Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 705: Chương 705: Phong thủy luân chuyển.




Không gian Thần Đạo.

Cung Anh Linh.

Ba tộc trưởng của ba tộc Thiên Thánh, Thiên Ma và Thiên Tiên nhìn cung Anh Linh trống rỗng, đều có cảm giác không khỏe trong người.

Vừa rồi bọn họ cảm ứng được khí tức của Vương Hạo biến mất, nên ôm lòng tò mò quay lại đây xem.

Nhưng không ngờ, vừa xem đã thấy ngu người luôn.

Lão tổ tông của bọn họ không hiểu sao lại biến mất, bọn họ phải giải thích thế nào với tộc nhân trong tộc đây?

Tộc trưởng Thiên Minh Thần Tộc, Lâm Minh Kiệt nhìn mấy trăm quan tài thủy tinh trong góc, trong lòng thở nhẹ ra, trái tim đang nhảy tận cổ họng cũng được buông xuống.

Nhưng một giây sau, Lâm Minh Kiệt lại thấy cực kỳ đau đầu, quan tài của ba gia tộc khác đều biến mất, chỉ còn mỗi nhà hắn thôi, vậy chẳng phải hắn trở thành kẻ đứng đầu mũi tên bị người ta chỉ trích sao?

Xoát một tiếng, Vương Hạo và Tiểu Bạch lại xuất hiện bên trong cung Anh Linh.

Bốn vị tộc trưởng bị giật mình, đợi đến lúc nhìn thấy Vương Hạo, cả ba tộc trưởng đều bước lên trước hỏi thăm.

- Lục Đạo chúa tể, sao thi thể của lão tổ tông nhà chúng ta lại biến mất vậy?

- Đúng vậy! Cái đó không thể mất được đâu!

- Lão Tổ Tông, ngươi đừng có ồn ào, đó là bất kính với Lão Tổ Tông đấy.

...

Vương Hạo phất tay áo nói.

- Lao nhao cái gì! Đây chỉ chuyện nhỏ thôi, thi thể của lão tổ tông tộc các ngươi đã được ta đưa vào Lục Đạo Luân Hồi rồi, không cần đến vài năm sau là có thể chuyển thế trở về.&- Chuyển thế trở về! ?

Ba vị Tộc Trưởng sửng sốt một chút, sau đó cực kỳ vui mừng.

Nếu như những Lão Tổ Tông này có thể trở về, chẳng phải thực lực của tộc bọn họ sẽ bay vọt sao?

Chỉ là ba vị Tộc Trưởng vẫn có chút nghi ngờ, dù có thể làm cho người chết chuyển thế trở về, cũng không cần phải lấy đi thi thể của bọn họ chứ?&Nhưng mà, bọn họ lại không hiểu rõ về đặc tính của Thần Thông Lục Đạo Luân Hồi, cái này ngoại trừ lựa chọn tin tưởng, có vẻ như không có cái khác lựa chọn.

Lâm Minh Kiệt cảm thấy nghi ngờ, hắn có cảm giác vị cháu ngoại thiên tài này đang nói bậy nói bạ.

Nếu như có thể chuyển thế quay về, vậy sao lại trừ lại Thiên Minh thần tộc chứ?&Sở Thánh Hùng nhịn không được hỏi.

- Lão tổ tông, vì sao những tiền bối của Thiên Minh Thần Tộc không được đưa đến Lục Đạo Luân Hồi vậy?

Vương Hạo thản nhiên nói.

- Ta nghe nói, năm xưa ông già này thối hôn, làm cho Thiên Thánh Thần Tộc chúng ta mất hết mặt mũi, ngươi nghĩ ta sẽ giúp bọn họ luân hồi sống lại sao?

Vừa dứt lời, Sở Thánh Hùng lập tức có cảm giác mình trâu bò, loại cảm giác được lão tổ tông chú ý này đúng là sảng khoái.

