Thiên cung.
Truyền Thừa điện.
Một đám đệ tử vây quanh ở cửa, bên trong có một vị lão giả đắc đạo phong tiên ngồi xếp bằng, giống lão tổ tông của bọn họ Thiên Nguyên chí tôn như đúc.
Chẳng qua điều làm người ta không hiểu nổi chính là, tại sao trên bả vai vị lão tổ tông này còn ngồi một con thỏ?
- Người này là thật hay giả?
- Có lẽ là thật, dù sao loại uy áp kinh khủng này không thể giả dối.
- Nhưng lão tổ tông không phải đã chết mấy trăm vạn năm rồi sao?
- Cái này ai biết, đạt tới loại cảnh giới như lão tổ tông, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì!
- Ta là Thiên Vị cảnh, nhưng không nhìn ra hắn có một chút ngụy trang, có lẽ là thật.
- Đợi trưởng lão và cung chủ tới rồi hãy nói.
- ... . . .
Lúc này, mấy đạo uy áp kinh khủng phủ xuống.
Các đệ tử ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy các vị cao tầng Thiên cung cũng đã đến.
Đầu lĩnh trong đó là cung chủ Thiên cung bọn hắn, Hạ Phong.
Mấy vị đi theo phía sau là trưởng lão Thiên cung bọn hắn, trong đó có sư phụ của tiểu hồ ly, Hoa Dung Nguyệt.
- Cung chủ, các vị trưởng lão!
Các đệ tử vội vàng hành lễ.
Hạ Phong đưa tay ra hiệu, ý bảo không cần đa lễ.
Hoa Dung Nguyệt quay đầu nhìn thấy Mộng Kỳ, tiến lên hỏi:
- Ngươi đến Truyền Thừa điện lúc nào vậy?
Mộng Kỳ chỉ Vương Hạo đang giả mạo Thiên Nguyên chí tôn bên trong:
- Là hắn dẫn ta tới...
- Hắn?
Hoa Dung Nguyệt nhăn mày, căn cứ vào hiểu biết của nàng, Thiên Nguyên chí tôn đã sớm tọa hóa, không thể nào còn sống.
Nhưng luồng uy áp vừa rồi hoàn toàn không có nửa điểm giả dối, cũng là nói người này tuyệt đối là cường giả siêu cấp, nhưng tại sao hắn lại giả mạo Thiên Nguyên chí tôn?
Hạ Phong cau mày, hắn không nhìn ra đối phương có ngụy trang, nhưng hắn cũng không tin đối phương là Thiên Nguyên chí tôn.
Nghĩ tới đây, Hạ Phong tiến lên ôm quyền nói:
- Xin hỏi các hạ là người nào? Vì sao phải giả mạo lão tổ tông Thiên cung ta?
- Càn rỡ!
Hai tròng mắt Vương Hạo chợt mở ra, một luồng khí tức kinh khủng như sóng biển mãnh liệt đánh tới.
- Ùng ùng...
Sắc mặt Hạ Phong đại biến, nhanh chóng ngăn cản, nhưng vẫn bị luồng khí tức kinh khủng này trong nháy mắt đánh bay ra ngoài.
- A...
Nhìn thấy màn này, tất cả mọi người trong nháy mắt ồ lên, ngay cả do dự cũng không dám do dự, vội vàng quỳ xuống, đồng thanh kêu lên:
- Cung nghênh lão tổ tông trở về! !
Nhất là các vị trưởng lão Thiên cung, trên trán lại càng toát mồ hôi lạnh.
Phải biết rằng tu vi của Hạ Phong đã đạt đến Thần Vị cảnh cấp chín, tuyệt đối có thể được xưng tụng là cường giả đỉnh cấp trong vũ trụ.
Nhưng ở trước mặt người này, thậm chí ngay cả một hơi thở cũng ngăn cản không nổi, tu vi cường đại đến mức nào, chỉ có thể dựa vào tưởng tượng.
