Phòng họp.
Đại diện các thế lực lớn lui đi, chỉ còn lại năm người Vương Hạo, Lăng Tiêu, Hạ Vi Vi, Nhạc Huyên, Tuyết Thiên Cầm.
Lăng Tiêu gương mặt bội phục:
- Sư đệ, ngươi chơi cái này là chân chân giả giả, hư hư thật thật, đùa là càng ngày càng xuất thần nhập hóa.
Vương Hạo phất tay áo, khiêm tốn nói:
- Không phải em đùa xuất thần nhập hóa, là đám khốn nạn ấy quá ngớ ngẩn rồi.
Nhạc Huyên tò mò hỏi:
- Chẳng lẽ trên Ba Tư tinh thực sự có một nhóm 200 ngàn đại quân Dị tộc sao?
Lăng Tiêu gật gật đầu:
- Đây là sự thật, hơn nữa nhánh đại quân này đã đào được rất nhiều vật tư hi hữu trên Ba Tư tinh, đồng thời chuẩn bị chở về Dị tộc tinh hệ.
- Những công tử, đại tiểu thư này gặp Vương Hạo, dự tính bọn họ xui xẻo rồi.
Tuyết Thiên Cầm thở dài:
- Cái này còn chưa tới địa phương nào đó, đã bị làm ra sợ hãi như bị thần kinh chất rồi.
Hạ Vi Vi tức giận đi tới trước mặt Vương Hạo, cảnh cáo nói:
- Vương Hạo, anh nơi nơi gây chuyện thị phi bổn tiểu thư mặc kệ, nhưng nếu anh dám cắm sừng bổn tiểu thư, bổn tiểu thư nhất định không để yên cho anh.
- Vi Vi, nói hươu nói vượn cái gì đó?
Nhạc Huyên che miệng Hạ Vi Vi lại, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt ửng hồng.
Tuyết Thiên Cầm lại kéo Hạ Vi Vi đi về phía cửa, một bộ dạng không nhìn thấy người nào.
Vương Hạo và Lăng Tiêu sợ sửng sốt tại chỗ, con gái bây giờ cũng quá cởi mở chứ hả! Không chỉ muốn tiêu hao bên trong, còn đe dọa, uy hiếp, cảnh cáo con trai không nên suy nghĩ lung tung, đây cũng quá phản loài người rồi! ?
- Sư đệ, anh xem em cần tăng thêm lực mới được, nếu không hai vị này không cần gì đến ngươi nữa rồi.
Lăng Tiêu không nhịn được trêu đùa.
Vương Hạo bĩu môi:
- Cho dù Hạ Vi Vi mở tam cung lục viện, cũng không có công cụ gây án thì cũng như không, cuối cùng vẫn không phải đều làm lợi cho đệ sao?
Lăng Tiêu giơ ngón tay cái lên với Vương Hạo, bày tỏ tiểu tử ngươi tâm khá lớn, đây là muốn nhuộm trên đầu Hạ Vi Vi thành một mảnh thảo nguyên xanh xanh (đội mũ xanh, cắm sừng) mới hài lòng a!
- Đúng rồi, sư huynh.
Vương Hạo mỉm cười ôm lấy cổ của Lăng Tiêu:
- Nghe nói, Đóa Đóa cũng tới tiền tuyến rồi, sư huynh định làm như thế nào?
Lăng Tiêu lắc đầu tiêu sái:
- Còn có thể làm sao, có thể giữ thì giữ, không thể thì cứ buông tay, thiên nhai nơi nào không có cỏ.
- Ai nha!
Vương Hạo kinh hô một tiếng:
- Sư huynh anh đã hiểu rồi!
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn trời, cảm khái nói:
- Sau khi đã trải qua hơn 20 mối tình cảm lưu luyến, anh của em đây đã đại triệt đại ngộ rồi.
Vương Hạo cho Lăng Tiêu một ánh mắt khi dễ:
- Không cần giả vờ nữa, còn hơn 20 mối tình cảm lưu luyến, em xem ra anh là bị hơn 20 cô gái đá đi thì có!
