- Tuổi trẻ thật tốt.
Thu Lôi không nhịn được thở dài, hắn cảm thấy thời gian năm năm của mình lại trôi qua uổng phí như vậy.
Bách Biến trợn mắt há hốc mồm, hắn cũng chỉ trở về truyền tin, nhưng kết quả trong thời gian ngắn như vậy Vương Hạo lại có thể tán được cô nương Hồ tộc người ta, tốc độ này đúng là không ai sánh kịp rồi.
Tội nghiệp cho hắn một cường giả Vũ Đế mà đến giờ vẫn còn là chó độc thân đây này!
- Ngươi, ngươi…
Khi Vương Hạo thả Mộng Kỳ ra, mặt tiểu hồ ly đỏ đến nỗi sắp nhỏ ra máu rồi. Trong hốc mắt nàng đã ngấn lệ, cảm thấy tủi thân không chịu được.
Vương Hạo nhìn Mộng Kỳ đang e thẹn ở trong lòng mình cười hỏi:
- Kỹ thuật hôn của ta không tệ chứ?
Nghe vậy Mộng Kỳ cảm thấy cơ thể như nhũn ra, lúc nãy khi Vương Hạo hôn nàng không ngờ còn vươn lưỡi ra, loại cảm giác khuấy đảo này khiến nàng không còn chút sức lực phản kháng nào, toàn thân như nhũn ra, nóng lên.
Vương Hạo cảm nhận được thân thể tiểu hồ ly như đang nhũn ra, hắn lại chuẩn bị nhân cơ hội này đánh chiếm thành trì đoạt đất đai.
- Khụ, khụ…
Bỗng nhiên có tiếng ho vang lên.
Vương Hạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám người Thu Lôi đang đứng cách đó không xa, mang theo dáng vẻ không thể nhìn nổi.
- Đám người này tới thật sự không đúng lúc.
Vương Hạo lầm bầm một câu.
Mộng Kỳ phục hồi lại tinh thần, đợi sau khi nhìn thấy những nhân loại Thu Lôi này, nàng nhíu mày:
- Ngươi là nhân loại?
Vương Hạo liếc nhìn Mộng Kỳ:
- Không phải nàng đã đoán được ta không phải là Ngưu Đầu nhân từ lâu rồi sao?
Mộng Kỳ đẩy Vương Hạo ra, vẻ mặt đề phòng:
- Ngươi lừa ta ra khỏi Thú Vương thành, rốt cuộc là muốn làm gì?
- Muốn hoàn toàn chiếm đoạt nàng từ trong ra ngoài.
Vẻ mặt Vương Hạo nghiêm túc nhìn Mộng Kỳ, hoàn toàn không giấu diếm ý nghĩ tà ác của mình.
- Ngươi…
Trong nháy mắt Mộng Kỳ trở nên hoảng loạn, cảm thấy thẹn thùng không chịu nổi, dường như cơ thể của mình cũng càng lúc càng nóng.
Từ trước đến nay nàng chưa từng nghĩ qua, sẽ có một người bày tỏ yêu đương với nàng một cách trắng trợn không hề che giấu như vậy, hơn nữa ánh mắt cực kỳ công kích kia khiến nàng từ đầu đến cuối luôn có cảm giác cừu nhỏ gặp sói xám, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
Ba nam sinh Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu Tam nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu không tự chủ nhớ tới trên buổi tiệc lúc đó Vương Hạo đã nói tới ảo diệu cuối cùng của việc tán gái đó chính là không biết xấu hổ, không xấu hổ và không biết xấu hổ
Ban đầu bọn họ cảm thấy nghi ngờ, liệu đây có phải là ảo diểu cuối cùng hay không, nhưng sau khi thấy Vương Hạo thi triển vài lần, bọn họ đột nhiên phát hiện điều này tuyệt đối là ảo diệu cuối cùng.
Bất kể là vô sỉ đến mức nói mình thích ăn bám, để cho nữ nhân cảm thấy Vương Hạo ỷ lại vào mình.
Hay là lưu manh đến nỗi cưỡng hôn nữ sinh còn vươn lưỡi ra khiến cho gương mặt của nữ nhân xấu hổ thẹn thùng, tim đập rộn lên.
Điều này lại cần lúc cương lúc nhu, người chú ý tới thể diện, tuyệt đối sẽ không làm được.
Mà cô nương trong sạch người ta làm sao có thể nhìn thấy qua được loại cục diện như vậy, cho nên trong lúc nhất thời không phản ứng kịp đã để cho tên lưu manh thối tha này nhân cơ hội lợi dụng, chiếm tiện nghi.
