Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 383: Chương 383: Ngưu đạn đạo




Tư Nặc tinh.

Bán Thú Nhân đang chém giết cùng Hộ Vệ đội của phủ Tổng thống.

Mới vừa khai chiến, Bán Thú Nhân lợi dụng kĩ năng thiên phú tự thân chiếm trước ưu thế, nhưng theo thời gian trôi đi, hiệu quả của kĩ năng thiên phú suy yếu, điểm yếu vô lực tiếp sau đó của Bán Thú Nhân lập tức xuất hiện.

Thạch Phong đứng phía sau Bán Thú Nhân đại quân, mày không nhịn được nhíu lại, cảm giác tiếp tục như vậy không được, phất tay kêu lên:

- Sử dụng dược phẩm đạn đạo công kích!

Nghe vậy, đám Ngưu Đầu Nhân nghiêm túc nghe theo, đua nhau móc ra một lọ dược tề màu đen ném về phía đám người Liêu Vân Xuyên.

- Không ổn, cái này là độc khí, nhanh chóng ngưng thở!

Sắc mặt Liêu Vân Xuyên đại biến, hắn không nghĩ tới những Ngưu Đầu Nhân này lại có thể biết sử dụng độc khí.

Nhưng hết thảy đã muộn, chỉ thấy sau khi dược phẩm rơi xuống đất bị vỡ vụn, một cổ sương mù màu đỏ dâng lên. Sắc mặt các thành viên của Hộ Vệ đội trong nháy mắt đỏ lên, ôm cổ ngã nhào trên đất, trong miệng lại phun ra bọt mép.

- Hèn hạ!

Liêu Vân Xuyên nổi giận gầm lên một tiếng.

Căn cứ điều lệnh quy định giữa các tinh hệ lớn, song phương trong lúc chiến đấu, tuyệt đối không cho phép sử dụng độc khí công kích.

Nhưng những Ngưu Đầu Nhân này không chỉ dùng, còn dùng rõ ràng trắng trợn như thế.

Thạch Phong bĩu môi:

- Chúng ta đây cũng không phải là độc khí, mà là dược phẩm đạn được nhà Vua của chúng tôi tỉ mỉ nghiên chế ra.

Liêu Vân Xuyên tức giận sắc mặt tái xanh, cái này con mẹ nó là đạn đạo sao? Thật sự khi dễ Nhân tộc bọn ta đều là ngớ ngẩn, mắt mù sao a!

Ngưu Khí sờ sừng trâu một cái, cười nói:

- Vẫn là nhà Vua lợi hại, chế ra loại dược phẩm đạn đạo này cho chúng ta, cho dù Võ vương cũng khó mà phòng ngự.

- Chết tiệt!

Lâm Hạo Tinh sắc mặt nghiêm túc, một kiếm đánh lui bốn tên Bán Thú Nhân Võ Đế, tiến lên kéo được Liêu Vân Xuyên lên 1 chiếc phi thuyền loại nhỏ nhanh chóng rời đi.

Thạch Phong lắc đầu, thở dài nói:

- Nếu như nhà Vua đã bày ra loại thiên la địa võng này, sao lại có thể khiến cho các ngươi dễ dàng chạy mất như vậy chứ! ?

“Ầm ầm!”

Một tiếng vang thật lớn, chiếc phi thuyền loại nhỏ của Lâm Hạo Tinh lái đột nhiên bị vỡ toạt ra.

Thạch Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt đất có ba tên Ngưu Đầu Nhân đang công kích đối với phi thuyền loại nhỏ, toàn thân lại tản ra khí tức khủng bố, tu vi ít nhất đạt đến Võ Đế cấp năm.

Ba người này căn bản không phải Ngưu Đầu Nhân, mà là ba con gấu hóa trang.

“Hừ hừ hừ. . .”

Đồng thời, ba đạo âm thanh xé gió bay lên, chỉ thấy ba con gấu phi thân lên trước, tiến hành đánh tàn đánh nát một trận đối với Lâm Hạo Tinh.

