Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 514: Chương 514: Sỉ nhục trong cường giả




Tiên Thảo tinh.

Vương Hạo ngồi xếp bằng bên trong dược viên, dụng tâm đi cảm ứng thanh âm kêu gọi hắn ở phía xa.

Còn Tiểu Bạch thì nhảy nhót trong dược viên, dùng cái mũi nhỏ ngửi ngửi khắp nơi.

Chỉ cần ngửi thấy có linh quả, linh dược ngon lành, lập tức tiến lên bất chấp tất cả, trực tiếp ăn một miếng rồi hãy nói.

Nếu ăn ngon..., sẽ ăn nhiều một chút, thuận tiện đóng gói mang đi.

Ăn không ngon liền ói ra, thuận tiện hủy diệt toàn bộ.

Dù sao tôn chỉ chỉ có một, nơi nào thỏ ta đi qua, nơi đó không có một ngọn cỏ.

Cách đó không xa bảy vị dược tiên nhìn cảnh tượng này trong mắt, trong lòng nhói đau, những linh quả, linh dược này là dược liệu Tiên Thảo cung bọn hắn tỉ mỉ bồi dưỡng, không phải đồ ăn vặt của con thỏ kia.

Nhưng có Vương Hạo ở phía sau làm chỗ dựa, bọn họ giận mà không dám nói gì, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.

Đại dược tiên thở dài:

- Các vị huynh đệ, các ngươi nói hiện tại chúng ta nên ăn nói thế nào với cung chủ Tiên Cung!

Nhị dược tiên bất đắc dĩ nói:

- Trừ phi trong chúng ta có thể đưa ra một Dược Thần cấp chín, nếu không căn bản không có đường lui.

Vừa dứt lời, những dược tiên khác đều nặng nề thở dài, mặc dù bọn họ đều là dược tiên cấp tám, nhìn như chỉ thiếu chút nữa, nhưng một bước ngắn này lại làm cho bọn họ nhảy không qua.

Tam dược tiên đột nhiên nói:

- Đúng rồi đại ca, nếu vị đại nhân này sử dụng thuốc hoàn hồn cấp chín, vậy đợi lát nữa đừng quên lấy tiền!

Tứ dược tiên gật đầu lia lịa:

- Không sai, cả dược thảo bị con thỏ kia phá hư cũng tính luôn một lượt.

Ngũ dược tiên nói tiếp:

- Còn cả nữ sinh đang tắm dịch trị liệu, cũng có thể coi là tiền.

Lục dược tiên mở miệng nói:

- Còn cả Tiên Thảo tinh bị hắn một cước dẫm nát, phí duy trì này cũng không thể thiếu.

Đại dược tiên gãi gãi mi tâm, không nhịn được hỏi:

- Các ngươi cảm thấy với cá tính của vị đại nhân này, hắn sẽ trả tiền sao?

Vừa dứt lời, sáu vị dược tiên lại thở dài nặng nề, đồ còn bị hắn trực tiếp cướp, nếu hắn có thể đưa tiền đó mới gọi là kỳ quái.

Hơn nữa, từ phẩm hạnh của con thỏ này không khó nhìn ra, nhân phẩm của người này khẳng định cũng không tốt đẹp gì.

Lục dược tiên an ủi:

- Đợi lúc nào vị đại nhân này đi, chúng ta đưa ra một chút phí trị liệu, vạn nhất người ta vừa rồi chỉ gấp gáp cứu người, thật ra không phải xấu xa như chúng ta nghĩ!

Đại dược tiên gật đầu,

- Cũng chỉ có thể như vậy, hy vọng chúng ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Đúng lúc này, tiếng cười của Tiểu Bạch đột nhiên truyền đến:

- Ha ha, rốt cục để cho thỏ ta tìm được thứ tốt rồi.

Bảy vị dược tiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiểu Bạch nhổ tận gốc một thân cây lớn, sau đó mặt mày hớn hở khiêng trên vai, nhảy nhót về hướng Vương Hạo.

Trên thân cây này còn có bảy tám quả chín đỏ rực, làm cho người ta liếc mắt nhìn cũng cảm thấy chảy nước miếng.

Nhìn thấy màn này, bảy vị dược tiên thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Phải biết rằng, đây là cây ăn quả bọn họ dày công chăm bón, Chu quả, cũng là dược liệu chủ yếu để chế biến thuốc hoàn hồn cấp chín.

Nhưng hiện tại con thỏ tai họa này lại nhổ tận gốc Chu quả, đây là muốn cắt rễ bọn họ sao!

- Đợi một chút, thỏ, chờ một chút...

Đại dược tiên nhanh chóng tiến lên ngăn cản Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch khoát tay áo:

- Yên tâm, bổn cục cưng thỏ chỉ là trở về nhổ cây này trồng trong Linh giới cầu, đợi chút nữa sẽ trở về, các ngươi không cần quá khách khí, bổn cục cưng thỏ nhất định sẽ xem nơi này như nhà mình.

Khách khí cái đầu ngươi!

Ai khách khí với ngươi!

Còn xem nơi này như nhà mình?

Ngươi có phá hoại như vậy trong nhà mình không?

Sắc mặt bảy vị dược tiên hoàn toàn tối đen, đây là con thỏ không biết xấu hổ bọn họ từng gặp nhất, cũng là con thỏ vô sỉ nhất.

Đồng thời, bảy vị dược tiên cảm giác phải nhanh chóng đưa một người một thỏ này đi, nếu không Tiên Thảo cung của bọn họ nhất định sẽ tổn thất thảm trọng.

