Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 515: Chương 515: Tiểu hồ ly, ngươi có huyết quang tai ương




Thiên cung.

Một trong hai đại bá chủ tinh vực.

Tất cả đệ tử nội bộ đều là siêu cấp thiên tài đến từ các đại tinh hệ, thuận tiện kéo ra một người, đều có thể treo lên đánh người ngang cấp ở bên ngoài.

Lúc này, trên một dòng suối nhỏ, một con thuyền nhỏ đang theo sóng phiêu lưu.

Tiểu hồ ly Mộng Kỳ co người nằm trên thuyền, đầu tóc lộn xộn, sắc mặt nhìn qua hết sức tiều tụy.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên tai Mộng Kỳ:

- Tiểu hồ ly, ta nhìn ra ấn đường ngươi biến thành màu đen, giữa lông mày có hung thần, ít ngày nữa sẽ có huyết quang tai ương.

Mộng Kỳ đột nhiên sửng sốt, thanh âm này tại sao lại giống thanh âm của tên vô lại kia vậy?

Khi Mộng Kỳ quay đầu nhìn lại, không phải là tên vô lại làm cho nàng ngày nhớ đêm mong, tinh thần tiều tụy, còn có con thỏ bé nhỏ đáng yêu.

- Tiểu hồ ly, ngươi làm sao vậy! ? Chẳng lẽ không tới thăm soái ca sao?

Vương Hạo phong tao lắc đầu.

Tiểu Bạch khinh bỉ nói:

- Ở trước mặt bổn cục cưng thỏ, ngươi cũng dám nói chữ soái ca?

Vương Hạo lấy ra một củ cà rốt nhét vào trong miệng con thỏ, khiến nó vội vàng câm miệng, không quấy rầy mình tán gái.

- Oa...

Mộng Kỳ nhào vào trong ngực Vương Hạo, gào khóc:

- Tên vô lại nhà ngươi không nghe thấy ta gọi sao? Tại sao hiện tại ngươi mới đến thăm ta... Chẳng lẽ ngươi trở thành quỷ hồn nên không nghe hiểu tiếng người sao?

Vương Hạo mất hứng:

- Tiểu hồ ly, người ta còn chưa chết, ngươi không cần rủa ta như vậy chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn mưu sát chồng, sau đó cùng tình nhân đi tiêu dao tự tại!

Mộng Kỳ ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu, hung hăng véo lên mặt Vương Hạo một cái, phát hiện hắn thật sự là người, không phải quỷ.

Sắc mặt Vương Hạo hoàn toàn tối đen, câu nói nhìn dáng dấp ba ngày không đánh, nhảy lên đầu lật ngói quả nhiên không sai.

Nghĩ tới đây, Vương Hạo như sói đói vồ mồi ấn tiểu hồ ly nằm trên thuyền, âm hiểm cười nói:

- Tiểu hồ ly, ta nói ngươi có huyết quang tai ương, thì có huyết quang tai ương.

Nụ cười Mộng Kỳ chợt ngại ngường, ấp úng nói:

- Ta tới ngày rồi...

Vương Hạo bấm tay tính toán, hầm hừ nói:

- Tiểu hồ ly mới một năm không gặp, lại dám học nói dối, chẳng lẽ ta tính không ra, ngươi có hay chưa sao!

Nụ cười của Mộng Kỳ càng đỏ bừng:

- Ta không nói láo, ta thật sự tới ngày rồi...

Vương Hạo nhíu mày,

- Tới hay chưa, ta tự mình kiểm tra sẽ biết.

Tiểu Bạch ném cho Vương Hạo ánh mắt ghét bỏ:

- Thật là thói đời suy thoái, không có đạo đức...

Mộng Kỳ kinh hãi, hai tay lập tức che ngực, cả người co lại, vẫn không quên ôm cái đuôi vào trong lòng, rất sợ đồ lưu manh Vương Hạo chơi cái đuôi của nàng.

- Khốn khiếp, tiểu hồ ly ngươi có tình yêu khác rồi.

Trong ánh mắt Vương Hạo tràn đầy vẻ u oán, ban đầu ở Thú Vương tinh, tiểu hồ ly này rất chủ động, hiện tại không chỉ học cách nói dối, còn học cách giả bộ căng thẳng.

Mộng Kỳ phong tình vạn chủng liếc nhìn Vương Hạo, đứng dậy mắc cỡ, thấp giọng nói bên tai:

- Sư phụ đã nói, chờ tu vi của ta đạt tới Vũ Thần..., chúng ta đều có chỗ tốt...

- Vũ Thần!

Vương Hạo nhìn Mộng Kỳ đánh giá, phát hiện tu vi của tiểu hồ li này lại đột phá đến Võ Thánh cấp hai rồi.

Nhìn đến đây, Vương Hạo thật sự muốn chết, nói cái gì cầ cù là bậc thang tiến bộ của loài người, nhưng căn bản không bằng thang máy của những nhị đại này.

Hắn ở bên ngoài lừa người vất vả cực nhọc, mới đạt tới Võ Vương nhị cấp.

Nhưng tiểu hồ li này tới Thiên cung không tới một năm, dễ dàng đạt đến Võ Thánh cấp hai, cao hơn hắn hai đại cảnh giới, điều này kêu hắn làm sao có thể vui vẻ!

- Ngươi làm sao vậy?

Mộng Kỳ quan tâm nói:

- Tại sao sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi như thế? Có phải ngã bệnh rồi không?