Hai vị tộc trưởng Thiên Ma, Thiên Tiên cho Lâm Minh Kiệt một ánh mắt thương hại, có lẽ lão hồ ly kia nằm mơ cũng không nghĩ được, báo ứng đến mãnh liệt đến vậy.

Lâm Minh Kiệt trợn trắng mắt, nếu như lúc trước cuộc hôn nhân kia mà thành, thì thằng nhóc thúi Vương Hạo này được sinh ra à?

Đồng thời, Lâm Minh Kiệt cũng chắc chắn rằng, động cơ của thằng nhóc Vương Hạo này không tốt chút nào, nếu không sẽ lấy cái lý do rách nát kia ra dùng.

Nhưng nếu dùng nó để lừa dối ba bị Thần Tộc khác, hình như hoàn toàn hợp lý rồi.&Sở Thánh Hùng mỉm cười, nói.

- Lão Tổ Tông, năm đó Thiên Minh Thần Tộc làm không đúng, nhưng dù sao chúng ta cũng là Tứ Đại Thần Tộc, sao có thể ôm một chuyện nhỏ mà không buông được, ngài có thể tha thứ cho bọn họ được không?

- Ý của ngươi là, lòng dạ ta hẹp hòi sao?

Trong ánh mắt của Vương Hạo lộ ra sự nguy hiểm.

- Không không không...

Sở Thánh Hùng bị dọa cho liên tục lắc đầu.

- Lão tổ tông ngài là đại diện cho chính nghĩa, anh tuấn đẹp trai, là chính nhân quân tử khó mà gặp được.

- Trên đầu chính nhân quân tử đều là một cái mũ ngốc, ngươi đang mắng ta ngốc sao?

Sự nguy hiểm trong mắt của Vương Hạo lại càng thêm sâu sắc.

- Không, không phải...

Sở Thánh Hùng gấp đến mức trán đổ mồ hôi lạnh.

- Nếu lão tổ tông là người ngu, vậy thì trên thế giới không còn người thông minh nữa.

- Ta vừa bị Thiên Mộng Thần tộc đâm một đao, ngươi lại nói không có ai thông minh hơn ta, ngươi đang nói móc ta là đồ đần sao?

Vương Hạo bẻ ngón tay, trên mặt viết hai chữ khó chịu thật đậm.

Trong lòng Lâm Minh Kiệt mặc niệm ba phút cho Sở Thánh Hùng, năm xưa ông già này dám phái người đi đuổi giết Vương Hạo.

Nhưng hôm nay thì hay rồi, phong thủy luân chuyển cả đấy.

Cuối cùng hắn cũng rơi vào tay Vương Hạo, đoán là khoảng cách đến lúc bị chơi phế cũng không xa nữa.

Đồng thời, Lâm Minh Kiệt cũng hiểu vì sao Sở Thánh Hùng phải ăn nói khép nép như vậy, một là lo lắng cái thân phận Lục Đạo Chúa Tể của Vương Hạo, hai là mong Vương Hạo sử dụng thần thông Lục Đạo Luân Hồi chuyển thế con trai và cháu trai hắn quay về.

Nhưng Sở Thánh Hùng không biết, với tính tình thù dai của Vương Hạo, chuyện đó hoàn toàn không có khả năng.

- Được rồi, đừng nói nhảm nữa.

Vương Hạo ngắt lời hắn.

- Các ngươi đi liện hệ hai cũng Thiên Tiên còn lại, còn có tất cả thế lực lớn trên Tinh Vực, gọi bọn họ đến Băng Cung họp.

- Đi Băng Cung họp?

Sở Thánh Hùng thở phào nhẹ nhõm, còn ba vị tộc trưởng khác thì đầu đầy dấu chấm hỏi, đến đó diễn trò gì vậy?

Giọng nói lạnh lùng của Vương Hạo vang lên.

