Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 700: Chương 700: Sứ mạng của Thiên Đạo




Không gian Thiên Mệnh.

Băng Lộ lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, cô vốn tưởng rằng Vương Hạo có pháp tắc vũ trụ thêm vào trên thân, sẽ mở ra loại đại chiêu vô địch, sau đó chạy đi tới vực sâu vũ trụ giết chết Thiên Đạo.

Nhưng cô trăm triệu lần không nghĩ tới Vương Hạo lại dùng hết pháp tắc vũ trụ gia tăng trên người như vậy.

- Xem ra, vũ trụ này đã an toàn.

Băng Lộ mở miệng thở hắt ra, trái tim đã nâng lên đến cổ họng trong nháy mắt lại lặng lẽ hạ xuống.

Nhưng một giây tiếp theo, trên mặt Băng Lộ lại lộ rõ sự buồn phiền.

Thời gian để pháp tắc vũ trụ gia tăng trên người hồi phục lại cũng phải mất trăm năm, lấy thiên phú Vương Hạo thể hiện ra, chắc hẳn thời gian trăm năm này cũng đủ để cho hắn lớn lên thành quái vật giống như bốn Đại Chí Tôn vậy.

Đến lúc đó, Vương Hạo cầm Kiếm của Chúa Tể trong tay, mở ra pháp tắc vũ trụ gia tăng trên người, vậy còn có người nào có thể ngăn cản được hắn nữa?

- Lẽ nào vũ trụ nhất định phải gặp một kiếp này?

Sắc mặt Băng Lộ lộ ra vẻ lo lắng.

Đúng lúc này, giọng nói của ý thức vũ trụ vang lên.

- Đại diện Thiên Đạo, Vương Hạo thật sự quá thần bí, chúng ta phải suy nghĩ biện pháp mới được!

Sắc mặt Băng Lộ đại biến.

- Ông muốn tôi đi giết Vương Hạo sao?

Ý thức vũ trụ thản nhiên nói:

- Đạo lý tồn tại tự do, đây là quy tắc không thay đổi của vũ trụ vĩnh hằng, chúng ta không có tư cách quyết định sự sống chết của người khác.

- Nếu không giết chết Vương Hạo, vậy phải làm thế nào để đối phó với Vương Hạo đây?

Băng Lộ thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười gượng nói:

- Người này làm việc theo ý mình, căn bản không nghe bất kỳ lời kẻ nào nói, hơn nữa chúng ta lại không có cách nào ra tay, điều này thật sự là khó làm đi?

Ý thức vũ trụ im lặng một lát, mới nói:

- Cho nên tôi lựa chọn cô làm đại diện Thiên Đạo, chính là muốn vào lúc cần thiết, cô có thể sử dụng mỹ nhân kế.

- Mỹ nhân kế!

Băng Lộ kinh ngạc kêu lên một tiếng, cảm giác trong đầu hoàn toàn mê muội.

Cô không nghĩ tới, ý thức vũ trụ sẽ lại có ý nghĩ như vậy.

Đồng thời, trong lòng Băng Lộ cũng cảm giác vô cùng ủy khuất, cô vốn cho rằng mình dựa vào thực lực mới làm được đại diện Thiên Đạo.

Nhưng ai biết, hóa ra tất cả những điều này đều là bởi vì Vương Hạo quá giỏi gây chuyện, bất đắc dĩ mới lựa chọn cô làm đại diện Thiên Đạo.

Ý thức vũ trụ thở dài nói:

- Cũng bởi vì không có cách nào mới phải làm vậy, tôi hi vọng cô hi sinh bản thân, kéo Vương Hạo quay trở về con đường chính, đừng cho hắn tiếp tục gây hại cho vũ trụ nữa.

- Hi sinh bản thân? Ban đầu bản thân mình vẫn chỉ là một quân cờ.

Băng Lộ miễn cưỡng cười một tiếng, hóa ra tất cả mọi thứ trên thế gian đã sớm bị sắp xếp xong xuôi, không ai có thể tránh được số phận ràng buộc.

Ý thức vũ trụ khuyên nhủ:

- Sứ mạng của Thiên Đạo không phải là sống vì chính mình, mà sống cho muôn dân trăm họ trong thiên hạ, từ giây phút cô lên làm đại diện Thiên Đạo trở đi, cô chắc hẳn đã hiểu rõ tất cả những điều này.

Băng Lộ cười tự giễu, trong lòng lại có chút hâm mộ những người nghịch thiên, tối thiểu bọn họ có thể nắm chắc số phận ở trong tay của mình, sẽ không giống như một con rối mặc cho người ta định đoạt.

- Cô hãy suy nghĩ cho thật kỹ!

Ý thức vũ trụ ném lại một câu nói, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

Băng Lộ bất đắc dĩ thở dài, sau đó gương mặt cô nhất thời đỏ lên, trong đầu cô nhớ tới tên Vương Hạo hạ lưu khốn kiếp làm những chuyện không thể nói được với cô.

...

Không gian Thần Đạo.

Một chỗ không gian độc lập.

Theo lời đồn đại không gian độc lập ở bên ngoài vũ trụ, cho nên trong vũ trụ phát sinh tất cả thiên tai nhân họa, ở đây đều sẽ không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.

Vương Hạo theo bốn vị tộc trưởng của Thần tộc đi tới trước một tòa cung điện, chỉ thấy trên cung điện viết ba chữ lớn Anh Linh Cung.

Nơi đây để thi thể của những anh hùng chết trận vì bốn Thần tộc lớn, nhận được con cháu hậu thế của bọn họ bái tế.

Sở Thánh Hùng không nhịn được hỏi:

- Lão tổ tông, chúng ta tới Anh Linh Cung làm gì?

