Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 707: Chương 707: Thiên Vực.




Thiên Vực.

Trên một tinh cầu.

Trong một dãy núi cao lớn, vách đá lóe lên ánh bạc, chim chóc thành đàn, mây mù lượn quanh.

Một thanh niên có màu da trắng nõn, khuôn mặt đẹp trai lại có chút dịu dàng đang ngồi xếp bằng trên ngọn núi, tất cả nhìn có vẻ bình yên, người này chính là Thiên Ân, thành viên của Liên Minh Chính Nghĩa.

Ở bên cạnh Thiên Ân, có một con Bạch Hổ lười biếng đang nằm dài.

Đúng lúc này, hai con mắt của Thiên Ân mạnh mẽ mở ra, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán hắn chảy xuống.

Bạch Hổ lười biếng ngẩng đầu, tò mò hỏi.

- Thiên Ân, không phải là ngươi đang thần du Tinh Vực sao? Sao lại tỉnh nhanh như thế?

Thiên Ân lau mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt ngưng trọng nói.

- Lúc ta còn ở Tinh Vực thì nghe tinh Lục Đạo Chúa Tể xuất thế, vốn còn chưa tin, nhưng khi nhìn thấy hắn, mới biết những tin đồn kia là thật, con mắt Thánh Minh đúng là quá kinh khủng.

- Chí bảo của Lục Đạo, con mắt Thánh Minh, con mắt có thể miễn trừ tất cả công kích linh hồn trong vũ trụ sao?

Bạch Hổ nhảy dựng khỏi mặt đất, nhịn không được hét lên thành tiếng.

Thiên Ân cực kỳ phiền muộn nói.

- Đúng vậy, chính là con mắt Thánh Minh, là khắc tinh của đại tâm linh thuật, trước mặt nó, những công kích linh hồn hoàn toàn bị khắc chế hết.

Bạch Hổ an ủi.

- Ngươi không cần lo lắng, dù sao Lục Đạo Chúa Tể cũng là tiền bối, sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ, chạy đi ức hiếp ngươi đâu.

- Tiền bối?

Thiên Ân cười khổ nói.

- Ngươi sai rồi, người này chẳng phải tiền bối gì cả, tu vi của hắn chỉ đạt đến Võ Thánh cấp một, là một kẻ tiểu nhân vô sỉ mới hai mươi tuổi mà thôi.

- Võ Thánh cấp một? Hai mươi tuổi?

Hai mắt của Bạch Hổ trợn tròn, cảm giác Thiên Ân đang nói đùa phải không?

Có người chỉ có tu vi Võ Thánh, lại có thể lĩnh ngộ thần thông Lục Đạo Luân Hồi, hơn nữa chỉ mới hai mươi tuổi?

Dù là Tứ Đại Chí Tôn thời thượng cổ đi nữa, cũng không có thiên phú khủng bố như vậy đâu.

Thiên Ân xoa xoa mi tâm.

- Mặc dù không muốn, nhưng ta phải thừa nhận rằng người này có thiên phú khủng bố nhất từ trước đến nay, dù cả Tứ Đại Chí Tôn cộng lại đi nữa, cũng không thể so sánh với hắn được.

- Không thể nào!

Bạch Hổ vẫn không tin như trước, trên đời này làm gì có loại yêu nghiệt như thế chứ?

- Bá...

Đúng lúc này, một ánh kiếm sáng cói có tốc độ kinh người bắn đến đây, ánh kiếm kia tươi đẹp rực rỡ từ trên trời đâm xuống.

- Ai?

Sắc mặt của Thiên Ân và Bạch Hổ thay đổi hẳn, cả hai nhanh chóng tránh né một kiếm kia chém xuống.

- Ầm ầm...

Lúc này, kiếm khí chém lên ngọn núi, một tiếng nổ lớn vang tận trời bùng lên, làm cho cả ngọn núi như đang sụp xuống.

Mà bên trong bụi bặm bốc lên kia, một bóng người như ẩn như hiện, nhất là lôi quang quanh người lóe lên như Lôi Thần xuất hiện, người kia không phải là Vương Hạo thì là ai?

- Sao có thể chứ, không phải hắn đang ở Tinh Vực sao?

Sắc mặt của Bạch Hổ ngưng trọng, nói.

- Thiên Ân, đó là ai vậy?

Thiên Ân cười khổ nói.

- Đó chính là Lục Đạo Chúa Tể mà ta vừa nói đấy.

- Lục Đạo Chúa Tể?

Hai mắt của Bạch Hổ trừng to, nó dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Vương Hạo.

Hôm nay Thiên Ân đã luyện thành Đại Tâm Linh Thuật, nên mới thần du trong Vũ Trụ được.

Nhưng vị Lục Đạo Chúa Tể này chỉ có tu vi Võ Thánh thôi, vậy mà có thể đi từ Tinh Vực đến Thiên Vực chỉ trong nháy mắt, còn có thể tìm được chính xác nơi ẩn thân của Thiên Ân nữa.

Không lâu sau, bụi bặm tản đi.

Vương Hạo mặc áo giáp tím lơ lửng giữa không trung, Kiếm Chúa Tể trong tay lóe lên ánh sáng làm cho người ta rét lạnh.

Tiểu Bạch ngồi trên vai Vương Hạo, nhàn nhã ăn cà rốt, hoàn toàn xem chuyện này là chơi đùa.

Hai mắt của Vương Hạo lóe lên ánh sáng lạnh.

