Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 301: Chương 301: Thanh Trúc thần bí




Trong cung điện của di tích thượng cổ.

Không biết trải qua bao lâu, đám lôi quang vây quanh Vương Hạo chậm rãi tản đi, mà những tinh thạch truyền thừa này cũng quay trở về trên đài ngọc.

Khi Vương Hạo chợt mở mắt ra, trong đôi mắt đen như mực lại ẩn hiện sự sắc bén chọc thủng bầu trời cao.

- Ô hô… Thật thoải mái!

Vương Hạo cử động thân thể, hắn phát hiện sau khi thân thể được cái gọi là thần lực này cải tạo qua, không chỉ có khí lực lớn hơn, ngay cả chân khí trong cơ thể dường như cũng có sự khác biệt, hơn nữa tu vi cũng đột phá thêm một bậc, đạt tới Vũ Tông cấp ba.

- Dòng chân khí này…

Vương Hạo nhăn mày lại, trong đầu nghĩ đến một chút tin tức liên quan tới công pháp mình tu luyện, Vũ Diệu Thiên Ma Quyết.

Trong truyền thuyết, Vũ Diệu Thiên Ma Quyết là do mười tám vị Ma Thần cùng sáng chế ra, cho nên Vũ Diệu Thiên Ma Quyết cũng là một trong hai loại công pháp vô cùng mạnh.

Mà sau khi hấp thu năng lượng thuộc tính của những tinh thạch truyền thừa, dòng chân khí đặc biệt trong cơ thể hắn giống như đã sản sinh ra một loại chân khí hoàn toàn mới.

Hơn nữa, dung hợp với thần lực trong tinh thạch Thần cấp, khiến cho chân khí của hắn xảy ra biến đổi long trời lở đất, mạnh hơn lúc trước gấp ba bốn lần.

- Oa oa… Thỏ bảo bảo ta ngủ thật là thoải mái!

Tiểu Bạch duỗi thắt lưng, bò từ trong mũ Vương Hạo ra, nhảy lên trên vai hắn ôm một củ cà rốt bắt đầu ăn.

Vương Hạo liếc nhìn con thỏ đang ăn, chắc là vừa rồi con thỏ này đã chiếm được không ít ưu đãi.

Vương Hạo thu hồi 28 viên thủy tinh truyền thừa xong, lại bắt đầu quan sát tòa cung điện này.

Một lát sau, Vương Hạo thấy được một cây trúc xanh dài gần nửa mét, tỏa ra ánh sáng ôn hòa, chỉ là gốc trúc xanh này không mọc ra từ trong bùn đất, mà lơ lửng ở giữa không trung.

- Đây là của thỏ bảo bảo ta…

Hai mắt Tiểu Bạch nhìn chằm chằm cây trúc xanh, nước miếng cũng chảy ra khỏi khóe miệng, sau đó nó không có một chút do dự, trực tiếp ném cà rốt trong tay đi, tiến lên ôm cây trúc xanh vào trong lòng.

Lông mày Vương Hạo nhăn lại, hắn cảm thấy cây trúc xanh này nhất định là bảo bối, nếu không con thỏ tham ăn này sẽ không ném cà rốt nó yêu nhất xuống.

Tiểu Bạch vác cây trúc xanh ở sau lưng, vừa trở về trên vai của Vương Hạo, nó lập tức dùng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lông của mình cọ vào má Vương Hạo làm nũng:

- Tiểu ca ca Vương Hạo thân ái, cho thỏ bảo bảo ta cây trúc xanh này có được không?

Vương Hạo đảo cặp.

- Cho ngươi cũng được, nhưng trước tiên phải nói cho ta biết cây trúc xanh này là gì mới được?

Tiểu Bạch lắc lư cái đầu:

- Thỏ bảo bảo ta cũng không biết, chỉ là nó tỏa ra khí tức làm tốc độ tu luyện của thỏ bảo bảo ta nhanh lên không ít.

- Tu luyện nhanh hơn sao?

Vương Hạo tò mò cầm cây trúc xanh trong tay, nhưng kết quả chân khí trong cơ thể hắn lại không có chút phản ứng nào.

Chỉ là hắn lại phát hiện, hình như gốc trúc xanh này vô cùng cứng rắn.

Phát hiện ra điểm ấy, Vương Hạo lấy ra thanh kiếm lớn bằng hợp kim cấp năm chém lên Thanh Trúc một cái, kết quả trên thân trúc không có một chút vết tích nào.

- Cây trúc này là gì vậy, sao có thể cứng rắn như thế?

Sắc mặt Vương Hạo thoáng đổi, hắn lại lấy thanh kiếm lớn Duệ Quang chém vào cây trúc xanh, kết quả vẫn không có một chút vết tích nào.

- Bảo bối, tuyệt đối là bảo bối!

Vương Hạo vui mừng kêu lên, cứng rắn hơn cả hợp kim cấp sáu, trúc xanh này tuyệt đối phải có lai lịch khủng khiếp.

- Vương Hạo huynh không thể hủy đi bảo bối của thỏ bảo bảo ta…

Tiểu Bạch nhanh chóng đoạt lấy trúc xanh, chà lau thật cẩn thận.

Vương Hạo không để ý đến Tiểu Bạch, hắn gọi hệ thống ở trong đầu:

- Thu hồi trúc xanh này có thể nhận được bao nhiêu điểm tội ác?

- Hệ thống nhắc nhở, trúc xanh này có lai lịch không tầm thường, bản hệ thống không đề nghị ký chủ thu hồi.