Lâm Hạo Tinh kinh hãi, gương mặt không thể tin được:

- Tại sao có thể có loại Ngưu Đầu Nhân cấp bậc này, hơn nữa còn có ba tên!

- Không có gì là không thể!

Hùng Đại tiến lên lập tức tung ra một quyền.

- HEAA..., ngươi cam chịu số phận đi!

Hùng Nhị hét lớn một tiếng, cũng là một quyền.

- Thấy hùng của ta chưa. . . Không đúng. . . Đây là Ngưu đạn đạo (đảo đản - xào trứng)!

Hùng Tam hú lên quái dị, một quyền đánh trúng vào trứng của Lâm Hạo Tinh.

- A...

Lúc này, hai mắt Lâm Hạo Tinh đầy máu, phát ra một đạo tiếng kêu thê thảm, ngả rơi xuống đất từ không trung.

Hùng Đại gương mặt không nói nên lời:

- Lão tam, ngươi đánh như vậy, vạn nhất làm hỏng thì không đáng giá!

Hùng Nhị gật đầu:

- Đây chính là Võ Đế, có thể đổi không ít tiền, ngàn vạn không thể đánh hư mất.

Hùng Tam giang giang tay không làm sao cả:

- Yên tâm đi, Liêu Vân Xuyên, Lâm Hạo Tinh đều không đáng giá, chân chính đáng giá tiền là năm vạn Hộ Vệ đội kia.

Hùng Đại, Hùng Nhị liên tục gật đầu, phủ Tổng thống tổng cộng có 1 trăm vạn Hộ Vệ đội, nếu thiếu đi năm vạn Hộ Vệ đội này, dù thế nào cũng phải đau lòng muốn chết.

Cho nên chỉ cần bắt sống năm vạn Hộ Vệ đội này, như vậy tiền chuộc còn không phải tùy tiện bọn họ muốn sao.

Thời gian không lâu, chiến hạm Dũng Khí hào bị Hồ nhân nắm trong tay, những Bán Thú Nhân khác cũng không dài dòng, trực tiếp ném năm vạn Hộ Vệ đội của phủ Tổng thống không thể động đậy vào trong phi thuyền, sau đó nhanh chóng rút lui khỏi Tư Nặc tinh.

Về phần ba con gấu thì ngồi trên một chiếc phi thuyền nhỏ, đi trở về tìm Vương Hạo tranh công.

.. .

Minh Thiểm tinh.

Các thế lực lớn đại diện cho Nhân tộc hội tụ một đường.

Một gã thành viên của Hộ Vệ đội cầu khẩn nhìn Hạ Vi Vi:

- Hạ tiểu thư, Liêu thiếu gia chúng tôi bị Bán Thú Nhân bắt đi, xin cô nhanh chóng xuất binh cứu anh ta, phủ Tổng thống chúng tôi nhất định vô cùng cảm kích.

Hạ Vi Vi nhíu lông mày hỏi:

- Liêu Vân Xuyên sao lại bị Bán Thú Nhân bắt đi chứ?

Sắc mặt tên hộ vệ rối tung một cái, thành thật khai báo nói:

- Liêu thiếu nhận được tin tức, nghe nói trên Tư Nặc tinh có mười vạn Dị tộc đang cướp đoạt tài nguyên hiếm có của Nhân tộc chúng ta, cho nên liền mang theo năm vạn Hộ Vệ đội đi đến ngăn cản. Nhưng ai ngờ Liêu thiếu mới vừa dẫn người bước vào Tư Nặc tinh, đã bị trăm vạn Bán Thú Nhân bao vây, cuối cùng năm vạn Hộ Vệ đội bị bắt toàn bộ.

Quan Thiên bên trên tò mò hỏi:

- Liêu Vân Xuyên lấy được tin tức từ chỗ nào?

- Cái này. . .

Tên hộ vệ liếc Vương Hạo một cái, thực tế không biết nên nói như thế nào mới được.

Mọi người tại đây cũng đều là nhân tinh, thấy được ánh mắt của hộ vệ như thế, làm gì còn không biết tin tức này lấy được từ đâu chứ!