Đại dược tiên cố gắng nặn ra nụ cười:

- Thỏ, trái cây trên cây này ngươi có thể lấy đi, nhưng cái cây này ngươi không thể lấy đi.

Tiểu Bạch lắc đầu:

- Đây là bổn cục cưng thỏ tìm được, không thể cho ngươi...

Sắc mặt bảy vị dược tiên lại tối đen, chỉ hận không thể quất chết con thỏ không biết xấu hổ này.

Cái gì gọi là ngươi tìm được?

Nơi này có thứ nào của ngươi sao! ? Đây đều là đồ của nhà bọn họ!

- Ta còn tưởng là người nào, thì ra là tiểu hồ li ngươi...

Lúc này, Vương Hạo chợt mở hai tròng mắt, khóe miệng hiện lên nụ cười, hắn còn đang suy nghĩ là ai không có chuyện gì tự nhiên gọi hắn, không ngờ lại là tiểu hồ ly tới Thiên cung, Mộng Kỳ.

Chẳng qua điều khiến hắn không hiểu nổi chính là, tiểu hồ li này làm thế nào biết tin tức hắn đã chết?

- Được rồi, bất kể nàng làm thế nào để biết, ta vừa vặn cũng muốn đến Thiên cung một chuyến.

Vương Hạo cười cười, thật sự nôn nóng muốn đi gặp tiểu hồ li này rồi.

- Tiểu Bạch, mau trở lại, chúng ta phải đi!

Vương Hạo gọi một tiếng.

Tiểu Bạch khiêng cây Chu quả vội vàng lướt qua bảy vị dược tiên, điều này làm cho bảy vị dược tiên nhìn thấy, chỉ hận trong lòng, nhưng chính là không thể làm gì.

- Chúng ta phải đi sao!

Tiểu Bạch nghiêng đầu hỏi:

- Chúng ta không đợi Triệu Y Linh sao?

Vương Hạo trợn mắt, hiện tại hắn phải đi hẹn hò với tiểu hồ ly, mang Triệu Y Linh đi thì nói làm gì ?

Hơn nữa, Triệu Y Linh phải trị liệu hai ngày mới có thể khôi phục, còn hắn hiện tại từng giây từng phút đều đang đốt tiền, nếu không nhân lúc vô địch này kiếm lại cả vốn lẫn lời, vậy không phải thiệt thòi lớn sao?

- Đại dược tiên, tiểu bảo bối Y Linh nhà ta tạm thời cứ ở lại chỗ ngươi trị liệu, đợi hai ngày nữa ta sẽ trở lại đón nàng.

Vương Hạo ôm Tiểu Bạch chuẩn bị rời đi.

Đại dược tiên có chút câu nệ đi tới, xoa xoa hai bàn tay, cười làm lành nói:

- Vị đại nhân, chúng ta chiếu cố Triệu tiểu thư không thành vấn đề, nhưng tiền...

- Muốn tiền không có, muốn chết ta thành toàn các ngươi.

Vương Hạo bĩu môi.

Trong lòng bảy vị dược tiên đồng loạt chửi thề: Khốn khiếp, tên này quả nhiên là chủ nhân của con thỏ kia, đều vô sỉ giống nhau.

Đồng thời, bảy vị dược tiên còn cảm thấy hổ thẹn với lão tổ tông, thuốc hoàn hồn cấp chín chính là bảo vật, bọn họ thậm chí không bán được một xu, nếu như chuyện này bị lão tổ tông biết được, đoán chừng sẽ tức đến mức sống dậy.

Vương Hạo đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi, ta nghe nói năm lọ thuốc có thể nén thành một viên đan dược?

Đại dược tiên sững sờ, gật đầu nói:

- Không sai, một đan dược có thể dung hợp tinh hoa của năm lọ thuốc, dược hiệu cũng mạnh gấp năm lần, hơn nữa còn thuận tiện mang theo, không cần lo lắng chai lọ rơi vỡ.

Vương Hạo gật đầu:

- Nhớ kỹ, chờ khi ta tới đón người, mỗi dạng đan dược cấp năm trở lên chuẩn bị cho ta mười tấn để ta mang đi.

- Mười tấn!

Bảy vị dược tiên hét ầm lên, người khác tới mua đan dược, đều là mua từng viên, nhưng ngươi không trả tiền coi như xong, lại còn muốn đóng gói theo tấn, đây quả thực là công khai cướp bóc.

- Các ngươi có ý kiến!

Trong ánh mắt Vương Hạo để lộ ra vẻ rất nguy hiểm.

Bảy vị dược tiên bị hù dọa liên tục lắc đầu, tỏ vẻ không dám, nhưng trong lòng đã sớm chửi thầm, đây quả thực là sỉ nhục trong cường giả, mất hết thể diện cường giả.

Vương Hạo hài lòng gật đầu, xoay người đi tới phía trước.

Đại dược tiên luôn miệng kêu lên:

- Vị đại nhân, ngươi đi nhầm phương hướng rồi.

Vương Hạo khoát tay áo:

- Không nhầm, bảo khố nhà các ngươi ở phương hướng này, chờ ta dọn dẹp xong bảo khố, ta sẽ đi...

Bảy vị dược tiên lệ rơi đầy mặt, bọn họ đột nhiên phát hiện con thỏ kia so sánh với người này, quả thực chính là thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn nữa ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.