Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 254: Chương 254: Thiếu tộc trưởng Hổ tộc




Trong một rừng cây nhỏ ở Thú Vương thành.

Mộng Kỳ ngồi dưới gốc cây, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, Vương Hạo nằm trên đùi Mộng Kỳ, tay hắn đang vuốt ve cái đuôi lông của Mộng Kỳ.

Về phần đám người Thu Lôi bọn họ đã rời đi, bọn họ đầy vui mừng đi tới vốn tưởng rằng có thể rời khỏi hành tinh Thú Vương quay về Liên Bang Tinh Tế.

Nhưng kết quả Vương Hạo lại thả người đi, hơn nữa lại chỉ vì muốn nhìn thấy Lý Vân Dương bị trả lại gấp mười lần.

Loại sở thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn này, bọn họ thật thật không hiểu nổi.

- Ngươi mau đứng lên đi, ta còn phải về nhà.

Mộng Kỳ đỏ mặt muốn đẩy đầu của Vương Hạo ra, đồng thời cũng muốn đoạt lại cái đuôi từ trong tay của Vương Hạo.

- Ta vì nàng đã bằng lòng đi đại chiến với Hổ tộc và Sư tộc rồi, nàng lại không thể cổ vũ yêu thương ta sao?

Vương Hạo nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn thẹn thùng của Mộng Kỳ liền không nhịn được muốn đùa giỡn con tiểu hồ ly này.

- Ai muốn cổ vũ yêu thương gì với ngươi, ngươi đừng nói bậy.

Tim Mộng Kỳ đập rộn lên, mỗi lúc nghe được Vương Hạo nói những lời lưu manh này, toàn thân nàng đều nhũn ra, giống như một giây sau nàng sẽ bị người ta ăn sống nuốt tươi vậy.

- Phải vậy không?

Vương Hạo thất vọng lắc đầu.

- Không cho thì bỏ đi, ta vẫn nên ngủ một giấc trước đã.

- Ngươi…

Mộng Kỳ giận dữ trừng mắt với Vương Hạo, cuối cùng nàng hết cách chỉ đành cúi đầu khẽ điểm lên trên trán hắn.

- Có thể đứng lên chưa?

Mộng Kỳ đỏ mặt, giọng nói còn run rẩy.

- Được rồi, hôm nay bỏ qua cho nàng.

Khóe miệng Vương Hạo hơi cong lên, ngồi dậy.

Mộng Kỳ nhanh chóng đứng dậy, chạy như bay, nàng cảm thấy hôm nay mình giống như đang nằm mơ, hiện tại đầu óc vẫn còn mông lung không hiểu nổi.

Từ lúc bắt đầu nổi giận vì bị Vương Hạo bá đạo chiếm đoạt nụ hôn đầu cho đến lúc nghe câu tuyên bố “Muốn hoàn toàn chiếm đoạt nàng từ từ trong ra ngoài.”, lại đến khi nghe câu hứa hẹn “xông qua cửa ải giận dữ vì hồng nhan” kia, nàng biết mình đã hoàn toàn bị đánh đến hôn mê rồi.

Cho dù nhân loại và bán thú nhân có mối thù không thể xóa bỏ, nhưng nàng phát hiện mình đã lún sâu vào tới mức không có cách nào có thể tự thoát ra được.

Tiểu Bạch nhảy lên vai Vương Hạo, vươn móng nhỏ ra:

- Ta cũng đã hẹn người ra cho ngươi rồi, vậy củ cà rốt của thỏ bảo bảo ta đâu?

- Cho ngươi…

Vương Hạo sảng khoái lấy hai mươi củ cà rốt đưa cho Tiểu Bạch.

- Cà rốt!

Tiểu Bạch hài lòng thu cà rốt vào không gian thứ nguyên của mình, sau đó nhắc nhở nói:

- Thỏ bảo bảo ta nhắc ngươi một câu, Hồ nữ này không dễ chọc đâu, ngươi cẩn thận thì tốt hơn.

