Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 742: Chương 742: Nữ nhân giỏi biến hóa




Thiên Vực.

Trên Tinh hải.

Nhiều loại phi thuyền bay lên không trung, chạy trối chết về hướng vũ trụ tối đen.

Sắc mặt Huyết Thần âm trầm đáng sợ, hắn chán ghét loại cảm giác bị người ta khinh thường này.

Nhất là tâm thái bị tên phế vật Vương Hạo lợi dụng, càng làm cho hắn nổi giận tới cực điểm.

- Vương Hạo là cường đại khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, cho dù bổn hoàng có thiên binh nơi tay cũng không giết được ngươi, hơn nữa cho dù giết được ngươi, nói không chừng ngươi thật sự có thể vô địch.

Huyết Thần lạnh lùng nói:

- Nhưng bổn hoàng đã sống bao nhiêu năm, có thủ đoạn đối phó ngươi, ngươi cứ chờ ở tinh vực Băng cung đi, bổn hoàng rất nhanh sẽ đi tìm ngươi.

Nói xong, Huyết Thần vung tay lên, mang theo năm mươi vạn thiên binh còn lại biến mất trên tinh hải.

...

Thiên Mệnh không gian.

- Vương Hạo, tên đại khốn kiếp nhà ngươi. . .

Băng Lộ phồng má, tức giận dậm chân.

Nàng chỉ hận không túm được Vương Hạo, hung hăng tát hắn hai tát cho hả giận.

Rõ ràng có thể nhất cử tiêu diệt trăm vạn thiên binh, để vũ trụ pháp tắc hoàn thành hứa hẹn, hơn nữa để cho vũ trụ khỏi bị tai nạn xâm hại.

Nhưng hắn thì ngược lại, lại vì tư lợi của bản thân, nói không đánh thì không đánh, thật là vô cùng khốn kiếp.

- Tên trứng thối này vẫn thích làm theo ý mình, căn bản không chịu để ai khống chế!

Băng Lộ thở dài, trong lòng suy nghĩ, cũng đến lúc lắc lư Vương Hạo ra khỏi vũ trụ rồi, nếu không vũ trụ chắc chắn sẽ vì hắn mà đi về phía con đường hủy diệt.

- Ài, tại sao đến lúc ta tiếp nhận vũ trụ, vũ trụ lại trở nên hỗn loạn như thế này?

Băng Lộ vuốt vuốt mi tâm, cảm giác làm người đại diện Thiên Đạo thật quá mệt mỏi, quá cực khổ.

Bởi vì vừa rồi Thiên Đạo đột nhiên hóa đen, khiến cho Hắc nguyên tố được sinh ra đời.

Mặc dù Ý Thức Vũ Trụ kịp thời trấn áp Hắc hóa Thiên Đạo, phòng ngừa Hắc Nguyên tố tiết ra ngoài.

Nhưng trước đấy vẫn có rất nhiều Hắc Nguyên tố tiết ra ngoài, điều này cũng làm cho trong vũ trụ có không ít sinh vật bị cuốn hút đến.

Điều này cũng ý nghĩa tà ác sắp quật khởi, rối loạn mở đầu đã bày ra.

Nhưng hiện giờ Huyết Thần lại mang tới năm mươi vạn thiên binh.

Chuyện này thử nghĩ cũng biết, bọn họ sẽ không đi làm việc thiện, một trận giết chóc trước nay chưa từng có đoán chừng sắp nổi lên.

Điều khiến cho nàng nhức đầu chính là, bên cạnh còn có một Vương Hạo xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, không có chuyện gì cũng có thể chọc ra chuyện.

Còn có bốn vị tứ đại chí tôn sắp trở về, chuẩn bị chém giết Thiên Đạo.

- Được rồi, bọn họ muốn ồn ào thì cứ để ồn ào, chỉ cần ta có thể cường đại, như vậy bất kể bọn họ là ai, trực tiếp trấn áp là được.

Băng Lộ hít sâu một hơi, ngồi xuống bắt đầu tu luyện.

...

Tinh vực.

Bảo Bình tinh hệ.

Thủy Tinh tinh.

Băng cung.

Trên một ngọn núi, có hai đạo thân ảnh một lớn một nhỏ.

Đây chính là mẫu thân của Vương Hạo, Lâm Thi Kỳ, còn có cha hắn, Vương Thiên Dật.

Vương Thiên Dật hít sâu một hơi nói:

- Thi Kỳ, nàng thấy chuyện của Hạo nhi như thế nào?

Lâm Thi Kỳ lạnh lùng nói:

- Những thượng cổ chúng thần kia nhất định là ghen tỵ với thiên phú của Hạo nhi nhà chúng ta, cho nên mới vu hãm hắn không phải chúa cứu thế như thế, dùng chuyện này bôi nhọ danh tiếng của Hạo nhi.

- Chúng ta không quan tâm Hạo nhi có phải chúa cứu thế hay không, chúng ta hãy nói chuyện lần này có phải hắn có chút bướng bỉnh quá hay không?

Vương Thiên Dật vuốt vuốt mi tâm, cảm giác nữ nhân thật là sinh vật không thể nói lý.

- Bướng bỉnh thì sao? Đứa con trai nào không bướng bỉnh chứ!

Lâm Thi Kỳ nhìn chằm chằm Vương Thiên Dật, trong mắt hạnh lóe ra vẻ nguy hiểm.

