- Các ngươi đúng là đần!
Vương Hạo chỉ vào dòng sông đen phía dưới.
- Chẳng lẽ không ai phát hiện ra dòng sông đen không giống trước rồi sao?
Nhạc Viễn Quang và Vương Thiên Dật vẫn là vẻ mặt dấu chấm hỏi như cũ, trước đây trong sông đen có quỷ hồn trôi nổi, chỉ cần có người đứng gần sông thôi cũng bị nó kéo xuống, dù là Võ Tôn bay phía trên trời cũng không được.
Nhưng bây giờ tất cả bọn họ đều đứng trên sông đen, mà những quỷ hồn kia đều biến mất hết, nhưng điều này có nói lên gì chứ?
Vương Hạo thở dài, trong lòng phục cái chỉ số thông minh của mấy vị đại nhân này rồi, hắn đành đứng lên, nhảy ùm xuống vào trong dòng sông đen.
- Vương Hạo, từ từ, đợi bản bảo bảo thỏ một chút.
Tiểu Bạch chạy xuống khỏi tháp kim quang, sau đó nhảy vào dòng sông đen không do dự.
- Lối ra dưới đáy hồ, mọi người nhanh chóng đi xuống.
Nhạc Huyện vui mừng hét lên, không do dự chút nào cũng nhảy vào trong dòng sông đen.
Người trên bờ vui sướng, không nhiều lời, nhao nhao nhảy vào trong dòng sông đen.
Tất cả mọi người, kể cả lão mà đầu cũng đều nhảy vào dòng sông, thì Vương Hạo lại trồi lên trên mặt nước.
- Phốc...
Tiểu Bạch bám vào trên đầu Vương Hạo, phun ra một ngụm nước đen.
Vương Hạo dùng một tay túm Tiểu Bạch kéo xuống, hầm hừ nói.
- Vật nhỏ, ngươi ăn của ta, ở chỗ ta, uống nước của ta, bây giờ còn muốn chiếm xá lợi Hỏa Chi Bản Nguyên làm của riêng, lương tâm của ngươi không đau sao?
- Xá lợi Hỏa Chi Bản Nguyên gì chứ?
Tiểu Bạch chớp đôi mắt to vô (số) tội.
- Bản bảo bảo thỏ đáng yêu dễ mến, sao có thể lấy loạn đồ vật của người khác được?
Vương Hạo bĩu môi.
- Con thỏ kia, nếu ngươi không thành thật thừa nhận, vậy lát nữa đừng có hối hận đấy.
- Hối hận?
Trái tim của Tiểu Bạch đập nhanh, trong lòng cố gắng cảm ứng suy nghĩ của đại ma vương Vương Hạo.
Từ thái độ của Vương Hạo lúc không gian này sụp đổ có thể thấy được, chắc chắn trong này còn có bảo bối.
Nhưng muốn nó thành thật giao xá lợi Hỏa Chi Bản Nguyên đã đến tay ra, thì đúng là không nỡ.
Nói lại, Vương Hạo là trùm lừa đảo sử thi, ai mà biết được hắn đang nói thật hay là nói dối?
Cho nên Tiểu Bạch nghĩ lại, quyết đoán lắc cái đầu nhỏ, tỏ vẻ bản thân sẽ không hối hận, không đưa xá lợi Hỏa Chi Bản Nguyên ra đổi.
- Hazz, con thỏ, nhà ngươi làm cho ta thấy khó khăn rồi đấy!
Vương Hạo thở dài.
Thật ra Hỏa Chi Bản Nguyên bên trong xá lợi này có hạn, có dù ngươi có được thuộc tính Hỏa, không mất vài chục năm chăm sóc thì không thể sử dụng được.
Mắt của Tiểu Bạch sáng lên, gấp gáp nói.
- Ngươi biết chỗ nào có Hỏa Chi Bản Nguyên sao?
Vương Hạo nhếch khóe miệng.
- Vậy phải xem vận may, nếu mà may mắn thì ngươi có Hỏa Chi Bản Nguyên mà sử dụng, nếu mà xui xẻo thì khó nói.
Tiểu Bạch xoắn xuýt khuôn mặt nhỏ một lúc, sau đó vung cái chân ngắn lên, viên xá lợi Hỏa Chi Bản Nguyên xuất hiện, nó đau lòng nói.
- Vương Hạo ca ca thân ái, ngươi đừng lừa gạt bản bảo bảo thỏ đáng yêu đấy!
Hai mắt Vương Hạo tỏa sáng, nhanh chóng cướp lấy viên đá kia từ tay Tiểu Bạch, đau đó vui vẻ cất đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bạch như khóc tang, nó có cảm giác như đã bị lừa.
- Ầm ầm...
Bỗng nhiên, dòng sông đen sôi trào, tháp kim quang sụp xuống, một cái hang lớn xuất hiện, nước đen không ngừng chảy vào bên trong.
- Đó là gì?
Tiểu Bạch khiếp sợ nhìn lỗ đen trên dòng sông, trong đó có khí tức như có như không đang triệu hoán nó.
- Chúng ta đi!
Vương Hạo xách hai cái tai thỏ lên, nhún người nhảy vào trong động đen.
- Vương Hạo, ngươi còn chưa nói cho bản bảo bảo thỏ biết, đây là chỗ nào?
