Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 605: Chương 605: Thiên đạo xuất thủ




- Ngươi muốn đánh cuộc như thế nào! ?

Vương Hạo hỏi.

- So sánh lớn nhỏ, một ván phân thắng thua, bên thành công có tất cả, người thua thân thể trần truồng cút ra ngoài.

Đạt Bá cười lạnh nói.

- Một ván phân thắng thua? !

Vương Hạo không nhịn cười được nói:

- Dường như hai khối Cực Thiên Ma Phương trong tay ngươi, còn chưa đủ giá tiền Trù mã trên mặt bàn trước mặt ta.

Hai tròng mắt Đạt Bá lóe lên một tia tức giận:

- Tiểu tử thúi, đây chính là truyền thừa của Cực Thiên Minh Thần, sao có thể so sánh cùng tiền của ngươi.

Vương Hạo đầy vẻ khinh bỉ nói:

- Ngươi cho ta không biết Cực Thiên Ma Phương có bảy khối sao? Hai cái này lấy tới có ích lợi gì? !

Đạt Bá hít sâu một cái nói:

- Vậy ta đưa thêm tung tích của hai cái khác.

- Híz-khà zz Hí-zzz...

Lăng Tiêu và mọi người hít vào một hơi khí lạnh, nếu như vậy, thì chỉ còn thiếu một khối Cực Thiên Ma Phương cuối cùng là tung tích không rõ ràng mà thôi.

Mà với nghịch thiên khí vận của Vương Hạo, cái này đoán chừng cũng không xa.

- Như vậy, thì bắt đầu đi!

Vương Hạo vỗ tay một cái với người chia bài:

- Ta mua lớn!

Người chia bài gật gật đầu, lơ đãng lườm Đạt Bá một cái, sau đó bắt đầu lắc chuông chứa con xúc xắc trong tay.

Đạt Bá tự tin nở nụ cười, người chia bài này có thể nói là thủ hạ của hắn, không có bản lãnh quá lớn, chỉ là có sự thao túng vô cùng tinh diệu đối với lực lượng nắm trong tay.

Cho dù là loại chuông mỗi giây rung chuyển 1800 lần này, phòng ngừa người khác gian dối, hắn cũng có thể muốn mấy điểm là có thể có mấy điểm.

Ầm một tiếng, cái chuông gieo xúc xắc ụp xuống, người chia bài lật chuông xúc xắc lên:

- Mở, bốn năm sáu, lớn!

Toàn trường mọi người đều lộ ra một biểu tình quả nhiên như vậy, đánh bài cùng Vương Hạo là loại con trai ruột của nữ thần may mắn này, quả thực chính là tự tìm cái chết a!

Đồng thời, mọi người cũng cấp cho Đạt Bá một ánh mắt đồng tình, không chỉ có thua mất hai khối Cực Thiên Ma Phương, còn phải thân thể trần truồng đi từ sòng bạc ra ngoài.

Đây đối với một cường giả mà nói, đoán chừng sau này cũng không có mặt mũi ra cửa nữa.

- Làm sao có thể?

Đạt Bá trợn to hai mắt, gương mặt không dám tin.

Người chia bài này là người của hắn, có bao nhiêu bản lãnh hắn rất rõ ràng, hiện tại sao lại đột nhiên thất thủ như thế?

Chẳng lẽ loại người có siêu cường khí vận này thật sự có ông trời đang giúp bọn họ, con người căn bản không thể nào nghịch chuyển? !

Chia bài đột nhiên cười to nói:

- Đạt Bá, có phải là thật bất ngờ hay không? !

Đạt Bá hai tròng mắt lóe lên một chút hung quang, lạnh lùng nói:

- Ngươi ăn cây táo, rào cây sung thứ, không ngờ lại dám phản ta.

Nghe vậy, toàn trường mọi người đầy vẻ khinh bỉ nhìn Đạt Bá, khó trách người này dám tin tưởng như vậy đánh bạc cùng Vương Hạo, thì ra người chia bài này là người của hắn.

- Ha ha...

Người chia bài ngửa mặt lên trời cười to, thân thể bắt đầu xảy ra biến hóa.

Rất nhanh biến thành một người tóc bạc trắng, trên mặt có một vết sẹo chữ thập, nhưng tướng mạo lại hết sức đẹp trai, có dã tính của nam nhân.

Mọi người thấy được, trong nháy mắt kinh hô lên:

- Vũ trụ đệ nhất đạo tặc, Hạng Thiên Minh.

- Ầm ầm...

Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn, toàn bộ sòng bạc nhấp nhoáng một đạo cường quang, chiếu khiến mọi người không thể mở mắt ra được.

Khi tầm mắt mọi người khôi phục lại, chỉ thấy hai khối Cực Thiên Ma Phương và Hạng Thiên Minh đã biến mất không thấy đâu nữa.

- Vũ trụ đệ nhất đạo tặc, Hạng Thiên Minh, ta nhớ kỹ ngươi rồi.

Vương Hạo nhịn không được bật cười, cảm giác người này vô cùng có ý tứ, trộm đồ không ngờ lại trộm đến trên đầu của hắn rồi.

Lăng Tiêu và mọi người trong lòng làm ba phút mặc niệm cho này người, bị Vương Hạo nhớ tới, đoán chừng tất cả đồ mà vị vũ trụ đệ nhất đạo tặc này trộm được đều sẽ trở thành vật trân quý tư nhân của Vương Hạo.

- Đạp đạp...

Đúng lúc này, từng tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Barr dẫn theo một đám hộ vệ vội vã đuổi đến.

- Chuyện gì xảy ra? !

Barr gấp giọng hỏi.