Vương Thiên Dật bị hù dọa không dám lên tiếng, nhưng trong lòng không nhịn được ói mửa, đây chính là kiểu mẹ nuông chiều thì con hư điển hình.

Đồng thời, Vương Thiên Dật cũng thầm thấy may mắn, cũng may khi còn bé Vương Hạo không sống chung với Lâm Thi Kỳ, nếu không còn không biết sẽ biến thành kiểu gì.

Đúng lúc này, một đạo thân ảnh xuất hiện bên cạnh hai người.

- Người nào!

Chân mày Vương Thiên Dật cau lại, nhanh chóng đề phòng.

Vừa dứt lời, một đạo thanh âm ủy khuất vang lên bên tai:

- Oa oa, mẫu thân, cha ta quát ta, người phải làm chủ cho ta!

Sắc mặt Vương Thiên Dật biến thành màu đen, giọng nói này không cần nhìn cũng biết, nhất định là nhi tử thích gây chuyện kia đã trở lại.

Lâm Thi Kỳ quay đầu, hung hăng trợn mắt nhìn Vương Thiên Dật, ý tứ biểu đạt rất chính xác, trở về sẽ thu thập ngươi!

Tâm tình Vương Hạo trong nháy mắt trở nên thoải mái, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Thi Kỳ, vẻ mặt ủy khuất nói:

- Mẫu thân, nhi tử người quá đơn thuần rồi, lần này bị vu khống hãm hại rồi.

Lâm Thi Kỳ đau lòng vô cùng:

- Hạo nhi yên tâm, người khác không tin con, cha mẹ nhất định sẽ tin con.

Vương Thiên Dật lắc đầu, cảm giác bây giờ mình không thể nhìn nổi nữa.

Đơn thuần!

Từ ngữ này có một chút quan hệ đến Vương Hạo không?

Hoàn toàn chính là viếng mồ mả đốt báo chí, lừa gạt quỷ ma.

Đúng lúc này, Vương Hạo đột nhiên kêu lên:

- Mẹ, mẹ nhìn cha đang lắc đầu kìa, hắn chính là không tin lời của con đẻ mình! Con không muốn sống, ngay cả cha ruột cũng không tin con. . .

Sắc mặt Vương Thiên Dật trở nên đen, phát hiện tên tiểu tử thúi này thật đúng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, không chọc cho vợ chồng bọn họ gây chuyện, quyết không dừng tay!

- Hạo nhi, những ngày tới con không nên chạy loạn, tốt nhất ở lại trong Băng cung, hết thảy mọi việc đều có mẹ giúp con giải quyết, biết không?

Lâm Thi Kỳ dịu dàng dặn dò, sau đó kéo tay áo đi tới hướng Vương Thiên Dật.

- Thiên Dật ca, ta lâu rồi không luyện võ, ngươi đi luyện với ta đi!

Lâm Thi Kỳ khẽ mỉm cười, sau đó lôi kéo Vương Thiên Dật đi tới hướng luyện võ trường.

Vương Thiên Dật cười khổ, phát hiện nữ nhân này thật đúng là giỏi biến hóa, có nhi tử lập tức quên phu quân.

Vương Hạo che miệng cười trộm, phát hiện mình có vẻ thích cảm giác như vậy.

Tiểu Bạch ngồi trên bả vai Vương Hạo, ăn cà rốt nói:

- Vương Hạo, ngươi thiếu bổn cục cưng thỏ năm mươi tấn cà rốt lúc nào trả lại?

Vương Hạo vuốt vuốt đầu Tiểu Bạch:

- Gấp cái gì, chờ sau khi ta bế quan sẽ cho ngươi cà rốt.

- Bế quan?

Tiểu Bạch nghiêng đầu, tò mò hỏi:

- Ngươi muốn bế quan đột phá Võ Tôn sao?

- Đúng!

Vương Hạo gật đầu:

- Cảnh giới trước Võ Tôn và Võ Thánh hoàn toàn bất đồng, trước kia chỉ cần năng lượng trong cơ thể đầy đủ, lĩnh ngộ một chút triết lý võ học, như vậy có thể thành công đột phá, nhưng Võ Tôn cần ngưng tụ ra Võ Tôn khí tràng, đây là hình thức ban đầu của Thần chi lĩnh vực, tuyệt đối không thể khinh thường.

- Vậy bổn cục cưng thỏ hộ pháp giúp ngươi!

Tiểu Bạch thành thật nói.

Vương Hạo hoài nghi nhìn Tiểu Bạch, với cá tính của con thỏ này sẽ có giác ngộ như vậy?

- Được rồi, bất kể nó có loại giác ngộ này hay không, dù sao nơi này là Băng cung, cũng không sợ người khác quấy rối.

Vương Hạo ngồi xếp bằng trên ngọn núi, ngũ tâm chỉ lên trời, trong cơ thể thả ra một luồng khí tức ba động siêu cường, bao phủ toàn bộ phạm vi ba thước quanh người, hình thành một khí tràng không ổn định.

Tiểu Bạch vui vẻ móc ra một quyển vở nhỏ, viết lên phía trên, ngày giờ tháng nào, Tiểu Bạch thật tình hộ pháp cho Vương Hạo, phải trả phí mười tấn cà rốt.

Làm xong tất cả, Tiểu Bạch hài lòng gật đầu.

Sau đó lấy ra một cái hang thỏ xa hoa, nhảy lên phía trên, ưỡn cái bụng nhỏ ngủ khò khò, cái này so với thật tình mà nó viết hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.