Thiên Mệnh không gian.
Băng Lộ đang quan sát hiện trường trực tiếp đại chiến giữa Vương Hạo và thiên binh.
- Vốn tưởng rằng tên này cần rất nhiều ngày, mới có thể đánh bại Huyết Thần, thật không nghĩ hắn lại biến thái đến loại trình độ này, ngay cả trăm vạn thiên binh cũng không ngăn được hắn.
Băng Lộ vuốt vuốt mi tâm, phát hiện sự phát triển của vũ trụ hoàn toàn thoát khỏi quỹ tích vận hành vốn có.
Trước mắt con đường đi về phía trước, cũng không biết là phúc, hay là họa.
Đúng lúc này, thanh âm của Ý Thức Vũ Trụ vang lên:
- Đại lý Thiên Đạo, đợi Vương Hạo thu thập xong Huyết Thần, lập tức dẫn hắn tới Thiên Mệnh không gian, ta có việc muốn nói với hắn.
- Ta hiểu!
Băng Lộ gật đầu, sau đó muốn nói gì nhưng lại thôi:
- Ý Thức Vũ Trụ, lão tổ Hấp Huyết Quỷ năm đó đã cứu vớt toàn bộ vũ trụ, hậu nhân chúng ta đối đãi với hắn như vậy, có phải có chút bất nhân hay không?
Ý Thức Vũ Trụ trầm mặc một lát, mới nói:
- Cũng không có thể nói chúng ta bất nhân, ai kêu Huyết Thần không biết thức thời chứ?
Băng Lộ nói thầm:
- Vương Hạo từ trước đến nay vốn không thức thời, nhưng cũng không thấy ngươi đi thu thập hắn!
- Khụ khụ. . .
Ý Thức Vũ Trụ ho khan một tiếng, làm bộ như không nghe thấy nói:
- Chúng ta cho Huyết Thần trăm vạn thiên binh, đây cũng là lực lượng có thể quét ngang vũ trụ, mà hắn cũng không cự tuyệt, coi như song phương đã đạt thành hiệp nghị, cho nên chúng ta cũng không coi là bất nhân.
Băng Lộ gật đầu, không còn dây dưa đến chuyện này.
Ý Thức Vũ Trụ khai báo nói:
- Lần này vì hết lòng tuân thủ hứa hẹn, chúng ta tổn thất trăm vạn thiên binh, ngươi phải mau sớm bổ sung chỗ thiếu hụt này, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Băng Lộ khẽ nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ gần đây lại xảy ra chuyện gì sao?
Vũ Trụ thở dài nói:
- Vật vô chủ, làm sao không chọc người ta để ý?
Băng Lộ thử dò xét hỏi:
- Đây cũng chính là nguyên nhân ngươi vẫn phóng túng Vương Hạo?
Ý Thức Vũ Trụ cảm khái nói:
- Hài tử nhà mình dù hư, đó cũng là giống nòi nhà mình, hài tử nhà người khác có khá hơn nữa, cũng có quan hệ gì đâu?
Băng Lộ gật đầu, giống như đã hiểu Ý Thức Vũ Trụ có ý gì rồi.
- Ngươi không được quên, phải nắm chặt tu luyện, Thiên Đạo hắc hóa vẫn chờ ngươi đi xử lý, nhưng chỉ cần tiểu tử thúi Vương Hạo kia có thể mau sớm trưởng thành, như vậy tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng.
Ý Thức Vũ Trụ thở dài, sau đó cũng không có động tĩnh gì nữa.
- Vương Hạo, ta thật sự bội phục ngươi, với loại cá tính không biết xấu hổ này, lại khiến cho Ý Thức Vũ Trụ ủng hộ ngươi như thế.
Băng Lộ cười khổ, nàng thật sự không dám nghĩ, đợi đến lúc Vương Hạo trở thành chủ nhân Vũ Trụ, nàng sẽ gặp phải loại đùa giỡn như thế nào?
...
Thiên Vực.
Biển sao.
- Ùng ùng. . .
Tiếng oanh minh cuồng bạo không ngừng vang lên, nước biển bị nhấc lên từng đợt sóng lớn, cảnh tượng hết sức hùng tráng.
Tám trăm vị chúng thần thức tỉnh của Vương Hạo lấy thế như chẻ tre, một đường quét ngang trong trăm vạn thiên binh, quả thực thần ngăn giết thần, Phật ngăn giết Phật.
Đám quần chúng tại chỗ ban đầu từ hoảng sợ vạn phần, biến thành vô cùng chấn động, đến cuối cùng biến thành chết lặng.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, mình có thể nhìn thấy tám trăm người quét ngang trăm vạn thiên binh.
- Đám phế vật vô dụng các ngươi, nhanh giết bọn chúng cho bổn hoàng.
Huyết Thần nổi giận gầm lên, hắn thật sự không muốn tin rằng, trăm vạn thiên binh của mình lại bị tám trăm người thức tỉnh của Vương Hạo đè ép đánh.
Vương Hạo bĩu môi:
- Giết cái rắm, có Thánh Minh chi nhãn ở đây, tám trăm vị chúng thần có thể liên tục bổ sung năng lượng, căn bản không sợ các ngươi chơi quần công.
Bất Tử Hiên Thiếu không nhịn được hỏi:
- Huynh đệ, ngươi làm như thế nào khiến chiến lực của đám chúng thần này tăng vọt lên gấp mười lần vậy?