Hơn nữa, người có loại tu vi hủy thiên diệt địa này, muốn tiêu diệt Thiên cung bọn hắn cũng chỉ cần một cái búng tay, cần gì đến lừa gạt bọn họ?
Cho nên, đây nhất định là lão tổ tông của bọn họ, Thiên Nguyên chí tôn.
Về phần lão tổ tông chết rồi, bọn họ cũng chưa từng thấy tận mắt, ai biết là thật hay giả.
Mộng Kỳ quỳ trên mặt đất cũng âm thầm kinh hãi, nàng thật lòng không nghĩ tới Vương Hạo lại cường đại tới mức như thế.
Đồng dạng nàng cũng nghĩ không thông, tại sao tu vi của Vương Hạo cường đại như thế, còn muốn giả mạo làm lão tổ tông của các nàng?
Hạ Phong nhanh chóng bay trở lại, vội vàng quỳ xuống, cung kính nói:
- Đệ tử có mắt không biết Thái Sơn, xin lão tổ tông khai ân.
- Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, lần này tạm tha cho ngươi.
Vương Hạo giả bộ đoan chính chậm rãi nói.
Tiểu Bạch trợn mắt, nếu không phải biết Vương Hạo có thời gian mười ngày vô địch, nó sẽ không theo người này tới nơi Võ Thánh nhiều như chó này giả bộ.
- Tạ ơn lão tổ tông!
Hạ Phong thở phào nhẹ nhõm.
Vương Hạo tiếp tục chậm rãi nói:
- Lần này ta trở về là muốn nói chuyện với các ngươi, đại kiếp vũ trụ sắp buông xuống, chỉ có tìm được cứu thế đứng đầu, mới có thể bình an vượt qua.
Tiểu Bạch trợn mắt há hốc mồm, vũ trụ đại kiếp, tên này nói khoác cũng quá lớn đi? Không cần nộp thuế nên mới mạnh mồm như thế có phải không!
Hạ Phong cả kinh, liền vội vàng hỏi:
- Lão tổ tông, vũ trụ đại kiếp là cái gì!
Trên mặt Vương Hạo nổi lên vẻ hoảng sợ, lắc đầu liên tục:
- Thiên cơ bất khả lộ!
Mọi người càng kinh hãi, vũ trụ đại kiếp này rốt cuộc là cái gì? Lại có thể hù dọa lão tổ tông pháp lực thông thiên của bọn họ thành như vậy?
Đồng thời, tất cả mọi người cũng cảm nhận được cảm giác nguy cơ đến từ vũ trụ đại kiếp, đây tuyệt đối phải là một cuộc đại kiếp hủy diệt toàn bộ vũ trụ, nếu không vị lão tổ tông này sẽ không có vẻ mặt như thế.
Tiểu Bạch không thể không tán thưởng Vương Hạo, lần giả bộ này phải cho 82 điểm, còn lại lấy 666 hình thức cho vay.
Hoa Dung Nguyệt sững sờ, Vương Hạo này không phải là bạn trai của Mộng Kỳ sao? Nhưng hắn không phải đã chết rồi sao? Chẳng lẽ Mộng Kỳ cảm ứng sai lầm?
Nhưng cũng không đúng!
Tiểu tử Vương Hạo kia nhìn cũng biết là tên khốn kiếp không biết xấu hổ, làm sao có thể trở thành chúa cứu thế.
- Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều, ban đầu Vương Hạo xuất hiện ở Dị Tộc tinh hệ, chứ không phải là Ngân Hà tinh hệ, có lẽ là tên giống nhau.
Hoa Dung Nguyệt lắc đầu, không muốn suy nghĩ nhiều.
Hạ Phong lại hỏi:
- Chúa cứu thế này là người nào?