- Không dễ chọc?

Vương Hạo tò mò nhìn Tiểu Bạch.

- Thỏ bảo bảo ta cảm thấy trên người Hồ nữ này có một luồng năng lượng khủng khiếp, một khi bạo phát ra…

Tiểu Bạch nghiêng đầu hơi suy nghĩ:

- Tuyệt đối phải mạnh hơn Thu Linh Hàn Vũ Thánh kia…

- Còn mạnh hơn Thu Linh Hàn!

Đồng tử của Vương Hạo bỗng co lại, lẽ nào Mộng Kỳ còn có một thân phận khác không muốn cho người ta biết?

- Ừ.

Tiểu Bạch gật đầu nhỏ.

- Thỏ bảo bảo ta tu luyện Thánh Thú Quyết nên có thể cảm nhận rõ ràng được nguồn năng lượng khủng khiếp bên trong người Hồ nữ này, nó lại giống như đang bảo vệ nàng, dù sao nó cũng rất khủng khiếp, ta khuyên ngươi không nên có ý đồ đi tiếp xúc với nguồn năng lượng kia.

- Bỏ đi, cần gì quan tâm nó là năng lượng gì, nó đâu có quan hệ gì với ta?

Vương Hạo lắc đầu, không muốn suy nghĩ về những chuyện này nữa, điều hắn cần nghĩ là làm thế nào để con tiểu hồ ly này đồng ý tiến sâu thêm một bước giao lưu cùng với hắn.

Ầm ầm ầm…

Đúng lúc này, trong Thú Vương thành vang lên từng tiếng nổ lớn.

- Hướng này là…

Vương Hạo nhíu mày, nhanh chóng chạy như bay về phía địa điểm phát ra tiếng nổ, hướng đó chính là chỗ của cửa hàng Chí Tôn, ở Thú Vương thành dám trắng trợn phát động công kích như vậy thì chắc chắn là người của Hổ tộc đã đến rồi.

Lúc Vương Hạo đi đến cửa hàng Chí Tôn, một đám Ngưu Đầu nhân đang đối mặt với ba gã Hổ nhân với vẻ mặt thâm trầm. Toàn thân của ba gã Hổ nhân này đang tản ra ra khí tức vô cùng đáng sợ.

- Đây không phải là Hổ nhân bình thường.

Chân mày Vương Hạo nhíu chặt, thân phận của ba gã Hổ nhân này chắc chắn không bình thường, nhất là người đứng ở giữa kia, tuy chỉ có tu vi Vũ Sư cấp chín nhưng khí tức của hắn lại mạnh hơn những Hổ nhân cùng cấp bậc rất nhiều.

Lúc này, ba gã Hổ nhân cũng chú ý tới Vương Hạo, khi họ nhìn thấy sừng trâu trên đầu Vương Hạo sắc mặt bọn họ càng trầm hơn.

Theo tin tức bọn họ có được, chính là bởi vì tộc Ngưu Đầu nhân có Vương mới đến, nên mới dám sỉ nhục Hổ nhân bọn họ như vậy, xem dáng vẻ tiểu tử này hẳn là từ nhỏ đã bị bắt đến thế giới nhân loại nên còn chưa biết ở trong thế giới bán thú nhân này ai mới là kẻ quyết định.

- Vương, người đã trở về rồi.

Ngưu Khí và đám Ngưu Đầu nhân nhìn thấy Vương Hạo quay về, đều vội vàng bảo vệ Vương Hạo.

- Ba gã Hổ nhân này có lai lịch thế nào?

Vương Hạo hỏi.

Ngưu Khí khẽ nói:

- Ngươi ở giữa chính là thiếu tộc trưởng của Hổ tộc Hổ Thiên, hai Hổ nhân ở hai bên là hộ vệ của hắn, tất cả bọn họ đều có tu vi đạt đến Vũ Tông cấp tám trở nên, đặc biệt khó đối phó.

- Hổ Thiên? Thiếu tộc trưởng?

