- Đi chết đi!
Mạc Đào nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình linh hoạt giống như mãng xà phóng về phía Vương Hạo.
Đồng thời, thanh dao găm trong tay Mạc Đào cũng vô cùng xảo quyệt, hóa thành vô số hư ảnh đâm về phía cổ, mi tâm, trái tim của Vương Hạo khiến cho quần chúng xem kịch vui ở đây cảm thấy không rét mà run.
Cong!
Đột nhiên, đường kiếm quang hiện ra, tiếng kiếm thanh thúy vang vọng đến tất cả mọi người ở đó.
Chỉ thấy trong tay Vương Hạo cầm kiếm lớn Thiên Ma, bạo phát ra lôi quang chói mắt.
Trong nháy mắt này, ánh mắt của quần chúng đang xem kịch vui hơi thay đổi, giờ phút này Vương Hạo thật giống như một thanh kiếm sắc bén bộc lộ tài năng, trên khí thế hoàn toàn không thua gì tu vi Vũ Tôn của Mạc Đào.
Đúng một giây tiếp theo, tất cả quần chúng đang xem kịch vui lại nhao nhao đứng lên.
- Vương Tiểu Bạch này tuyệt đối là thiên tài xuất chúng, đáng tiếc là quá cuồng vọng.
- Còn không phải sao, thật sự cho rằng mình có truyền thừa của các thần thượng cổ thì có thể vô địch thiên hạ à?
- Buồn cười nhất là người này lại có thể lấy tu vi Vũ Đế đấu với Vũ Tôn, đây không phải là thật lòng muốn chết sao?
- Cho dù người này là chủng tộc siêu hạng, cũng không thể vượt qua hai cảnh giới lớn chiến thắng một Vũ Tôn Nhân tộc cao đẳng.
- Không sai, trong vũ trụ từ trước đến nay lại chưa từng xuất hiện chuyện này.
- Thằng nhóc này chết chắc rồi, đây là hậu quả không biết tự lượng sức mình.
…
Vù vù…
Đúng lúc này, tiếng xé gió chói tai càng lúc càng lớn, thế tấn công của Mạc Đào càng lúc càng sắc bén, giống như sóng lớn cuốn tới trước mặt Vương Hạo.
- Cắt!
Vương Hạo bĩu môi, bước chân nhẹ nhàng, giống như một chiếc thuyền lá lướt sóng theo gió giữa biển rộng mênh mông, mặc cho thế tấn công của Mạc Đạo vô cùng xảo quyệt cũng không có cách nào đụng tới được góc áo của hắn.
- Làm sao có thể?
Trong nháy mắt quần chúng đang xem kịch vui ở đều há hốc mồm, kịch bản này không nên viết như vậy à?
Một thằng nhóc tu vi Vũ Đế, cho dù mở ra truyền thừa của các thần thượng cổ khiến cho tu vi đạt được cấp bậc Vũ Thánh, nhưng cũng không có lý do gì để dễ dàng tránh thoát công kích của Vũ Tôn như vậy chứ?
- Đây rốt cuộc là yêu nghiệt gì chứ?
Hai mắt của Thịnh Văn Kiệt trợn tròn, nếu như hắn không nhìn nhầm, Vương Tiểu Bạch này đã lĩnh ngộ được Thần đại đạo, nếu không sẽ không thể nào chiếu đấu dễ dàng với cường giả Vũ Tôn như vậy.
Đồng thời, Thịnh Văn Kiệt cũng hơi xem không hiểu thế giới này, cho dù bốn Chí Tôn lớn của thượng cổ được gọi là yêu nghiệt có một không hai, cũng không ai có thể ở tu vi Vũ Đế mà lĩnh ngộ được Thần đại đạo đi?
- Tại sao có thể như vậy? Người này rốt cuộc là ai?
Sắc mặt Mạc Đào thay đổi mạnh mẽ, tốc độ và lực phản ứng của Vương Hạo vượt quá xa tưởng tượng của hắn, khiến cho trong lòng hắn hơi lo sợ, rất sợ đắc tội người nào đó không nên đắc tội.
- Ông đã đánh rồi, tiếp theo tới lượt tôi.
Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, trong tròng mắt bắn ra một tia ánh sáng sắc bén, kiếm lớn Thiên Ma trong tay không có dấu hiệu báo trước nào điểm lên không trung.
Ánh mắt của Mạc Đào chợt co lại, nhanh chóng giơ dao găm lên đỡ.
Keng keng!
Lúc này, tiếng kim loại chói tai vang lên, tia lửa bắn lên tung tóe.
Trong nháy mắt giao phong, vẻ mặt Mạc Đào hoàn toàn thay đổi, trong ánh mắt dâng lên vẻ kinh ngạc.
Kình đạo ẩn chứa trên kiếm này của Vương Hạo, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn.
Căn bản không phải là lực lượng mà một Vũ Đế cấp sáu, thậm chí ngay cả Vũ Thánh cấp sáu có thể nắm giữ.
Trong tròng mắt tối đen như mực của Vương Hạo lóe ra khí phách sắc bén, cánh tay thoáng chấn động, kình đạo ẩn chứa trên kiếm lớn Thiên Ma một lần nữa tăng vọt, mang theo đại thế khép mở giống như phá núi chặt non vậy, nghiền ép tất cả mỗi thứ.
Phá Thiên Cự Kiếm Quyết, kiếm thứ hai, Phá Quân Toàn Phong Trảm.