Cuối cùng, hắn dựa vào trình độ dây dưa đánh chết không buông, cực kỳ không cần mặt mũi kia, khiến cô nương có rụt rè mấy đi nữa cũng sẽ bị hắn hạ gục.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải hiểu rõ cô nương này là người như thế nào, phải biết lúc nào thì nên nhu lúc nào thì nên cương, nếu không kết quả chắc chắn sẽ bị xem thành tên lưu manh, bị đánh cho tơi bời.
- Khụ, khụ… Vương Hạo, chúng ta có thể nói chuyện chính trước không?
Thu Lôi thật sự không thể xem tiếp được nữa. Lẽ nào tiểu tử này không biết ở trước mặt một nam nhân vừa ra tù khoe ân ái như vậy là một chuyện tội ác đầy trời hay sao?
- Đợi ta và bọn họ bàn xong chuyện, ta sẽ thẳng thắn bày tỏ mọi thứ với nàng.
Vương Hạo thâm tình nhìn Mộng Kỳ, bày ra dáng vẻ trong mắt ta chỉ có nàng.
Mộng Kỳ bị ánh mắt này nhìn chăm chú khiến cho cả người nàng giống như bị hòa tan, toàn thân nhũn ra, có một loại cảm giác sắp rơi vào đó không cách nào tự thoát được.
- Hắn tên là Vương Hạo sao?
Mộng Kỳ nhìn theo bóng lưng của Vương Hạo trong lòng vô cùng rầu rĩ, nhân loại và bán thú nhân có mối thù không thể xóa bỏ, nhưng cảm giác do Vương Hạo mang đến cho nàng lại khiến nàng vô cùng mê mẩn.
Đồng thời nàng cũng chưa bao giờ nghĩ qua lại có người bày tỏ yêu đương với nàng đột ngột, mãnh liệt, giống sóng lớn cuộn trào như vậy.
- Vương Hạo, Vũ Vương của liên bang Diệu Thiên kia có khai ra phi thuyền vũ trụ của hắn ở đâu không?
Thu Lôi hỏi.
- Cái này ta cũng không biết, ta nghĩ hiện tại hắn không cách nào trả lời các ngươi được đâu.
Vương Hạo nhún vai, sau khi hắn sử dụng cực hình đối với nam tử gầy gò kia, vì để nhìn thấy việc trả lại gấp mười lần nên hắn đã thả người đi rồi.
- Không cách nào trả lời, ngươi đã giết hắn rồi soa?
Mọi người kinh ngạc kêu lên.
Vương Hạo lắc đầu, vẻ mặt vô tội nói:
- Các ngươi cũng biết, con người của ta từ trước tới nay luôn lấy đức báo oán, tâm tư lại lương thiện làm sao giết hắn được? Thế nên ta đã thả hắn đi rồi.
- Thả đi rồi!
Mọi người kinh ngạc kêu lên một tiếng, tất cả đều cảm thấy sững sờ, lần này bọn họ hoàn toàn không hiểu nổi.
Loại người như Vương Hạo còn có thiện tâm, còn lấy đức báo oán được sao?
Lúc hắn cho nổ nhà tù hành tinh, sao hắn không suy nghĩ đến hậu quả đi? Hắn có biết bao nhiêu người sẽ vì chuyện này mà mất đi cái mạng nhỏ hay không?
Hiện tại có một người muốn giết Vương Hạo nhưng không ngờ hắn lại thả người đi, lời này nói ra, dù thế nào cũng không khiến cho người khác tin nổi?
Vương Hạo bất đắc dĩ thở dài nói:
- Hắn nói Lý Vân Dương bị bọn chúng bắt đi, nếu ta dám ra tay với hắn vậy thì Lý Vân Dương nhất định sẽ trả lại gấp mười lần, mà ta suy nghĩ thấy, nếu Lý Vân Dương xảy ra chuyện gì thì công ty Thiên Hỏa nhất định sẽ gặp phiền toái lớn, vì vậy thân làm nhị đương gia của công ty Thiên Hỏa ta cũng chỉ có thể thả hắn ra.
Thu Lôi cho Vương Hạo một ánh mắt cảm kích, người tốt à!
Lúc này mới lên làm cổ đông của công ty Thiên Hỏa lập tức đã bắt đầu suy nghĩ cho công ty.