Tiểu Bạch hét to một tiếng.
Vương Hạo cười to.
- Chúng ta đi hang ổ của cương thi kia, chắc chắn cha hắn để lại cho hắn ít bảo bối đấy.
- Bảo bối!
Đôi mắt của Tiểu Bạch lóe sáng, thì ra mình không bị lừa.
...
Dưới đáy sông đen.
Vương Thiên Dật, Nhạc Viễn quang mang theo quân đội đi vào cổng chính.
Bọn họ thấy hai bên cánh của này điêu khắc phù văn chằng chịt, nhìn qua cực kỳ huyền ảo.
- Phía sau cánh cửa này là lối ra sao?
Vương Thiên Dật cau mày.
Nhạc Viễn Quang lắc đầu.
- Không biết, thằng nhóc Vương Hạo kia chạy nhanh quá, bây giờ không biết nó đã ra ngoài chưa.
- Đây là Quỷ Môn, bên trong là một không gian độc lập, là nơi những quỷ hồn kia sinh sống, đã mấy ngàn năm trôi qua, số lượng quỷ hồn bên trong cũng phải nhiều đến mấy chục tỷ, dù là lão phu cũng không dám tự tiện đi vào.
Lão ma đầu ngưng trọng nhìn cánh cửa lớn, quỷ hồn là sinh vật kì lạ, nhưng công kích vật lý đều không có tác dụng với bọn họ.
Nhưng bọn chúng lại có thể công kích nhân loại, lại dùng loại công kích linh hồn khó có thể đề phòng được.
Dù tu luyện linh hồn mình trở nên mạnh mẽ, nhưng bị mấy chục tỷ con quỷ hồn công kích, kết quả có thể đoán được.
Vậy nên ngoài lực lượng thần thánh ra, không có thứ gì có thể khắc chế được quỷ hồn.
Đáng tiếc là, Thiên Ma Tinh luôn chỉ xuất hiện ở tinh hệ cấp thấp, mà lực lượng thần thánh thì chỉ có những tinh hệ cao đẳng mới có, nên mấy vạn năm trôi qua, không ai có thể chạy thoát ra khỏi Thiên Ma Tinh.
Hai cha con Nhạc Viên Quang và Nhạc Huyên liếc nhìn nhau, sau đó cười rộ lên.
Bởi vì bọn họ đã dùng hai môn vũ kỹ siêu cấp, đổi được hai viên trái tim thiên sứ từ Vương Hạo.
Mà dù những quỷ hồn này có nhiều đến bao nhiêu, chỉ cần có lực lượng thần thánh, vậy thì sẽ dễ dàng bị tiêu diệt.
Bỗng nhiên Vương Thiên Dật nhìn thấy cái liếc mắt của cha con nhà họ Nhạc, hắn lập tức hiểu rõ ý của Nhạc Viễn Quang.
Không do dự chút nào, cả người Vương Thiên Dật bộc phát ra một đạo kim quang, một thanh trường mâu vàng rực rỡ trôi nổi giữa không trung.
- Đi!
Vương Thiên Dật vừa bấm chỉ quyết, vừa chỉ ngón tay vào lão ma đầu.
- Xiu... Xiu...
Lúc này, tiếng xé gió dồn dập vang lên, trường mâu vàng rực rỡ nhanh chóng đâm về phía lão ma đầu.
- Vương Thiên Dật, ngươi muốn chết!
Lão ma đầu giận dữ, trước kia chơi đùa với bọn họ là vì nhàm chán, nhưng sau khi hắn lộ ra thân phận thật, thằng này còn muốn ra tay với hắn, đúng là không biết lượng sức mình.
Dù bây giờ hắn đang bị thương nặng, nhưng không phải là một tên Võ Tôn như Vương Thiên Dật có thể khiêu khích.
- Ầm ầm...
Trường mâu nhanh như mũi tên bùng nổ, ánh lửa cực lớn xông thẳng lên trời, nhanh chóng căn nuốt lão ma đầu.
- Mọi người đi nhanh lên!
Nhạc Huyên kêu gọi mọi người nhanh đuổi kịp, sau đó dẫn đầu xông vào quỷ môn.
- Phá!
Lão ma đầu nổi giận gầm lên một tiếng, một quả cầu đen bay ra, trường mâu đang phong đến lập tức tiêu tán.
- Ha ha, lão ma đầu, ngươi cứ ở đó mà chờ chết đi!
Nhạc Viễn Quang cười lớn một tiếng, sau đó xoay người vào quỷ môn, lót hậu cho đoàn người.
- Đáng chết!
Lão ma đầu giân dữ, phi thân về phía quỷ một.
Một lúc sau, lão ma đầu chật vật chạy thục mạng ra khỏi cửa quỷ môn, quỷ hồn trong này quá nhiều, dù hắn chỉ cách Nhạc Viễn Quang có mấy trăm mắt thôi, nhưng lại giống như thiên hà, không thể vượt qua được, chỉ có thể quay trở lại.
- Đúng rồi, hình như thằng nhóc Vương Hạo kia quay trở lại.
Lão ma đầu nhăn mặt, nếu vừa rồi hắn cảm ứng không sai, Vương Hạo đi ngược trở lại...