- Ta không có bệnh!

Vương Hạo thở hồng hộc nói.

- Tốt, ngươi không có bệnh!

Mộng Kỳ nhìn Vương Hạo giống như đứa trẻ, không nhịn được buồn cười.

- Ta vốn không có bệnh!

Vương Hạo đưa tay kéo tiểu hồ ly vào trong lòng, cười u ám nói:

- Lần này ngươi chạy không thoát đâu!

Mộng Kỳ phong tình vạn chủng liếc nhìn Vương Hạo, cái mông tìm một vị trí thoải mái tựa vào trong ngực Vương Hạo, tò mò hỏi:

- Tại sao ngươi lại ở đây? Chẳng lẽ sư phụ đi đón ngươi?

Vương Hạo vuốt vuốt cái đuôi Mộng Kỳ, không yên lòng nói:

- Ta không quen biết sư phụ ngươi, làm sao có thể đi với bà ta, lần này là ta tự tới, hơn nữa còn có chuyện quan trọng phải làm.

- Ngươi tự mình đến đây?

Tiểu hồ ly kinh hô, nghi ngờ nhìn Vương Hạo.

Nơi này chính là Thiên cung một trong hai đại bá chủ tinh vực, canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, làm sao có thể để Vương Hạo nghênh ngang đi vào như thế?

Vương Hạo khẽ nhíu mày, cảm giác có người đến, cũng không dài dòng, nhấc Tiểu Bạch lên, ôm lấy tiểu hồ ly biến mất trên thuyền.

Chỉ chốc lát sau, sư phụ của tiểu hồ ly, Hoa Dung Nguyệt xuất hiện trên thuyền.

- Mộng Kỳ đâu rồi? Vừa rồi rõ ràng cảm ứng được người vẫn còn ở đây, làm sao đột nhiên lại không thấy!

Lông mày Hoa Dung Nguyệt nhăn lại.

... . . .

Vương Hạo dẫn Mộng Kỳ đi tới một tòa cung điện ánh vàng rực rỡ, thủ vệ chung quanh đều đã bị đánh ngất xỉu.

- Vương Hạo ca, ngươi tới đây làm gì?

Mộng Kỳ tò mò hỏi.

Nơi này là Truyền Thừa điện của Thiên cung các nàng, bên trong không có những vật khác, chỉ có bài vị của cao thủ các đời của Thiên cung các nàng.

Tiểu Bạch cười lớn:

- Còn có thể làm gì, đương nhiên là đập phá nó...

- Đập phá nó!

Mộng Kỳ kinh hô, phát hiện con thỏ nhỏ bé đáng yêu này căn bản không phải thứ tốt.

Vương Hạo gõ đầu Tiểu Bạch, tức giận nói:

- Không hiểu thì đừng giả vờ hiểu, ai nói muốn đập phá nó.

- Đúng rồi!

Mộng Kỳ tức giận trợn mắt nhìn Tiểu Bạch.

Vương Hạo gật đầu giáo dục:

- Nhớ kỹ, chúng ta không thể xem thường những người chết.

- Không sai, ta phải tôn kính bọn họ.

Mộng Kỳ gật đầu lia lịa.

Vương Hạo gật đầu nói:

- Chỉ có đệ tử Thiên cung tôn kính lão tổ tông bọn họ, chúng ta mới có thể giả mạo lão tổ tông của người ta mò chỗ tốt... Sau khi sự thành mới thoải mái giũ áo mà đi, không để lại tên tuổi.

- Khụ khụ...

Mộng Kỳ bị sặc, Vương Hạo quả nhiên vẫn là Vương Hạo, vô sỉ như cũ!

Cái gì mà giũ áo mà đi, không để lại tên tuổi, cái này căn bản là sợ phiền phức Thiên cung tìm hắn gây phiền toái, cho nên không dám lưu danh mới đúng.

Chẳng qua giả mạo lão tổ tông ở Thiên cung, Vương Hạo có bản lãnh này sao?

Tiểu Bạch gật đầu lia lịa, ra hiệu tán thưởng Vương Hạo, tỏ vẻ vẫn là ngươi biết chơi.

Chân mày Vương Hạo khẽ nhíu một cái, một đạo uy áp kinh khủng trong nháy mắt bao phủ cả Thiên cung.

Con ngươi Mộng Kỳ chợt co rụt lại, khiếp sợ nhìn Vương Hạo, Vương Hạo ca của nàng từ lúc nào lại biến thành cường đại như thế?

Các đệ tử Thiên cung kinh hãi, đây rốt cuộc là tồn tại gì, mới có thể có loại uy áp này!

Đúng lúc này, một đạo thanh âm phảng phất đến từ vô thượng vang lên bên tai mọi người:

- Đệ tử Thiên cung nhanh chóng tới Truyền Thừa điện, ta là Thiên Nguyên chí tôn.

- Thiên Nguyên chí tôn! !

Đệ tử Thiên cung kinh hãi, Thiên Nguyên chí tôn không phải là người sáng lập Thiên cung bọn hắn sao? Nhưng hắn không phải đã tọa hóa mấy trăm vạn năm sao! ? Tại sao hiện tại đột nhiên lại xuất hiện! ?

Nghĩ tới đây, các đệ tử Thiên cung đều ôm tâm thái tò mò, nhanh chóng bay về phía Truyền Thừa điện, muốn xem có chuyện gì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.