Vương Hạo nghiêm túc nói:
- Ta hao hết vài chục vạn thọ nguyên mới tính ra, người này họ Vương, tên Hạo, mới ra đời ở Ngân Hà tinh hệ, các ngươi phải nhanh đi tìm hắn, không thể để người của Tiên cung nhanh chân đến trước, nếu không Thiên cung ta nhất định không cách nào còn sống sót trong vũ trụ đại kiếp.
- Tiên cung cũng biết chuyện này?
Hạ Phong hỏi.
Vương Hạo gật đầu:
- Lão tổ tông nhà bọn họ cũng trở lại!
Tiểu Bạch trợn mắt, cái gì trở lại, là chờ ngươi tới lừa gạt sao!
- Vâng!
Sắc mặt của đám người Hạ Phong vô cùng nghiêm túc, chuyện liên quan đến sinh tử của Thiên cung, tuyệt đối không thể qua loa.
Vương Hạo hài lòng gật đầu, lần này cho dù mười ngày vô địch đã đến, cũng không cần sợ hãi sóng không cuộn trào.
Có người không nhịn được hỏi:
- Lão tổ tông, vạn nhất Tiên cung tìm được trước, khi cần thiết chúng ta có cần giết Vương Hạo hay không, nhổ cỏ tận gốc.
- Không thể!
Vương Hạo nổi giận:
- Nhớ kỹ, người này đang mang nhiệm vụ trọng đại, tuyệt đối không thể giết hại, các ngươi phải cưng chiều hắn, thương hắn, bảo vệ hắn, tuyệt đối không thể lừa gạt hắn, khi dễ hắn... Hắn không vui, các ngươi phải dỗ dành của hắn vui vẻ, hắn đánh các ngươi một quyền, các ngươi vẫn phải tươi cười đón chào... Cho dù hắn lừa các ngươi, khi dễ các ngươi, các ngươi suy nghĩ cho đại cục, nhất định cũng phải nhẫn nhịn, biết không?
Tiểu Bạch hoàn toàn sợ ngây người, củ cà rốt trong tay rớt xuống đất cũng hồn nhiên không biết, tên này vô sỉ nhiều đến thế nào, mới có thể làm ra chuyện như vậy!
Mộng Kỳ cũng cả kinh ngẩn người, nàng phát hiện trình độ vô sỉ của Vương Hạo tuyệt đối vượt ra ngoài dự đoán của nàng.
Nhưng, trong lòng Mộng Kỳ cũng vô cùng vui vẻ, nếu Vương Hạo tới Thiên cung, như vậy không phải ý nghĩa nàng có thể ngày ngày vui vẻ cùng một chỗ với Vương Hạo.
Hạ Phong sững sờ hỏi:
- Lão tổ tông, người này thật sự quan trọng như vậy sao? Đệ tử làm sao có cảm giác như mời tiểu tổ tông về nhà?
- Làm sao? Kêu ngươi mời tiểu tổ tông trở lại, bảo toàn già trẻ toàn gia bình yên độ kiếp, ngươi lại không muốn.
Trong ánh mắt Vương Hạo để lộ vẻ nguy hiểm.
Hạ Phong bị hùa dọa, liên tục lắc đầu:
- Không có, đệ tử nhất định sẽ cung kính Vương Hạo như tiểu tổ tông.
Vương Hạo hài lòng gật đầu:
- Nhớ kỹ, các ngươi đi mời Vương Hạo, nhất định phải thể hiện thành ý của Thiên cung ta, tuyệt đối không được cưỡng ép đưa hắn quay về biết không!
- A...
Mọi người lại trợn tròn mắt, đưa người này về không được dùng sức mạnh, có cần chơi như vậy hay không!
Nhưng khi mọi người nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Vương Hạo, lập tức gật đầu lia lịa tỏ vẻ không thành vấn đề.
Tiểu Bạch chọc chọc gương mặt Vương Hạo , trong ánh mắt tràn đầy vẻ ủy khuất, tỏ vẻ Vương Hạo không thể một mình hưởng sung sướng, nó cũng cần được cung kính như tiểu tổ tông...