Ba vị tộc trưởng khác đều lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ, theo lý thuyết Vương Hạo đi tới không gian Thần Đạo, chắc hẳn phải nhận sự hoan nghênh của bốn Thần tộc lớn mới đúng.

Nhưng hắn hết lần này tới lần khác hắn không đi đâu cả, lao thẳng đến Anh Linh Cung.

Vương Hạo khinh bỉ nói:

- Tới Anh Linh Cung đương nhiên là cúng tế, chẳng lẽ còn có thể nhảy lên phần mộ lão tổ tông nhà ông à?

Khóe miệng bốn vị tộc trưởng của Thần tộc khẽ giật một cái, vị Chúa Tể Lục Đạo này nói chuyện thật khiến cho người ta sốc hông.

Sở Thánh Hùng vội vàng nói sang chuyện khác.

- Lão tổ tông, những người này đều là tiểu bối của ngài, ngài không cần tới cúng tế bọn họ.

Vương Hạo nhìn Sở Thánh Hùng, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hầm hừ nói:

- Người vô dụng như ông, ngay cả bản thân thần thông có tác dụng gì cũng quên mất rồi sao? Tôi tới nơi này đương nhiên là để khiến cho những anh hùng này luân hồi chuyển thế, chẳng lẽ lại thật sự tới đập mộ sao? Ông quên thần thông của bản thân cũng quên, anh nói ông có đáng đánh hay không?

Vẻ mặt Sở Thánh Hùng ủy khuất, như thế lại nhằm vào hắn vậy?

Hơn nữa, hắn không có lĩnh ngộ được Lục Đạo Luân Hồi, trong lịch sử của thần tộc Thiên Thánh, người lĩnh ngộ Lục Đạo Luân Hồi lại ít như vậy, hắn làm sao biết được thần thông Lục Đạo Luân Hồi có đặc điểm gì?

Nhưng vị này thành công lĩnh ngộ thần thông Lục Đạo, kết hợp với trước mặt một lão tổ tông, hắn dường như thật đúng là phế vật.

Ba vị tộc trưởng của Thần tộc còn lại lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, người cũng đã chết còn có thể luân hồi chuyển thế sao?

Hơn nữa, nếu như thật sự có thể luân hồi chuyển thế, cũng đã sớm chuyển thế mới đúng, làm gì còn có thể chờ tới bây giờ?

Tiểu Bạch ngồi ở trên vai của Vương Hạo, hai mắt nó nhất thời sáng lên, ôm lấy một củ cà rốt nhảy một cái, sau đó hung hăng đập vào trên đầu Sở Thánh Hùng.

Vừa đập, nó còn vừa ghét bỏ nói:

- Đồ ngu, thật là đần chết rồi, thỏ bảo bảo tôi từ trước tới nay chưa từng thấy người nào vô dụng như vậy...

Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, trong lòng của ba vị tộc trưởng chợt thấy sảng khoái, thực đúng là kẻ ác tự có thỏ tiện thu thập.

Sở Thánh Hùng bị Tiểu Bạch đập cho trong bụng đầy lửa giận, nhưng dù tức giận mấy đi nữa hắn cũng không dám nói gì, hắn chỉ có thể cố kìm chế lửa giận này xuống.

Lâm Minh Kiệt nhìn không được, khẽ ho khan nói:

- Chúa Tể Lục Đạo, chuyện liên quan tới thần thông Lục Đạo Luân Hồi này đã là trong truyền thuyết, bọn tiểu bối chúng tôi không biết cũng là bình thường, ngài xem có thể giải thích một chút cho chúng tôi nghe được không?

Tộc trưởng hai tộc khác đều lộ ra vẻ mặt khẩn trương nhìn Vương Hạo, phải biết rằng người có thể chôn ở trong Anh Linh Cung đều là Thần tộc thức tỉnh, đồng thời bản thân đều là chiến sĩ đã trải qua trăm trận chiến.

Nếu như bọn họ thật có thể luân hồi chuyển thế trở về, như vậy thực lực của bốn Thần tộc lớn bọn họ tuyệt đối sẽ được nâng cao hơn một bậc.

Vương Hạo đảo mắt, hắn cảm giác những người này thật sự đáng ghét, nói thêm vài câu không phải tốt sao? Không cần làm chậm trễ việc hắn phát tài!

- Nói với các người, các người cũng không hiểu, đi nhanh lên, không nên quấy rầy tôi phát tài, không đúng, là sử dụng Lục Đạo Luân Hồi.

Vương Hạo không nhịn được khoát tay áo.

Bốn vị tộc trưởng của Thần tộc trong nháy mắt kích động, tuy rằng bọn họ không biết Lục Đạo Luân Hồi có năng lực thần kỳ thế nào.

Nhưng nếu tất cả những điều này đều là sự thật, vậy không phải có nghĩa là bốn Thần tộc lớn nắm giữ binh lực cuồn cuộn không ngừng sao?

Sở Thánh Hùng muốn nói lại thôi:

- Lão tổ tông, ngài xem tôi có thể ở lại quan sát Lục Đạo Luân Hồi hay không...

- Bốp...

Hắn còn chưa nói dứt lời, cà rốt trong tay Tiểu Bạch lại đập vào trên đầu Sở Thánh Hùng.

- Với loại ngu ngốc như ông xem còn có thể hiểu được Lục Đạo Luân Hồi sao?

Vẻ mặt Tiểu Bạch ghét bỏ nói:

- Đi nhanh lên, không cần đứng đây cho thêm mất mặt xấu hổ!

Trong lòng của ba vị tộc trưởng lại cảm thấy thoải mái, cảm giác con thỏ này thật sự quá đáng yêu rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.