Vương Hạo gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Những bán thú nhân đang vây xem xung quanh vội vàng lùi về sau, chẳng qua bọn họ rất hứng thú nhìn thấy cảnh tượng này, Vương của Ngưu Đầu Nhân đấu với Thiếu tộc trưởng Hổ tộc, hình ảnh đặc sắc này quả thật cũng không dễ thấy thường xuyên.

- Nể tình Ngưu Đầu nhân các ngươi đều là kẻ đần độn, nếu ngươi tự sát ta bảo đảm sẽ không truy cứu những Ngưu Đầu nhân khác.

Hổ Thiên liếc mắt nhìn Vương Hạo hờ hững nói.

Hắn vừa dứt lời, trong nháy mắt tất cả mọi người đang đứng ở đó đều ồ lên.

- Không ngờ Hổ Thiên này lại bảo Vương của Ngưu Đầu nhân tự sát, thật sự quá bá đạo mà.

- Cũng còn cách nào khác đâu, Ngưu Đầu nhân có mạnh mấy đi nữa, lẽ nào có thể mạnh hơn Hổ nhân sao?

- Ngưu Ma Vương này thật đáng thương, thật vất vả lắm mới trốn thoát khỏi tay nhân loại trở về đây được, nhưng hiện tại lại phải tự sát mà chết.

- Chuyện này có thể trách ai? Ai bảo hắn không biết tự lượng sức mình đi khiêu chiến với Hổ tộc chứ?

- Hổ tộc bá đạo thế nào, ai cũng biết, các ngươi nói xem những bán thú nhân có được gen của Hổ tộc kia, Hổ tộc sẽ buông tha cho bọn họ sao?

- Không buông tha cho bọn họ thì sao? Trước sau có mười mấy chủng tộc tiến vào trong, Hổ tộc lợi hại nhưng có thể một lần đánh lại mười mấy chủng tộc sao?

- Không sai, nếu như chỉ là một hai chủng tộc thì Hổ tộc nhất định sẽ phát binh, nhưng mười mấy chủng tộc như vậy Hổ tộc căn bản là chọc không nổi.

- Quan tâm hắn chọc nổi hay không làm gì, trước tiên chúng ta vẫn nên xem xem Ngưu Ma Vương này lựa chọn thế nào đi?



Vương Hạo ngẩng đầu không nhanh không chậm bước ra, cười chế nhạo nói:

- Hổ nhân các ngươi thật tự cho mình là đúng, không ngờ chỉ có ba tên cũng dám đến gây rối ở trên địa bàn của ta.

Vừa dứt lời, Vương Hạo bước chân ra, thân hình giống như con báo săn nhào tới.

- Cái gì?

Đồng tử của Hổ Thiên bỗng co lại, hắn thật sự không nghĩ tới lại có bán thú nhân dám ra tay với hắn.

- Lớn mật!

Hai hộ vệ của Hổ Thiên giận dữ, ở dưới mí mắt của bọn họ cũng dám ra tay với Hổ Thiên, đây là xem bọn họ đã chết hết rồi sao?

- Lên!

Ngưu Khí thấy vậy cũng không dài dòng, vung tay lên, một đám Ngưu Đầu nhân như ong vỡ tổ tiến lên chiến đấu cùng với hai gã Hổ nhân.

- Không biết tự lượng sức mình.

Hổ Thiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Vương Hạ đứng cách xa mình chỉ có mấy bước, trên khuôn mặt dữ tợn của hắn hiện ra một nụ cười lạnh lẽo.

Ầm!

Trong giây tiếp theo, hai người lấy cách thức dã man nhất va chạm vào nhau.

Thấy cảnh tượng như vậy, toàn bộ bán thú nhân ở xung quanh đều sửng sốt, bọn họ thật sự không nghĩ tới Vương Hạo sẽ lựa chọn cách thức cứng rắn như thế để đối chiến với Hổ Thiên, hơn nữa Hổ nhân bẩm sinh không phải vẫn mạnh hơn Ngưu Đầu nhân sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.