Lăng Tiêu giơ ngón tay giữa với Vương Hạo:
- Đệ không phơi bày cái xấu của ta bộ sẽ chết hả!
Vương Hạo bĩu môi:
- Đức hạnh ấy của anh, thế nhân đều biết, còn cần em phơi bày bêu xấu anh sao?
- Được rồi, chúng ta không hàn huyên về đề tài này nữa.
Lăng Tiêu trừng mắt nhìn Vương Hạo một cái, hỏi tránh đi:
- Lần này em lại tính làm gì đấy?
Vương Hạo ngẫm nghĩ:
- Lần này em không đi Ba Tư tinh, 200 ngàn đại quân Dị tộc đó để các cô Nhạc Huyên, Tuyết Thiên Cầm ấy là được rồi.
- Để cho các cô ấy? Tại sao?
Lăng Tiêu tò mò hỏi.
Khóe miệng Vương Hạo nhếch lên một tia cười lạnh:
- Hiện tại các thế lực lớn đều nhìn em chằm chằm, mà em cũng đúng lúc xem một chút bên trong Thiếu Soái quân, có người nào chân ngoài dài hơn chân trong tồn tại hay không?
- Người nào chân ngoài dài hơn chân trong sao!?
Lăng Tiêu mày nhăn lại:
- Em là nói, trong Thiếu Soái quân có gian tế của thế lực khác phái tới đúng không?
Vương Hạo hỏi ngược lại:
- Nếu như anh là người quyết sách của thế lực lớn, nhìn thấy em nhanh chóng trưởng thành, anh sẽ thờ ơ sao?
Lăng Tiêu lắc đầu. Nếu như hắn là người quyết sách của thế lực lớn, bất kể là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, hay là xuất phát từ những mục đích khác, xếp đặt một nhãn tuyến nằm vùng tóm lại không có sai.
- Nếu quả như thật sự phát hiện gian tế, vậy em tính xử lý bọn họ thế nào?
Lăng Tiêu tò mò hỏi.
Khóe miệng Vương Hạo khẽ nhếch lên:
- Đương nhiên là lợi dụng phế vật, đưa bọn họ ra chiến trường, giúp ta đoạt quân công.
Lăng Tiêu gật đầu, cảm giác Vương Hạo làm tuyệt không quá mức.
Bên phía Vương Hạo đãi ngộ binh lính, tuyệt đối là tốt nhất ở Tinh Tế Liên bang, thậm chí cả Nhân tộc.
Nhưng những người này lại muốn bán ra ích lợi của Thiếu Soái quân, như vậy thì không thể trách Vương Hạo tâm ngoan thủ lạt đến đại thanh tẩy nội bộ rồi.
..
Đường biên giới chống đỡ Ám Tinh Linh tộc.
Bên trong phòng làm việc của tổng thống Tinh Tế Liên bang.
Tổng thống nổi giận vỗ bàn:
- Bán Thú Nhân chết tiệt, không chỉ vi phạm điều ước sử dụng độc khí, còn dám đòi hỏi nhiều.
Lăng Hải bên trên lăng hải nhẹ giọng nói:
- Tổng thống đại nhân, chiến hạm Dũng Khí hào, chút ít trang bị mà Hộ Vệ đội đánh mất cũng thực tế không coi vào đâu, nhưng năm vạn Hộ Vệ đội chúng ta đánh mất không được.
Tổng thống hít sâu một hơi, bình tĩnh lại:
- Chúng ta bây giờ điều bao nhiêu người đi ra?
Lăng Hải lắc đầu:
- Ám Tinh Linh tộc đang tăng binh, Hộ Vệ đội chúng ta nhất định phải tùy thời chuẩn bị sẵn sàng mới được, cho nên không có cách nào điều động nhân thủ.
- Chết tiệt, ta cả đời chưa từng có cảm thấy uất ức qua như thế.
