Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 699: Chương 699: Mời thần thì dễ, tiễn thần mới khó




Trong vũ trụ tối tăm.

Tiểu Bạch rất không khách khí nhảy tới trên vai của Vương Hạo, sau đó vui vẻ ngồi ở phía trên ăn cà rốt.

Thấy một cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người ở đó đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Chí Tôn của yêu giới này làm sao có thể thân thiết với Chúa Tể Lục Đạo như vậy được?

Chân mày Vương Thiên Dật chợt nhíu lại, con thỏ này là do con của hắn tự tay nuôi lớn, ngoại trừ Vương Hạo ra, chưa bao giờ từng thân thiết với ai như vậy.

Hơn nữa, người này tên là Vương Tiểu Bạch, hình như đã nói rõ rất nhiều vấn đề.

- Tên tiểu tử thối này lại dám giả vờ không quen biết mình!

Vương Thiên Dật bất đắc dĩ thở dài, cảm giác giữa hắn và Vương Hạo trước sau vẫn có sự ngăn cách, có lẽ là do hắn biến mất tám năm, khiến cho Vương Hạo không có được một tuổi thơ hoàn chỉnh?

Tuy nhiên, Vương Thiên Dật tương đối vui mừng vì người con trai này mặc dù là kẻ có chút gian trá giảo hoạt, nhưng ở trước mặt trái phải lại có thể phân biệt được rất rõ ràng.

Ví dụ như lần này, nếu không phải là Vương Hạo tìm tới Thánh Kiếm, đánh bại người cầm kiếm, sau đó lại đánh lui thần tộc Thiên Mộng, thật sự tưởng tượng thôi đã không chịu nổi hậu quả kia.

Đồng thời, trong lòng Vương Thiên Dật cũng vô cùng tự hào, thiên tài siêu cấp giống như yêu nghiệt này lại là con trai của Vương Thiên Dật hắn.

Chỉ là có điểm khiến cho Vương Thiên Dật vô cùng đau đầu, tiểu tử này lại có thể trực tiếp thuận cột bò lên trên, giả mạo lão tổ tông của thần tộc Thiên Thánh.

Điều càng để cho hắn nhức đầu là Lâm Minh Kiệt, người nhạc phụ đại nhân này chắc hẳn cũng có thể nhìn ra được tiểu tử này chính là cháu ngoại của hắn Vương Hạo mới đúng.

Nhưng kết quả lại giống như một lão ngoan đồng vậy, tiến lên bái kiến Vương Hạo vị Chúa Tể Lục Đạo này, thao tác này thật sự khiến người ta xem không hiểu.

- Thôi đi, hai ông cháu bọn họ thích chơi thế nào thì chơi, mình vẫn nên nói với Thi Họa một tiếng, tiểu tử thối này đã an toàn trở về, để tránh cho cô ấy mỗi ngày đều than ngắn thở dài.

Vương Thiên Dật mỉm cười, hóa thành một đường ánh sáng màu vàng lập tức biến mất.

Vương Hạo nhìn về phía Vương Thiên Dật, nghĩ thầm, lúc có thời gian rảnh rỗi phải đi Băng Cung thăm mẹ, để tránh người cha tiện nghi này quá tự do, không ai quản.

Sở Thánh Hùng liếc mắt nhìn Tiểu Bạch, không nhịn được hỏi:

- Lão tổ tông, đây là...

Vương Hạo thản nhiên nói:

- Thân là Chúa Tể Lục Đạo, nuôi con thỏ Chí Tôn thì cái gì phải ngạc nhiên chứ!

Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó đều trợn mắt há hốc mồm, cảm giác giọng điệu của Chúa Tể Lục Đạo này thật là phách lối, hắn lại có thể xem Chí Tôn của yêu giới trở thành sủng vật thỏ nuôi.

- Nhưng chủ nhân của con thỏ này lúc trước là Vương Hạo,

Cũng chính là kẻ được người đời, cùng với các thần nhận định là chúa cứu thế Vương Hạo.

Hai mắt Sở Thánh Hùng lóe ra một tia hung quang.

- Đồng thời Vương Hạo này cũng giết là hung thủ giết chết cháu trai của tôi.

- Cái gì!

Mọi người ở đây đều hít vào một hơi lạnh, bọn họ bị lai lịch của con thỏ này hù dọa.

Ai có thể nghĩ tới, Vương Hạo người được gọi là chúa cứu thế kia lại có thể nuôi Chí Tôn của yêu giới.

Vẻ mặt Vương Hạo khoa trương kêu lên:

- Ông nói Vương Hạo giết cháu trai của ông sao? Vậy cháu trai của ông phải đáng giận tới mức nào chứ?

Đám người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu cố nhịn không bật cười, đây quả nhiên là Vương Hạo, đủ đe tiện, đủ vô sỉ, bụng dạ đủ thâm hiểm!

Sở Thánh Hùng sửng sốt một chút, không nhịn được hỏi:

- Lão tổ tông quen biết Vương Hạo sao?

Vương Hạo khẽ gật đầu, vẻ mặt sùng bái nói:

- Chúa cứu thế Vương Hạo anh tuấn tiêu sái, lãnh khốc, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, còn trẻ đã hiểu biết nhiều, thông minh, hoạt bát đáng yêu, phong độ phiêu dật, tài trí hơn người, trên thông thiên văn... tràn đầy Tinh thần trọng nghĩa, ai có thể không quen biết chứ?

Đám người Lăng Tiêu trợn mắt há hốc mồm, trình độ tự luyến của người này cũng quá khoa trương đi?

Sở Thánh Hùng vội vàng giải thích:

- Lão tổ tông ngài không nên bị Vương Hạo lừa gạt, Vương Hạo thật ra là một tên đê tiện vô sỉ...