- Thiên Mộng Thần Tộc từ Ma Vực đến Tinh Vực, còn đánh chết nhiều tộc nhân của chúng ta như vậy, ta không nuốt trôi cơn tức này, chúng ta phải phản công Ma Vực.

- Phản công Ma Vực!

Bốn vị Tộc trưởng hét lên một tiếng, cảm giác đầu óc không đủ dùng.

Tinh Vực và Ma Vực cách nhau một con đường tử vong, nếu như bọn họ không có phi thuyền có tốc độ trăm vạn lần ánh sáng, vậy thì không thể nào đi qua được.

Mà chế tạo được phi thuyền có tốc độ ánh sáng thì cao đến mực dọa người, muốn nhanh chóng chế tạo thì không có khả năng, điều này cũng có ý nghĩa là, bọn họ không thể nào vận chuyển binh lực đến Ma Vực được.

Sở Thánh Hùng vội vàng khuyên nhủ.

- Lão tổ tông nghĩ lại, nếu như phát động chiến tranh cấp vực, vậy thì hậu cần của chúng ta sẽ không được đảm bảo, chắc chắn sẽ bị bọn họ làm cho mệt chết.

Lâm Minh Kiệt cũng đi lên khuyên nhủ.

- Bây giờ Thiên Mộng Thần Tộc đã là bá chủ của Ma Vực rồi, bọn họ dùng ám chiêu đến cướp đoạt không gian Thần Đạo, chắc chắn cũng tính đến mọi khả năng xảy ra, mà Tinh Vực của chúng ta còn chưa thống nhất, nếu như chủ động tấn công, chắc chắn chúng ta sẽ là kẻ chịu thiệt.

Vương Hạo xua tay.

- Các ngươi không cần lo điều này, nếu ta đã dám khai chiến, vậy thì chắc chắn nắm chặt thắng lợi trong bàn tay, các ngươi chỉ cần truyền đạt mệnh lệnh của ta xuống dưới là được.

Bốn vị Tộc Trưởng nhìn nhau, sau đó đều gật đầu đồng ý.

Dù sao vị này cũng là Lục Đạo Chúa Tể, có lẽ hắn có thủ đoạn riêng đấy.

Nói lại, nếu Vương Hạo không có thủ đoạn khác, chắc chắn hai Tiên Cung và bá chủ lớn khác sẽ không cho hắn làm xằng bậy.

Đợi bốn vị Tộc Trưởng đi rồi, Tiểu Bạch nhịn không được hỏi Vương Hạo.

- Vương Hạo, bây giờ chúng ta đi đâu?

Vương Hạo bấm ngón tay tính toán, phát hiện tiểu hồ ly và Triệu Y Linh đang ở Thiên Cung và Tiên Cung bế quan, hình như không biết bị cái gì kích thích.

- Hai cô gái này đúng là không hiểu chuyện chút nào!

Vương Hạo cực kỳ mất hứng, hai người này đúng là chỉ giỏi làm cho hắn sốt ruột.

- Lão đại!

Đúng lúc này, hai tiểu đệ Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu vội vàng đi đến cung Anh Linh.

- Làm sao vậy?

Vương Hạo mở miệng hỏi trước.

Tiễn Vạn Dương vội vàng trả lời.

- Lão đại, có người của Liên Minh Chính Nghĩa đến.

- Liên Minh Chính Nghĩa!

Hai mắt của Vương Hạo sáng ngời, đây chính là liên minh do con trai Thiên Đạo thành lập, bên trong có bảy đứa con của Thiên Đạo đấy,

Hắn đã gặp được ba người, đáng tiếc là trong đó có hai người bị A Tu La giết mất, còn một người cũng bị ý chí của Tử Thần Vô Cực giết luôn.

Điều này làm cho hắn đau lòng một thời gian dài, bây giờ lại đi đến cửa, hắn tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ dễ dàng chết đi...!

-----------&---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.