Không đề nghị thu hồi sao?

Vương Hạo mừng rỡ, hệ thống đã không đề nghị thu về, vậy nó tuyệt đối là bảo bối.

Chỉ có điều làm cho Vương Hạo có chút buồn bực chính là, hắn không dùng được bảo bối này nhưng một con thỏ có thể sử dụng được, đây là chuyện gì thế?

- Thôi, cho dù là bảo bối tốt, nhưng không dùng được cũng vô dụng, đưa cho Tiểu Bạch bảo quản cũng được!

Vương Hạo thu hồi tâm tình, hắn bắt đầu vơ vét khắp nơi trong cung điện.

Vương Hạo vơ vét một vòng xong, kết quả không có bảo bối tốt, tất cả đều là đồ bỏ đi không đáng để vào mắt, ném cho hệ thống, cũng đổi được 3 vạn điểm tội ác.

- Ầm ầm…

Đúng lúc này, bỗng nhiên toàn bộ tòa cung điện lắc lư kịch liệt, có tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc vang lên bên tai.

- Sao lại thế này?

Vẻ mặt Tiểu Bạch nghi ngờ nhìn xung quanh.

Khuôn mặt Vương Hạo lạnh lùng nói:

- Chắc là do những tên bên ngoài định dùng bom nổ cho tung lá chắn bảo vệ bên ngoài cung điện.

- Vậy chẳng phải chúng ta gặp nguy hiểm sao?

Vẻ mặt Tiểu Bạch kích động cầm lấy trúc xanh, sau đó cho vào không gian Thứ Nguyên của mình, đề phòng bị những kẻ bên ngoài để mắt đến.

Sau tiếng nổ vang, một giọng nói từ bên ngoài truyền đến:

- Vương Hạo, nhanh ra khỏi cung điện đi, nếu không các thế lực lớn chúng ta liên thủ, nhất định sẽ san bằng tòa cung điện này.

Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, tay vung lên, phi thuyền hiệu Quang Long xuất hiện trong cung điện.

- Được lắm! Chúng ta đi dạy dỗ bọn chúng…

Tiểu Bạch vui vẻ nhảy dựng lên, sau đó nó cùng với Vương Hạo tiến vào trong phi thuyền Quang Long Hiệu.

Lúc này, ở bên ngoài cung điện.

Hai đám người đang đối nghịch với nhau.

Một nhóm do Lăng Tiêu, Tuyết Thiên Cầm dẫn đầu, chỉ là số người bên phía bọn họ hơi ít, chỉ có ba bốn mươi người.

Một nhóm khác thi đông hơn nhiều, ít nhất cũng phải bảy tám trăm người.

Vẻ mặt Lăng Tiêu thâm trầm nhìn thiếu niên dẫn đầu đang đứng đối diện mình, thiếu niên này là nhi tử của Tổng Thống, Liệu Vân Xuyên.

Hắn tưởng rằng có thể kéo dài thời gian đến khi Vương Hạo đi ra, nhưng ai biết Vương Hạo đi vào đã ba ngày ba đêm.

Mà ba ngày trôi qua, cho dù thế nào Liệu Vân Xuyên cũng có thể nhận được tin tức.

Kết quả Liệu Vân Xuyên vừa đến, lập tức liên kết với các thế lực lớn tiến vào trong di tích, ném toàn bộ số bom trong tay mỗi người vào, tính dùng lực mạnh phá tấm bảo vệ bên ngoài cung điện.

- Lăng Tiêu, ngươi làm hơi quá rồi.

Liệu Vân Xuyên hít một hơi thật sâu, bây giờ hắn ta thật sự không có cách nào hình dung về nội tâm của mình.

Nói thật, khi Lăng Tiêu theo đuổi bạn gái của hắn, hắn thực sự không để ý lắm, dù sao sau này hắn làm tổng thống của Liên Bang Tinh Tế, dùng một nữ nhân lôi kéo thiên tài Lăng Tiêu này, hắn ta cảm thấy có giá trị.

Nhưng Vương Hạo tiến vào cung điện, Lăng Tiêu lại không thông báo cho hắn ta, chuyện này làm hắn ta không chấp nhận được nữa.

Phải biết rằng tất cả di tích thượng cổ đều từng bị các thế lực lớn vơ vét, tuy bảo bối ở bên trong không ít, nhưng tinh thạch truyền thừa này lại không tìm được một viên.

Cho nên trong cung điện này có 90% có tinh thạch truyền thừa.

Đối với Phủ Tổng Tống lấy tinh thạch truyền thừa làm gốc rễ để sống yên thân, bọn họ làm sao có thể bỏ qua được?

- Liệu Vân Xuyên, người đi vào là sư đệ của ta, nếu ngươi dám động vào hắn, đừng trách ta trở mặt với ngươi.

Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng.

- Lăng Tiêu, ngươi động não một chút có được không?

Liêu Vân Tuyên tức phát điên rồi.

- Vương Hạo là sư đệ của ngươi, nhưng hắn không có khả năng là người của phủ Tổng Thống chúng ta.

- Ta mặc kệ những chuyện này, chỉ cần có người dám đụng đến sư đệ ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó!

Vẻ mặt Lăng Tiêu lạnh lùng nói. Đối với hắn, Vương Hạo là sư đệ của hắn, hơn nữa từ nhỏ đã phải chịu nhiều khổ sở, cho nên hắn làm sư huynh, phải có trách nhiệm bảo vệ cho sư đệ này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.