân sử dụng, hình ảnh kia đúng là đẹp đến bất ngờ, làm cho tất cả mọi người phải quỳ xuống hát bài ca chinh phục.
- Vương Hạo ca ca thân ái, bản bảo bảo thỏ yêu ngươi quá đi mất!
Tiểu Bạch ôm mặt Vương Hạo rồi hôn lên vài phát, nó còn nghĩ là Vương Hạo muốn lừa gạt xá lợi của nó, nhưng không ngờ ở đây còn giấu một bảo bối trâu bò như thế, tuyệt đối hơn trăm lần viên xá lợi cỏn con kia.
Vương Hạo bĩu môi, ai muốn con thỏ ngu xuẩn này yêu chứ?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn quay lại đây cũng là vì muốn xem đây có Hỏa Chi Bản Nguyên hay không.
Mà mục đích cũng không hề phức tạp gì, đều là vì con thỏ Tiểu Bạch này.
Dù ở đây không có, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp kiếm cho nó một bổn nguyên mới được.
Bởi vì con thỏ này chính là sát thủ vương bài của hắn, nên chắc chắn phải có chiến lực tuyệt đối cường đại mới được.
Nhưng hắn không ngờ rằng, ở đây lại có bảo bối có thể sản xuất ra Hỏa Chi Bản Nguyên.
- Ra!
Lông mày của Vương Hạo nhăn lại, hắn vừa bấm chỉ quyết, vừa lấy một quả cầu thủy tinh ra trong tay.
- Linh Giới Cầu? Ngươi còn chưa ném quả cầu vô dụng kia đi à?
Tiểu Bạch dùng vẻ mặt ghét bỏ nói.
Sau khi Vương Hạo luyện hóa xong Linh Giới Cầu, hắn đã đưa Tiểu Bạch đi vào xem qua.
Nhưng bên trong chẳng phải là một thế giới gì cả, chỉ là một cái phòng nhỏ chưa đến ba mươi mét vuông, còn chưa bằng không gian thứ nguyên của nó nữa, nhìn mà nản.
- Quả cầu vô dụng?
Sắc mặt Vương Hạo đen thui, hậm hực nói.
- Đó là giờ Linh Giới Cầu chưa hấp thu được tinh cầu nào thôi, đợi nó hấp thu xong, sẽ mở ra một thế giới lớn.
- Vậy ngươi định hấp thu tinh cầu này sao?
Tiểu Bạch tò mò hỏi.
- Muốn hấp thu thì cũng phải hấp thu tinh cầu cấp sáu duy nhất của liên bang Stars chứ!
- Đế Tinh?
Tiểu Bạch nghiêng cái đầu nhỏ.
Vương Hạo gật đầu.
- Sau khi chúng ta rời khỏi đây, chuyện đầu tiên phải làm là tu luyện cho thật mạnh, sau đó sẽ rời khỏi liên bang Stars, đi ra cho biết cái gì là vũ trụ, cũng bắt bọn chúng phải nhớ kỹ tên của chúng ta.
- Aaa, Bản bảo bảo thỏ muốn nổi danh toàn vũ trụ...
Tiểu Bạch kích động đến nhảy dựng lên.
Đúng lúc này, một tiếng cười chói tai truyền đến.
- Muốn nổi danh toàn vũ trụ sao? Giữ được mạng nhỏ trước đã!
Vương Hạo quay đầu nhìn lại, thấy phía sau có lão ma đầu đang cười như không cười nhìn hắn, ánh mắt kia giống như mèo thấy chuột vậy.
- Aw... Chúng ta gặp phiền phức rồi.
Cả người Tiểu Bạch cứng đờ.
Vương Hạo nhếch khóe miệng.
- Ai gặp phiền toái còn không biết đâu.
- A, lời này nghĩa là gì? Chẳng lẽ ngươi còn chạy thoát được sao?
Lão ma đầu nhịn không được cười ha hả.
- Nếu như để ngươi chạy được, lão phu còn lăn lộn cái rắm.
- Ai nói ta muốn chạy? Ta thấy người nên chạy là ngươi mới đúng.
Vương Hạo bĩu môi, khẽ hút Liên Hỏa vào trong tay, sau đó ôm Tiểu Bạch biến mất tại chỗ, trốn vào trong Linh Giới Cầu.
Mà Linh Giới Cầu cũng bắt đầu thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ thành một hạt bụi bặm, biến mất.
- Cái này...
Lão ma đầu há hốc mồm, ai nói cho hắn biết có chuyện gì vừa xảy ra không?
Vì sao người kia một giây trước còn nói chuyện với hắn, một giây sau đã biến mất luôn?
Hơn nữa, hắn cũng không biết Vương Hạo rời đi bằng cách nào, đây là trần trụi đánh mặt đấy!
- Ầm ầm...
Lúc này, không gian đã hoàn toàn sụp đổ, từng vết rách đã lan rộng khắp trời đất, hình thành một lỗ đen khổng lồ, điên cuồng hút lực lượng cuồng bạo xung quanh vào trong.
- Đáng chết!
Lão ma đầu hoảng sợ, hắn vốn tưởng rằng có thể phá phong ấn đi ra, ai mà ngờ một giây sau lại xảy ra chuyện thay đổi hoàn toàn kế hoạch.
Vốn dĩ hơn trăm vị Võ Tôn tự bạo đã làm cho hắn bị thương nặng, sau đó lại bị Vương Thiên Dật và Nhạc Viễn Quang ngăn hắn vào Quỷ Môn, bây giờ Vương Hạo lại chạy mấy, làm cho đường sống của hắn càng thêm xa vời.
- Không còn thời gian nữa, liều mạng thôi.
Trên mặt lão ma đầu hiện lên ý chí chiến đấu, nhanh chóng lao ra khỏi không gian này, lão chỉ huy những vong linh kia bao bọc mình lại, chống cự không gian sụp đổ.
- Ầm ầm...
Một giây sau, thiên băng địa liệt, không gian sụp đổ, Thiên Ma Tinh biến thành một điểm sáng...
============