- Đừng nói nữa!

Vương Hạo trực tiếp cắt lời.

- Vương Hạo là chúa cứu thế, hắn không có khả năng vô duyên vô cớ giết người, nếu hắn thực sự giết người, vậy nhất định là cháu trai của ông không đúng, về điểm ấy thì không thể nghi ngờ được.

Mọi người ở đây khiếp sợ tới mức ngây người, thậm chí ngay cả cơ hội giải thích cũng không có, vị này khó tránh khỏi quá võ đoán đi?

- Nhưng...

Sở Thánh Hùng khẩn trương, cháu trai hắn chết không rõ không ràng, nói thế nào, cũng không thể để cho cháu trai hắn sau khi chết đi, danh dự còn bị hao tổn chứ?

Hai mắt Vương Hạo lóe ra một tia ánh sáng sắc bén, lạnh lùng nói:

- Ông cảm thấy tôi làm việc bất công? Hay cảm thấy tôi nói không đúng?

Trong lòng Sở Thánh Hùng kinh hoàng, không dám có chút do dự nào, hắn chỉ có thể ủy khuất gật đầu nói:

- Lão tổ tông nói không sai, tất cả những điều này đều là do cháu tôi làm sai.

Mọi người ở đây lộ ra vẻ mặt bất ngờ, Sở Thánh Hùng này khó tránh khỏi quá nhát gan đi?

Lâm Mộng Mộng khẽ giải thích nói:

- Chúa Tể Lục Đạo là thần của thần tộc Thiên Thánh, ai dám chất vấn quyền uy của thần, điều này có khác gì là đâm đầu vào chỗ chết đâu.

Đám người bừng tỉnh khẽ gật đầu, hóa ra bên trong còn có tầng quan hệ này.

Lâm Minh Kiệt dùng tay vuốt chòm râu, trong lòng cảm thấy sảng khoái giống như uống nước tuyết giữa trời tháng sáu, hắn bị Sở Thánh Hùng khi dễ cả đời, hiện tại nhìn thấy Sở Thánh Hùng bị người ta khi dễ đến mức suy sụp, khỏi phải nói trong lòng hắn vui vẻ tới mức nào.

Nhất là người khi dễ Sở Thánh Hùng còn là cháu ngoại của hắn, loại cảm giác này còn thoải mái hơn bằng hữu tới chơi.

Chỉ có điều, hắn cũng không nghĩ tới thiên phú của Vương Hạo sẽ cường đại đến mức như vậy, mới hai mươi tuổi lại có thể lĩnh ngộ được Lục Đạo Luân Hồi.

Nếu không phải hắn biết Lâm Mộng Mộng có bản lĩnh nhìn thấu tất cả, hắn thật sự không thể tin được, Vương Tiểu Bạch này chính là cháu ngoại của hắn.

- Ngao...

Đúng lúc này, Kiếm của Chúa Tể trong tay Vương Hạo phát ra một đường ánh sáng màu vàng, một tiếng rồng ngâm vang lên theo, giống như đang đòi lợi ích gì đó.

Vương Hạo mỉm cười.

- Được rồi, nếu ông muốn quay về Long Mộ, vậy thì đi đi!

- Ngao...

Lại là một tiếng rồng ngâm vang lên, chỉ có điều lần này trong tiếng rồng ngâm tràn ngập sự vui mừng hoan hô.

Tiếng rồng ngâm còn chưa dứt, Kiếm của Chúa Tể lại biến mất khỏi trong tay của Vương Hạo.

Tiểu Bạch nhảy đến trong tay của Vương Hạo, vẻ mặt mờ mịt, lẩm bẩm nói:

- Có chuyện gì vậy? Vì sao đột nhiên lại biến mất không thấy nữa? Tốc độ này cũng quá nhanh đi?

Vương Hạo khẽ xoa đầu của Tiểu Bạch, lại cười nói:

- Kiếm của Chúa Tể đại biểu cho pháp tắc vũ trụ, nó muốn đi vào trong đó thì chỉ cần một ý niệm là được, khi tôi cần nó, cũng chỉ một ý niệm lại có thể gọi nó qua.

Vẻ mặt Tiểu Bạch ghét bỏ lấy ra Hỗn Độn Thanh Trúc của mình, biểu thị thỏ bảo bảo tôi hoàn toàn không vui, gậy trúc nát này và Kiếm của Chúa Tể căn bản không ở trên cùng một cấp bậc.

Lâm Minh Kiệt mở miệng nói:

- Chúng ta đứng ở chỗ này nói chuyện không tiện, nếu không hãy quay về không gian Thần Đạo rồi lại trò chuyện?

Vương Hạo gật đầu nói:

- Vậy cũng được, chúng ta đi không gian Thần Đạo thôi!

Cao thủ của bốn Thần tộc lớn mừng rỡ, vội vàng mời Vương Hạo đi tới không gian Thần Đạo.

Đồng thời, cao thủ của bốn Thần tộc lớn còn không quên cho cao thủ của hai cung Thiên, Tiên một ánh mắt khiêu khích, dường như đang nói, các người chờ đấy, chúng tôi sớm muộn cũng sẽ khiến cho các người phải đẹp mặt.

Lúc này, Vương Hạo che miệng trộm cười, hắn không nghĩ tới bốn Thần tộc lớn lại có thể nhiệt tình mời hắn đi tới không gian Thần Đạo như vậy.

Nếu như hắn không cho những người này thể nghiệm được, cái gì gọi là mời thần thì dễ, tiễn thần khó, vậy cũng thật có lỗi với sự nhiệt tình của người ta...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.