Hạ Vi Vi hừ lạnh một tiếng:

- Vương Hạo, có phải anh hãm hại Liêu Vân Xuyên hay không?

Vương Hạo gương mặt vô tội:

- Hiện tại Liêu Vân Xuyên bị Bán Thú Nhân bắt đi, không phải là bị tôi bắt đi, các người cảm thấy tôi có thể ra lệnh cho Bán Thú Nhân sao?

Thoại âm rơi xuống, mọi người tại đây toàn bộ cũng cau mày lên, cảm giác Vương Hạo nói rất có lý.

Cho dù Vương Hạo thần thông quảng đại, nhưng Bán Thú Nhân là Dị tộc, hắn cũng không có bản lãnh mệnh lệnh Bán Thú Nhân hãm hại Liêu Vân Xuyên.

Nhạc Huyên kéo vạt áo Vương Hạo, thấp giọng nói:

- Tôi nhận được tin tức, lần trước anh trên chiến trường bắt một tên Ngưu Đầu Nhân, mà tôi cũng biết anh là Ngưu Đầu Nhân Vương, nếu anh thêm cho tôi một suất quân công lần này, vậy xem như tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

- Đậu đen rau muống!

Vương Hạo nhìn đánh giá Nhạc Huyên:

- Nhạc Huyên tiểu bảo bối, em làm vậy là thừa dịp cháy nhà hôi của chồng em đấy, lòng của em sẽ không đau chứ?

Nhạc Huyên trừng mắt Vương Hạo một cái:

- Bớt giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo đi, tính thế nào thì cho ra lời nói sảng khoái đi.

Vương Hạo gãi gãi cằm:

- Công hội Mạo hiểm các người có bao nhiêu người?

Nhạc Huyên đưa ra 1 ngón tay:

- Ta mang đến mười vạn nhân mã, bọn họ đều là Dong Binh kinh nghiệm phong phú, có thể bảo đảm anh có thể được hết thảy tình báo mà anh muốn. Còn ở trên chiến trường, bọn họ cũng là chiến sĩ kinh nghiệm phong phú.

- Khó trách ngay cả tin tức ta bắt Ngưu Đầu Nhân đều biết.

Vương Hạo gật đầu một cái, đưa tay ra:

- Hợp tác vui vẻ!

Hai tròng mắt Nhạc Huyên híp lại thành trăng lưỡi liềm, bắt tay cùng Vương Hạo, lần này phía trên giao cho nhiệm vụ xem như thoải mái hoàn thành.

Tuyết Thiên Cầm cũng kéo Vương Hạo, thấp giọng nói:

- Vương Hạo, công ty Thiên Hỏa chúng tôi có mười vạn bộ đội ám sát, anh có muốn hay không?

Hai mắt Vương Hạo tỏa sáng, đưa ra cái tay còn lại, cùng bắt lấy tay Tuyết Thiên Cầm:

- Hợp tác vui vẻ!

Mà khi hai cô muốn rút về tay mới phát hiện, bất kể dùng sức như thế nào, Vương Hạo cũng không buông tay.

Các cô gái Ở đây hầm hừ tức giận thốt ra một câu:

- Hai con hồ ly tinh!

Phải biết, các cô đều là tiểu thư của đại gia tộc, lần này sở dĩ đến chiến trường, chính là vì có thể dụ dỗ được một thiếu niên tài tuấn.

Mà trong một đám thanh niên này, Vương Hạo không thể nghi ngờ là tiềm lực tốt nhất, các cô làm sao có thể nhìn cô gái khác liếc mắt đưa tình cùng Vương Hạo chứ! ?

Đàn ông ở đây thấy ba người này không để ý tới mọi người có mặt liếc mắt đưa tình, thanh tú ân ái như thế, vả lại còn có nhiều nữ sinh ghen tị như vậy, điều này trong lòng nếu có thể thư thái đó mới nghiêm túc gặp quỷ rồi.

Nhất là Hạ Vi Vi lại tức giận bốc khói trên đầu. Tên khốn kiếp Vương Hạo này lại dám rõ ràng trắng trợn đẩy cô ra góc tường, cắm sừng cô. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.