Vừa dứt lời, tất cả mọi người toàn trường đều vểnh tai nghe ngóng, muốn nghe bí mật trong chuyện này.
Vương Hạo nghiêm túc nói:
- Ta là đệ nhất dung nhan vũ trụ, khiến đám người chết này điên cuồng, chẳng lẽ còn cần lý do gì sao?
- Vèo. . .
Mọi người đứng xung quanh trong nháy mắt muốn phun huyết, quả nhiên trông cậy tiện nhân này nghiêm chỉnh lại, thật sự là chuyện không thực tế.
Đúng lúc này, trong đầu Vương Hạo lại xuất hiện một tin tức:
- Chúc mừng kí chủ nhận được phỉ nhổ của nhân dân toàn vũ trụ, đạt được ba trăm vạn điểm vũ trụ.
- Ba trăm vạn điểm vũ trụ?
Vương Hạo thở dài nói:
- Quả nhiên bị phỉ nhổ, không bằng đại họa đại nạn.
- Cái gì bị phỉ nhổ?
Bất Tử Hiên Thiếu tò mò hỏi.
Vẻ mặt Vương Hạo thương tâm nói:
- Vừa rồi ta tính toán mới biết được, thì ra những thượng cổ chúng thần không tới kia, lại đem tin tức ta không phải chúa cứu thế truyền khắp vũ trụ, khiến cho ta bị thế nhân hiểu lầm thành tên lường gạt, điều này khiến trái tim nhỏ bé của ta bị tổn thương nặng nề.
- Trái tim nhỏ bé chịu tổn thương?
Mọi người trợn tròn mắt, với trình độ không biết xấu hổ của tên này, trái tim của hắn có thể chịu tổn thương không?
- Người đơn thuần như ta, quả nhiên không thích hợp với trò lừa gạt của chúng nhân bên ngoài, ta quyết định về nhà trồng ruộng.
Vương Hạo lau nước mắt bên khóe mắt, vẻ mặt có vẻ rất đau lòng.
Nếu là người không biết nhìn thấy, bảo đảm lập tức sẽ tin lời nói của Vương Hạo.
Nhưng đối với mọi người ở đây mà nói, nếu tin lời Vương Hạo..., còn không bằng tin chuyện heo mẹ biết trèo cây.
- Ài, ta thật sự quá đơn thuần rồi, có lẽ nên trở về tinh vực Băng cung tìm mẫu thân thôi!
Vương Hạo thở dài, vung tay lên, thu năm người Lăng Tiêu, Ái Nhi, Lâm Mộng Mộng, Tiễn Vạn Dương, Trần Diệu vào bên trong tiên linh cầu, sau đó mang theo Tiểu Bạch, khởi động vũ trụ tinh đồ biến mất ngay tại chỗ.
Theo Vương Hạo rời đi, tám trăm chúng thần bị hắn đánh thức, còn có u linh quỷ vương, tất cả đều biến mất ngay tại chỗ.
Nhìn thấy màn này, đám quần chúng xung quanh trong nháy mắt luống cuống.
- Vương Hạo mau trở lại, lúc này mới giết được một nửa, ngươi không thể đi!
- Vương Hạo mau trở lại, người khác không tin ngươi là chúa cứu thế, nhưng chúng ta tin tưởng ngươi.
- Vương Hạo đừng đau lòng, chúng ta biết ngươi là người đơn thuần nhất, nhanh trở lại tiêu diệt những thiên binh này đi!
- Vương Hạo van xin ngươi, nhanh trở lại đi!
- Nhanh chạy đi! Với đức hạnh của tên Vương đó, hắn chắc chắn không thể nào trở lại.
- Không sai, tiểu tử này lúc đi còn có tâm tư lưu lại địa chỉ, làm gì có một chút bộ dạng thương tâm!
- Tên khốn này nhất định là muốn nhận tiền, nhưng lại sợ người ta mắng hắn thấy tiền sáng mắt, cho nên đột nhiên rút lui, chờ chúng ta đưa tiền tới cửa.
- Thật sự quá cầm thú, ngoài miệng vừa nói mình là chúa cứu thế, nhưng sau lưng lại muốn thu phí.
- Mọi người đừng nói nữa, hiện tại muốn ngăn cản Huyết Thần, chỉ có tìm Vương Hạo mới được.
- Tên khốn kiếp này đầu tiên biểu hiện cho chúng ta thấy hắn có thể giết Huyết Thần, sau đó lại muốn thu phí, thật là tiện nhân!
- ...
Đám quần chúng tại chỗ vô cùng tức giận, nhưng Vương Hạo đã chạy rồi, chỉ có thể lấy phi thuyền vũ trụ, vội vàng bỏ chạy trối chết.
Bất Tử Hiên Thiếu ngơ ngác đứng tại chỗ, sau đó nhìn về phía Vương Hạo biến mất giơ ngón tay cái:
- Huynh đệ, ngươi lợi hại!
Thịnh Văn Kiệt một tay kéo Bất Tử Hiên Thiếu, một tay kéo Lôi Thần, gấp giọng kêu lên:
- Không cần ngươi tàn nhẫn hắn tàn nhẫn được rồi, nhanh chạy đi!
Long Thần cũng kéo thân thể trọng thương, cuống quít hóa thành một đạo kim quang biến mất ngay tại chỗ. . .