Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 706: Chương 706: Thần thuật linh hồn mạnh nhất vũ trụ.




Không gian Thần Đạo.

Cung Anh Linh.

Vương Hạo bỗng nhiên phản ứng kịp.

- Đợi một chút, mấy người Liên Minh Chính Nghĩa đến không gian Thần Đạo làm gì? Theo lý thuyết thì bọn họ còn chưa biết thân phận bây giờ của ta mới đúng.

Tiễn Vạn Dương trả lời.

- Có lẽ bọn họ đến tìm Lăng Tiêu lão đại và công chúa Ái Nhi, hình như là để tìm hiểu nguyên nhân tử vong của ba thành viên của Liên Minh Chính Nghĩa, nên Lăng Tiêu lão đại mới mời ngài đến xem.

- Tìm hiểu nguyên nhân tử vong của thành viên Liên Minh Chính Nghĩa?

Vương Hạo cau mày nói.

- Tính thời gian thì bọn họ mới chết được có một năm, đáng lẽ mấy người này không thể chạy từ Tinh Vực đến đây chứ?

Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu cũng không hiểu nổi, cho dù có phi thuyền có tốc độ mấy trăm vạn ánh sáng đi nữa, cũng mất ba năm mới đến đây mới đúng.

Nhưng bây giờ những người này chỉ mất thời gian có một năm để đến đây, đúng là làm cho người khác thấy kỳ quái.

Tiễn Vạn Dương bỗng nhiên nói.

- Lão đại, có một người làm cho ta có cảm giác cực kỳ quái lạ, ta đứng trước mặt hắn thì có cảm giác mình không thể che giấu được gì.

- Không thể che giấu?

Vương Hạo nhíu đôi lông mày lại, vươn tay tính toán.

- Không tốt!

Sắc mặt Vương Hạo thay đổi hẳn, hắn túm Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu biến mất tại chỗ.

Ngay khi ba người Vương Hạo xuất hiện lần nữa, là đã đi đến phòng tiếp khách.

- Aaa...

Đồng thời, ba người nghe được tiếng kêu thảm thiết bên tai.

Cả ba quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Ái Nhi đã ngã trên mặt đất, mà một gã thư sinh đang đặt ngón tay trên trán của Lăng Tiêu.

Mà cả người Lăng Tiêu đang run rẩy, miệng hét lên thảm thiết, hiển nhiên là đang rất thống khổ.

- Thật can đảm...

Vương Hạo giận dữ, vươn tay triệu hồi Kiếm Chúa Tể, lập tức phóng về phía thư sinh kia.

Ánh mắt của thư sinh khẽ nhúc nhích, sau đó thấy một bóng người quỷ mị nhanh chóng phong đến đây, thanh kiếm trong tay người kia lóe lên ánh sáng sắc bén đáng sợ, đang đâm về phía hắn.

Giờ phút này, Vương Hạo giống như một cơn lốc cuồng bạo, quét ngang tất cả mọi thứ, thực lực Võ Thánh cấp một bạo phát ra không hề giữ lại, kiếm nhanh như có thể phá núi cao, sắc bén đến mức không thể đỡ nổi.

- Võ Thánh cấp một!

Hai con ngươi của thư sinh không hề có gợn sóng, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay hắn, sau đó dùng góc độ nghiêng để đâm ra, nhanh chóng đâm vào một điểm trong hư không, mà Kiếm Chúa Tể của Vương Hạo cũng xuất hiện ngay ở đó.

- Ầm vang...

Lúc này, tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, ánh lửa bắn tung tóe.

Chỉ ngay giây phút va chạm, sắc mặt của thư sinh đã thay đổi, con ngươi vốn bình tĩnh nay lại xuất hiện sự kinh ngạc.

Lực lượng ẩn chứa trên kiếm vừa rồi lớn hơn hắn tưởng tượng nhiều, hoàn toàn không phải là lực lượng mà Võ Thánh cấp một có thể đâm ra được, thực lực kia đã đạt đến Võ Thánh cấp bảy hoặc cấp tám.

Nhưng lúc thư sinh ý thức được chuyện này thì đã chậm, muốn dứt ra cũng không kịp rồi.

Trong mắt Vương Hạo hiện lên ánh sáng lạnh, trường kiếm trong tay áp xuống nặng nề như ngọn núi lớn.

Một giây sau, cả người của thư sinh run lên, lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Đồng thời, Lăng Tiêu cũng ngã xuống mặt đấy, hắn nằm đó thở dốc, có cảm giác sống sót sau tai nạn.

- Lăng Tiêu lão đại!

Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu nhanh chóng đi lên nâng Lăng Tiêu dậy.

Thư sinh cúi đầu nhìn trường kiếm trong tay, hắn phát hiện một ánh sáng lạnh lóe lên, sau đó thân kiếm lập tức gãy thành hai nửa, mà mép vỡ cực kỳ bóng loáng, giống như bị mài qua vậy.

- Đúng là một thanh kiếm sắc bén.

Thư sinh kia nhăn mặt lại, lầm bầm nói.

- Chẳng lẽ đây là thanh kiếm trong miệng những người kia, dùng Ma Kiếm, Thánh Kiếm và Tổ Long dung hợp lại, tạo thành Kiếm Chúa Tể?

Sắc mặt Lăng Tiêu cực kỳ ngưng trọng.

- Sư đệ, ngươi phải cẩn thận đấy, công kích linh hồn của thẳng này rất mạnh, thậm chí hắn có thể tùy ý xem ký ức của người khác.

Giọng nói của Vương Hạo trở nên lạnh lùng.