Ánh mắt của quần chúng có mặt ở đó co rút lại, kinh ngạc kêu lên:
- Đây là Thần đại đạo, còn có kiếm ý.
Giờ phút này Vương Hạo hoàn toàn không che giấu mình, lấy ra tất cả sức lực, trong nháy mắt kiếm ý khủng khiếp kia cuốn qua tất cả mọi người ở đó, khiến cho đám quần chúng xem kịch vui ở đó sôi trào.
Bọn họ thật sự không thể tin được, một thằng nhóc tu vi Vũ Đế lại có thể lĩnh ngộ được Thần đại đạo.
Đây thật sự quá vi phạm pháp luật, hoàn toàn chính là gian lận mà.
Đồng thời, mọi người cũng hiểu rõ, vì sao Vương Hạo có lòng tin khiêu chiến Vũ Tôn, đây căn bản chính là yêu nghiệt vi phạm phép tắc của vũ trụ, trong mắt hắn tất cả các đẳng cấp tu vi hoàn toàn vô dụng.
- Lui!
Một kiếm này không thể địch lại được.
Ánh mắt của Mạc Đào chợt co lại, trong nháy mắt trong đầu hiện lên hai ý nghĩ này.
Không dám có chút sơ suất, Mạc Đào nhanh chóng lui về phía sau, căn bản không quan tâm gì tới mặt mũi cường giả Vũ Tôn.
- Bây giờ mới muốn đi, ông không cảm thấy quá muộn rồi sao?
Hai mắt Vương Hạo hiện lên ánh sáng lạnh, quát một tiếng, bóng dáng giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt Mạc Đào.
Thiên Ma kiếm lớn lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, nhắm thẳng vào cổ họng Mạc Đào.
Trong lòng Mạc Đào chợt run lên, lập tức nghe thấy được mùi vị của tử vong.
Đồng thời một kiếm này của Vương Hạo còn khủng khiếp vượt xa dự đoán của hắn, khiến cho hắn căn bản không có cách nào chống đỡ được.
Vèo...
Một giây tiếp theo, một luồng máu tươi phun ra.
Mạc Đào trợn trừng mắt, chỗ cổ họng xuất hiện một vết máu, ánh mắt đã từ từ mơ hồ.
Giờ phút này, trong nháy mắt trong thiên địa trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Hạo.
Một thằng nhóc tu vi Vũ Đế, lại có thể thật sự vượt qua hai cảnh giới lớn chiến thắng Vũ Tôn, đồng thời còn giải quyết đối phương trong thời gian ngắn ngủi như vậy.
Thậm chí Vũ Tôn Mạc Đào này từ lúc mới bắt đầu đã bị Vương Hạo chèn ép, vẫn không còn chút sức đánh trả nào.
- Ôi, vốn muốn tìm cá nhân để luyện tập, nhưng ai biết chiến đấu lại kết thúc nhanh như vậy, thật thất vọng.
Vương Hạo thất vọng lắc đầu, thu hồi kiếm lớn Thiên Ma đi tới trước mặt Thịnh Văn Kiệt.
Thịnh Văn Kiệt bật cười nói:
- Vương huynh đừng thất vọng, nếu như anh ngại bọn họ không đánh được, vậy tôi rảnh rỗi sẽ giúp anh luyện tập.
- Đây chính là anh nói đấy, có rảnh chúng ta thật sự phải so tài một chút.
Vương Hạo khẽ cười nói.
Tiền Vạn Dương lôi kéo Vương Hạo, khẽ nói:
- Lão đại, anh xem đó là ai?
Vương Hạo ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cô gái trẻ hoạt bát khoảng mười sáu mười bảy tuổi, cô gái nhỏ đáng yêu đang chớp đôi mắt to nhìn hắn chằm chằm, mặt trái xoan trắng nõn, dưới lông mày cong cong có một đôi mắt trong veo như nước.
Sau khi nhìn một chút, cô gái nhỏ đột nhiên vui sướng bất ngờ nhảy dựng lên, phất tay về phía Vương Hạo:
- Anh họ, anh họ, em là Mộng Mộng, là Mộng Mộng dễ thương của anh họ…
Vương Hạo sửng sốt, nha đầu này chính là em họ của hắn Lâm Mộng Mộng, lần trước ở truyền thừa Lôi Thần hắn đã gặp qua một lần đã để lại cho hắn ấn tượng thật sự không tệ, là một cô gái nhỏ thích giúp người làm niềm vui, hoạt bát đáng yêu.
Nhưng vì sao nha đầu kia lại có thể nhìn thấu vẻ ngụy trang của hắn? Lẽ nào thẻ căn cước giả đã mất hiệu lực?
Vẻ mặt của hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu cũng giật mình, ngay cả đại diện Thiên Đạo trước đây cũng không dám trực tiếp xác định thân phận của Vương Hạo, nhưng bây giờ Lâm Mộng Mộng làm thế nào nhìn thấu được thân phận của Vương Hạo vậy?
Ánh mắt của Thịnh Văn Kiệt chợt co lại, kinh ngạc kêu lên:
- Nói đùa phải không?
Vương Hạo không nhịn được hỏi:
- Em họ của tôi có gì không đúng sao?
- Thật sự là em họ của anh?
Thịnh Văn Kiệt giật mình hỏi ngược lại.
Vương Hạo khẽ gật đầu.
Thịnh Văn Kiệt cho Vương Hạo một ánh mắt hâm mộ, tỏ ra mình ghen tỵ...