Tổng thống gương mặt tức giận:
- Đều do tên tiểu vương bát đản Vương Hạo đó. Nếu như không có hắn, cũng sẽ không có chuyện phiền toái như hiện tại.
Lăng Hải gật đầu. Tuy rằng cái này nói Vương Hạo đích xác không phải, nhưng suy nghĩ kỹ một chút sẽ phát hiện, chính vì sự xuất hiện của hắn, mới khiến cho Tinh Tế Liên bang không ngừng có chuyện phiền toái, đồng thời sự kiện vẫn đang không ngừng thăng cấp.
- Tổng thống đại nhân, vậy về yêu cầu của Bán Thú Nhân chúng ta phải làm gì?
Lăng Hải hỏi.
Tổng thống ngẫm nghĩ, mới đáp:
- Nói cho những Bán Thú Nhân đó, chiến hạm Dũng Khí hào, trang bị của năm vạn bộ Hộ Vệ đội bị bọn họ cướp đi có thể cho bọn họ. Về phần yêu cầu khác nghĩ cũng đừng nghĩ, nhanh chóng thả ra năm vạn Hộ Vệ đội, nếu không phủ Tổng thống ta nhất định phái đại quân diệt đi bọn họ.
Lăng Hải cau mày hỏi:
- Tổng thống đại nhân, ngài cảm thấy những Bán Thú Nhân đó sẽ chấp nhận sao?
Tổng thống tự tin cười đáp:
- Khẳng định sẽ chấp nhận. Đại quân của chúng ta chỉ có tạm thời bị Ám Tinh Linh tộc kéo lại, cho nên Bán Thú Nhân đó sẽ không suy tính những thứ này.
Lăng Hải gật đầu, chào một cái, xoay người đi truyền đạt mệnh lệnh.
Khi Lăng Hải đi rồi, sắc mặt tổng thống lạnh xuống, mở miệng nói:
- Nhanh chóng theo dõi Lăng Hải cho ta. Ta hoài nghi hắn ăn ở hai lòng, đồng thời truyền lệnh thám tử nằm vùng trong Thiếu Soái quân, khiến cho bọn họ điều tra một chút, Vương Hạo có cấu kết cùng Bán Thú Nhân hay không.
- Dạ!
Phòng làm việc rộng rãi vang lên một thanh âm lạ.
Tổng thống thở ra một hơi, ngồi xuống tay chống cằm lên tự hỏi.
..
Minh Thiểm tinh.
Vương Hạo kêu toàn bộ nhân sĩ quan có quân hàm trên trung tướng đến đi họp.
- Thiếu tướng đại nhân, có phải sắp xuất binh hay không?
Tần Phong không nhịn được hỏi.
Vương Hạo gật đầu:
- Ta nhận được tin tức, Liêu Vân Xuyên sau khi đến Tư Nặc tinh gặp phải phục kích, Dị tộc không ngờ lại cuồng vọng tự đại, cho rằng sẽ không còn có người đi tấn công Tư Nặc tinh, cho nên mười vạn Dị tộc trên đó tạm thời vẫn không lui đi.
Đám tường sĩ tại chỗ hai mắt tỏa sáng, đây tuyệt đối là quân công đưa tới cửa a!
- Thiếu tướng đại nhân, tại hạ nguyện ý làm tiên phong.
- Thiếu tướng đại nhân, tại hạ cũng nguyện ý làm tiên phong.
- Thiếu tướng đại nhân, chọn tôi đi!
“...”
Các tướng sĩ đua nhau thỉnh chiến, gương mặt khát vọng nhìn Vương Hạo.
Phải biết đây là trận chiến đầu tiên mà bọn họ gia nhập vào Thiếu Soái quân, cũng là trận chiến đầu tiên để kiếm quân công, cho nên bất kể là vì biểu lộ trung thành, hay vì thu được quân công sử dụng truyền thừa tinh thạch, bọn họ đều cần tranh chấp vị trí tiên phong. . .