Nhạc Huyên dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Vương Hạo, lấy sự hiểu biết của nàng đối với Vương Hạo, người ta không trêu chọc hắn hắn cũng tiến lên khiêu khích người ta, mà hiện tại một người muốn giết hắn, hắn lại lại người ta thả đi? Chuyện này có tính khoa học không?
- Ngươi sẽ không làm chuyện gì khác chứ?
Nhạc Huyên tò mò hỏi.
Vương Hạo lắc đầu:
- Ta không có làm chuyện khác, hơn nữa vì để cho Lý Vân Dương ở bên đó không chịu oan ức, ta còn cố ý chiêu đãi tốt với vị Vũ Vương của Liên Bang Thiên Diệu này.
- Chiêu đãi tốt như thế nào?
Tuyết Thiên Cầm không nhịn được hỏi.
Vương Hạo nghiêm túc nói:
- Vì thể hiện ra hết tình hữu nghị của chủ nhà, ta đã đưa dịch vụ tốt nhất của cửa hàng Chí Tôn ra tiếp đãi hắn, năm hổ cùng lên, bảo đảm cho hắn được hài lòng.
- Phì…
Hắn vừa nói dứt lời, trong nháy mắt mọi người đều phun ra. Thế mà gọi là chiêu đãi tốt à? Đây rõ ràng chính là cực hình có được hay không?
Còn hài lòng? Hài lòng em gái ngươi đấy!
Có nam nhân nào sẽ hài lòng với loại phục vụ như vậy chứ?
Ngươi thuần túy là muốn nhìn thấy Lý Vân Dưởng bị trả lại gấp mười lần mà.
Thu Lôi ngây người ra tại chỗ, hắn thật sự rất muốn lớn tiếng nói với Vương Hạo một câu, đại ca, Thu gia chúng ta không thù không oán với ngươi, ngươi cần gì phải tuyệt tình như vậy chứ? Đây là ép buộc Quân bộ tới nhà hỏi thăm sao?
Đồng thời, Thu Lôi cũng cảm thấy đợi tới khi mình trở về Liên Bang Tinh Tế, phiền phức mới thật sự bắt đầu, ít nhất có kẻ tạo ra phiền phức này ở đây, thế đạo này cũng không cần nghĩ tới nữa.
- Vậy tiếp theo ngươi dự định làm gì?
Nhạc Huyên hít sâu một hơi, đổi chủ đề hỏi hắn.
- Gây ra đại chiến giữa Hổ tộc và Sư tộc?
Vương Hạo khẽ cười nói.
- Gây ra đại chiến giữa Hổ tộc và Sư tộc làm gì?
Vẻ mặt mọi người nghi ngờ, bọn họ nghĩ không ra hai Vương tộc này khai chiến thì có ý nghĩa gì?
Vương Hạo quay đầu lại thâm tình nhìn Mộng Kỳ:
- Hổ tộc, Sư tộc đều khi dễ Hồ tộc vì vậy ta muốn để cho người đời biết, cái gì gọi là xông qua cửa, nổi giận vì hồng nhan.
Nghe thấy những lời này, nhịp tim của Mộng Kỳ lại một lần nữa tăng tốc, xông qua cửa nổi giận vì hồng nhan sao?
Lẽ nào hắn làm tất cả mọi thứ đều là vì mình? Cho dù có đối mặt với Hổ tộc, Sư tộc hắn cũng bằng lòng vì mình mà chiến đấu hay sao?
Vào giờ phút này, Mộng Kỳ phát hiện mình đã hoàn toàn rơi vào tay giặc, nàng phát hiện nam nhân hư hỏng này quả thật là khắc tinh trong cuộc đời mình, từng câu từng chữ liên tiếp đánh động trái tim nàng.
Ba người Nhạc Huyên, Hạ Vi Vi, Tuyết Thiên Cầm lộ ra biểu tình ghét bỏ, nếu nói Vương Hạo xông qua cửa ải giận dữ vì hồng nhan, cho dù có bị đánh chết các nàng cũng không tin.
Nhưng nếu nói Vương Hạo vì tiền giận dữ tàn sát trăm họ, các nàng sẽ giơ hai tay tán thành với lời này.
Bởi vì bản thân Vương Hạo chính là một tên gian thương yêu tiền như mạng, mà chỉ cần hắn muốn nữ nhân chắc chắn sẽ không thiếu được, còn về mỹ nhân Hồ tộc này, chắc chỉ là một trong những người bị hại, vì Vương Hạo chỉ bán thận, chứ không bán tim.