Đạt Bá lạnh giọng quát:

- Cái tên Hạng Thiên Minh chết tiệt, trộm đi hai khối Cực Thiên Ma Phương của ta.

- Hạng Thiên Minh!

Trên mặt Barr nổi lên một chút tức giận, đáng chết cho tên vũ trụ đệ nhất đạo tặc này, mỗi lần đều đến Dược Thần hào của bọn họ trộm đồ, thế nhưng bọn họ lại không có bất kỳ biện pháp nào bắt hắn.

Vương Hạo ngăn Barr lại, hỏi:

- Barr tổng quản, ta có thể hỏi một chút, đối với những người đến sòng bạc nợ tiền không trả, các người sẽ xử lý như thế nào? !

Barr sửng sốt một chút, bật thốt lên:

- Nhìn trên người hắn là có tiền hay không có tiền, nếu quả như thật sự không có, vậy cũng chỉ có thể chọn lựa thủ đoạn đặc thù rồi vậy.

- Cái thủ đoạn đặc thù gì! ? Chẳng lẽ cho hắn đi làm 'vịt' để trả nợ! ?

Vương Hạo tò mò hỏi.

- Cái này kiếm tiền chậm lắm, chúng ta sẽ không làm.

Barr bật cười lắc đầu nói:

- Chúng ta thường thường sẽ mổ hắn ra bán nội tạng, ngươi cũng hiểu rõ, có một số người có tiền không hài lòng đối với ít thứ trên người mình, sở dĩ bọn họ thích đổi lại thứ hài lòng để dùng...

- Còn có thể chơi như vậy! ?

Vương Hạo cả kinh ngẩn người, cực kỳ sùng bái đối với những người có tiền này rồi.

Đạt Bá sợ tới mức sắc mặt đại biến, gấp giọng kêu lên:

- Thời điểm ta thua Cực Thiên Ma Phương vẫn còn, hay nói cách khác, người mất Cực Thiên Ma Phương là hắn, không phải là ta.

Vương Hạo khinh bỉ nói:

- Ở đây nhiều ánh mắt như vậy đều nhìn thấy, ta cũng không đụng tới chút nào, ngươi cảm thấy ngươi cãi chày cãi cối có ý tứ sao? !

- Cái này. . .

Đạt Bá khẩn trương, hắn cũng không muốn trên người bị cắt mất thứ gì.

Barr đảo con ngươi một vòng, kéo Vương Hạo đến một bên, thấp giọng nói:

- Vương Hạo tiểu bằng hữu, chỉ cần ngươi không trở lại bài bạc, Cực Thiên Ma Phương bị mất này ta toàn lực tìm giúp cho ngươi, cho dù tìm không tìm về được, ta đều chi ra ngoài mức quy định bồi thường một cái Cực Thiên Ma Phương cho ngươi, cuối cùng cũng nhắc một câu có thiện ý, bán Đạt Bá vô cùng đáng tiền, Tiểu Sửu Hoàng cũng có thể làm tặng phẩm đưa cho ngươi.

Vương Hạo nhìn đánh giá Barr, phát hiện người này tuy rằng bề ngoài trông như Thiên Sứ, nhưng trong lòng lại hết sức âm hiểm, vì đạt được mục đích quả thực không từ thủ đoạn nào a!

Đạt Bá nhìn Vương Hạo và Barr ở xa xa, kinh nghiệm nhiều năm nói cho hắn biết, hai người này đang tính kế hắn.

Nghĩ tới chỗ nầy, Đạt Bá không còn dám do dự, bạo phát ra một luồng khí tức kinh khủng, hóa thành một đạo hồng quang biến mất tại nguyên chỗ.

Tiểu Sửu Hoàng bị hù cũng nhanh chóng thoát đi, không dám chờ lâu một giây đồng hồ.

Vương Hạo quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhẹ giọng nói:

- Sòng bạc ta cũng chơi chán rồi, vậy dựa theo lời ngươi nói mà làm đi.

Barr mừng rỡ, cuối cùng an ổn xong vị gia gia này rồi.

Lập tức, Barr hóa thành một đạo bạch quang đuổi theo.

Lăng Tiêu đi tới, không hiểu hỏi:

- Sư đệ, chúng ta thắng được ngon như vậy, tại sao phải đáp ứng hắn không cá cược nữa?

Sắc mặt Vương Hạo khẽ biến thành hơi ngưng trọng nói:

- Trực giác của đệ nói cho đệ biết, gần đây nhất sẽ có chuyện lớn liên tiếp phát sinh, đệ cần toàn lực ứng phó, không thể lãng phí thời gian ở trong sòng bạc.

- Đại sự gì? !

Lăng Tiêu sắc mặt đại biến, có thể khiến cho Vương Hạo có loại vẻ mặt này, xem ra nhất định là đại sự bó tay rồi.

Vương Hạo trầm giọng nói:

- Đệ cảm giác có cặp mắt, luôn luôn nhìn đệ chằm chằm từ trong chỗ tối.

- Không thể nào? !

Lăng Tiêu cau mày nói:

- Với khí vận của đệ giờ này, ai dám tính kế đệ nha? !

Vương Hạo ngẩng đầu nhìn, muốn nói trong toàn bộ vũ trụ này còn có ai có thể khiến cho trong lòng hắn hốt hoảng chứ? Trừ Thiên đạo ra, hắn thực tế không nghĩ tới còn có ai khác.

“Thật sự chẳng lẽ là Thiên đạo sắp ra tay với ta? !”

Vương Hạo chau mày, lẩm bẩm nói.

Vừa dứt lời, thanh âm Lục đạo đến từ viễn cổ kia vang lên bên tai Vương Hạo:

“Tên nhóc kia, ngươi không có đoán sai, Thiên đạo là muốn ra tay với ngươi rồi vậy...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.