- Tùy ý xem trí nhớ của người khác còn chưa phải là hết, hắn có thể khống chế người khác dù cách xa vạn dặm, cho dù đứng ở Thiên Vực mà khống chế người ở Tinh Vực cũng không có vấn đề.

- Khống chế người khác? Người ở Thiên Vực khống chế kẻ khác ở Tinh Vực?

Tiểu Bạch đang ngồi trên vai Vương Hạo hoảng sợ nói.

- Chẳng lẽ hắn đã luyện thành thần thuật linh hồn mạnh nhất vũ trụ, Đại Tâm Linh Thuật sao?

Vương Hạo gật đầu.

- Đúng vậy, chính là Đại Tâm Linh Thuật, thần thuật linh hồn mạnh nhất vũ trụ kia, nếu không thì sao hắn có thể từ Thiên Vực chạy đến Tinh Vực được chứ?

- Hizz...

Lăng Tiêu hít sâu một hơi, cả người lâm vào trạng thái đề phòng.

Căn cứ vào tri thức mà một năm nay hắn học được ở Yêu Giới, tất nhiên đã nghe được Đại Tâm Linh Thuật này khủng bố đến mức nào rồi.

Phải biết rằng, linh hồn là loại khó tu luyện nhất trong vũ trụ, nếu như có thể luyện thành, vậy thì chuyện vượt cấp để khiêu chiến không phải là mơ nữa, mà muốn làm mình mạnh hơn người khác thì cũng dễ như uống nước.

Mà đây là thần thuật được xưng là mạnh nhất trong vũ trụ, hoàn toàn có thể tưởng tượng được nó mạnh đến bao nhiêu.

Hai vị tiểu đệ Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu vẫn mờ mịt như trước, nhưng bọn họ vẫn biết người thư sinh kia cực kỳ khủng bố, phải tranh thủ thời gian đề phòng mới được.

Thư sinh mở miệng.

- Ta đến từ Liên Minh Chính Nghĩa, tên là Thiên Ân, ta không hề có ác ý, chủ muốn biết ba người Kiếm Phong, Tuyệt Trần và Hoàng Phủ chết thế nào mà thôi.

Lăng Tiêu tức giận nói.

- Nếu ngươi muốn biết thì có thể trực tiếp hỏi, tự tiện xem trí nhớ của người khác mà được sao?

Thiên Ân xin lỗi.

- Ta cực kỳ áy náy chuyện này, bởi vì nói ra thì sẽ có thể sai lệch sự thật, nên ta chọn tự mình xem xét.

Lăng Tiêu lạnh lùng nói.

- Ngươi đã thấy hết mọi chuyện, vậy thì đi nhanh đi, kẻ giết Kiếm Phong, Tuyệt Trần, Hoàng Phủ chính là A Tu La, còn có Vô Cực Tử Thần, ngươi đi mà tìm bọn họ báo thù.

- Mặc dù cái chết của ba người họ không liên quan đến các ngươi.

Thiên Ân quay đầu về phía Vương Hạo, hai con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh.

- Nhưng mà thế nhân ngu muội, ngươi lại lan truyền tin đồn mình là Chúa Cứu Thế, mà sau lưng lại làm những chuyện người ta không thể chấp nhận được, loại người này gặp là phải giết ngay.

- Chỉ bằng ngươi?

Vương Hạo bĩu môi.

- Nơi này là không gian Thần Đạo, là địa bàn của Tứ Đại Gia Tộc, ngươi nghĩ mình có thể giết được ta sao?

Thiên Ân tự tin nói.

- Ta chưa bao giờ dùng đến chiêu thứ hai để giết người, thậm chí một chút tiếng động cũng không có, hoàn toàn không kinh động đến Tứ Đại Gia Tộc.

Vừa dứt lời, ba người Lăng Tiêu, Trần Diệu và Tiễn Vạn Dương đã thay đổi sắc mặt, nhanh chóng đề phòng bốn phía.

- Ai chả biết khoác lác chứ, nhưng khoác lác xong mà không bị đánh mặt thì ít người làm được lắm.

Vương Hạo bấm một chỉ quyết, bỗng nhiên trên ngực có một quả bóng hình cầu màu vàng xuất hiện, bên trên có một con mắt màu đỏ mở ra, làm cho mọi người ở đây có cảm giác gió lạnh âm trầm gào thét bên tai.

- Đó là cái gì?

Đồng tử của Thiên Ân co rút lại, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán hắn chảy xuống.

Hắn cảm nhận được sự sợ hãi chưa từng có từ trong con mắt màu đỏ kia, giống như gặp phải thiên địch, cảm giác bản thân mình không thể chống lại nó.

- Con mắt Thánh Minh, chí bảo của Lục Đạo Luân Hồi, có thể miễn trừ tất cả công kích linh hồn.

- Miễn trừ tất cả công kích linh hồn!

Sắc mặt của Thiên Ân đại biến, vội vàng bấm chỉ quyết, sau đó cả người mềm nhũn nằm trên mặt đất.

Vương Hạo lạnh lùng nói.

- Ngươi cho rằng bản thể ở Thiên Vực, thì ta không có cách nào băm ngươi ra đúng không?

- Đúng, bây giờ chúng ta đi dạy cho hắn một bài học, cho hắn biết chúng ta không phải là hạng dễ ức hiếp.

Tiểu Bạch thở phì phì nói.

Vừa dứt lời, Vương Hạo đã khởi động Tinh Đồ Vũ Trụ, dẫn theo Tiểu Bạch biến mất tại chỗ.

------------------&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.