- Ngươi nghĩ là chọc giận ta xong, còn có thể chạy trốn?

Giọng nói lạnh lùng của Thiên Ân vang lên.

- Vương Hạo, nếu ngươi đã chủ động đưa đến cửa, vậy thì hôm nay ta sẽ vì dân trừ hại.

Vương Hạo khinh bỉ nói.

- Ngươi ngủ còn chưa tỉnh hả? Ta có con mắt Thánh Minh hộ thân, ngươi cảm thấy Đại Tâm Linh Thuật của mình còn có tác dụng nữa sao?

Thiên Ân hừ lạnh.

- Ta biết ngươi có thiên phú vô song, lại có con mắt Thánh Minh, cộng thêm cả siêu cấp thần khí Kiếm Chúa Tể, nhưng chỉ với tu vi Võ Thánh kia, ngươi có thể phát huy được mấy phần lực lượng của những thần khí kia chứ?

Vương Hạo cười cười gật đầu.

- Ngươi nói không sai, tu vi của ta hơi thấp, vậy thì để ta làm cho nó cao hơn một chút đã.

Vừa dứt lời, linh khí trong trời đất bỗng nhiên bạo động, điên cuồng tràn vào trong cơ thể Vương Hạo.

- Con mẹ nó, thằng này làm cái gì vậy? Tự sát sao?

Thiên Ân và Bạch Hổ trợn mắt há mồm, bọn họ chưa thấy ai dám hấp thu linh khí một cách cuồng bạo như thế, hơn nữa chỉ mới có tu vi Võ Thánh thôi đấy.

Chẳng lẽ hắn không biết, tu vi càng cao, càng khó hấp thu linh khí nhanh sao?

Nó sẽ làm cho chân khí trong cơ thể bạo động, cuối cùng không thể khống chế được đấy.

- Nấc...

Không lâu sau, Vương Hạo ợ một tiếng, tu vi đã bước vào Võ Thánh cấp hai.

Lúc này, Bạch Hổ ngây người không khép miệng lại được, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ vì sao Thiên Ân lại nói, dù Tứ Đại Chí Tôn cộng lại cũng kém Vương Hạo.

Cmn đây đâu phải là người, sao có thể dùng người thường so với hắn chứ?

Hấp thu linh khí một cách cuồng bạo, cuối cùng còn chẳng có việc gì, mà căn cơ cũng hùng hậu đến dọa người.

Nếu đó mà là người, vậy thì thần thú như nó sao mà sống nổi nữa?

- Ực ực...

Thiên Ân nuốt ngụm nước bọt, bị thiên phú khủng bố của Vương Hạo hù dọa.

- Thằng này đúng là biến thái!

Tiểu Bạch cắn một ngụm cà rốt, quay đầu không nhìn Vương Hạo nữa, nó sợ bị đả kích đến mức cà rốt ăn cũng không trôi.

- Ừ...

Bạch Hổ sững sờ, cẩn thận dò xét con thỏ trên vai Vương Hạo, nó có cảm giác con thỏ này cũng là thành phần khủng bố.

Một giây sau, đồng tử của Bạch Hổ co rụt lại, cả người nhịn không được lùi về sau vài bước, nó biết vương miện trên trán con thỏ kia, đó chính là Ấn Chí Tôn Thần Thú trong truyền thuyết.

Đồng thời, Bạch Hổ cũng nghĩ đến một chuyện, hình như Tinh Vực có truyền tin đến, nghe nói là Chí Tôn của Yêu Giới xuất thế, làm cho tất cả đại yêu Vị Thần Cảnh đến Tinh Vực thăm viếng.

- Đó là Thỏ Chí Tôn đại nhân sao?

Một giọt mồ hôi từ trên trán Bạch Hổ chảy xuống, trong lòng muốn đánh chết Thiên Ân luôn, ngay cả Thỏ Chí Tôn đại nhân mà cũng dám trêu chọc, hắn có bao nhiêu cái mạng để chơi chứ?

- Vậy chúng ta bắt đầu đi.

Vương Hạo nhếch khóe miệng lên, một cỗ khí tức kinh khủng bạo phát ra, hắn trực tiếp mở ra truyền thừa Lôi Thần.

Làm cho quanh người Vương Hạo bị lôi điện khủng bố vây quanh, khí tức của hắn nhanh chóng đạt đến Võ Tôn cấp hai trong nháy mắt.

Sắc mặt của Thiên Ân đã ngưng trọng, bởi vì hắn tu luyện Đại Tâm Linh Thuật, nên tu vi bị rơi xuống rất nhiều, bây giờ chỉ còn là Thiên Vị Cảnh cấp một thôi.

Giờ đây Đại Tâm Linh Thuật của hắn còn bị con mắt Thánh Minh khắc chế, thực lực đã ít rồi còn bị giảm thêm, nếu muốn thắng được loại quái vật yêu nghiệt kia, đúng là không dễ dàng chút nào.

Đúng lúc này, một giọng nói hùng hậu vang lên.

- Chuyện gì xảy ra ở đây?

- Cứu binh đến.

Thiên Ân vui mừng, hắn quay đầu nhìn lại, thấy một nhóm người đang bay về phía này.

- So nhiều người với bản bảo bảo thỏ sao, ai cho ngươi lá gan đó!

Tiểu Bạch bĩu môi, bấm một chỉ quyết, nó triệu hoán người trong Tiên Linh Cầu của Vương Hạo ra...

--------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.