Trên đường phố.
Bụi bặm tràn ngập khắp nơi, trên mặt đất càng gồ ghề.
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu đứng trên đường phố hỗn độn, trên mặt dâng lên vẻ kích động không cách nào che giấu được.
Sau khi có được thân thể thiên sứ và người khổng lồ, hóa ra bọn họ mạnh hơn lên lúc đầu rất nhiều.
Những người đồng cấp của nhân tộc cao cấp đó căn bản không có ai là đối thủ của bọn họ, hoàn toàn bị bọn họ nghiền ép.
Đúng lúc này, tiếng gầm thét giận dữ từ phía xa truyền đến:
- Là ai đánh bị con trai tôi bị thương…
Mọi người ở đây bị dọa giật mình, nhao nhao né tránh, rất sợ cá trong chậu bị vạ lây.
- Đây là Mạc Đào cha của Mạc Lâm.
- Nghe nói, tu vi của Mạc Đào đã đạt tới Vũ Tôn, mấy thằng nhóc này sắp gặp xui xẻo rồi.
- Thịnh Văn Kiệt cao nhất cũng mới là Vũ Thánh, căn bản không cần xem rồi.
- Chúng ta trốn xa một chút, đừng để bị thương.
- Không sai, nhanh trốn xa một chút.
...
- Lão đại!
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu nhanh chóng lùi đến trước mặt Vương Hạo, vẻ mặt nghiêm túc bảo vệ phía trước Vương Hạo.
Thịnh Văn Kiệt lại cười nói:
- Vương huynh đệ có thể có loại đàn em trung gan nghĩa mật này, thực sự rất có phúc.
Vương Hạo nhún vai:
- Không có cách nào, mị lực cá nhân quá mạnh mẽ.
- Ha ha…
Thịnh Văn Kiệt cười ha hả, cảm thấy Vương Tiểu Bạch này rất hợp khẩu vị của hắn, thích thể hiện cũng có thể giả vờ như thật, thật sự hiếm thấy trong vũ trụ.
Vẻ mặt hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu bội phục nhìn Vương Hạo và Thịnh Văn Kiệt, thật sự không hổ danh là hai người đàn ông thể diện lớn, cường giả Vũ Tôn sắp đánh đến nơi rồi mà bọn họ vẫn có thể chuyện trò vui vẻ, thực sự thế gian ít có mà.
Vẻ mặt của quần chúng xem kịch vui ở đây đều bất ngờ, người khổng lồ và thiên sứ này lại có thể gọi Vương Hạo là lão đại, có phải cách mở màn không đúng hay không?
Phải biết rằng Vương Hạo vừa nhìn chính là Nhân tộc cấp thấp, chênh lệch vạn dặm với chủng tộc siêu hạng, không có lý do thu phục người khổng lồ và thiên sứ?
- Đây là chuyện gì?
- Đúng vậy. Người đàn ông tên gọi là Vương Tiểu Bạch kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Từ khí tức của hắn có thể thấy được hắn cũng là Vũ Đế cấp sáu.
- Độ tuổi của hắn khoảng hai mươi, điều này đối với nhân tộc cao cấp của chúng ta mà nói có lẽ được xem như thiên tài, nhưng đối với nhân tộc siêu hạng mà nói, hoàn toàn không đáng nhìn mà.
- Vậy hắn làm thế nào thu phục được người khổng lồ và thiên sứ?
- Ai biết chứ? Có lẽ thật sự là mị lực cá nhân.
- Không sai, có vài người trời sinh đã là người lãnh đạo, mị lực không có cách nào chống đỡ được, chuyện này không có liên quan gì với thực lực.
- Nhưng bây giờ có mị lực cá nhân thì có tác dụng gì, Mạc Lâm này chính là Vũ Tôn, những thằng nhóc này đều là tu vi Vũ Đế, Vũ Thánh, căn bản không phải đối thủ của hắn.
- Chuyện này không liên quan đến chúng ta, ai bảo bọn họ khiêu khích Mạc gia trước.
- Ôi, thằng nhóc đáng thương, không có việc gì xen vào việc của người khác làm chi chứ?
- Đều là trẻ tuổi quá kích động, không đủ chín chắn mà.
…
Ầm ầm ầm…
Đúng lúc này, một bóng đen từ trên cao hạ xuống, đập xuống một tiếng nổ cực lớn.
Đồng thời, mặt đất cũng điên cuồng run rẩy, càng dâng lên bụi bặm.
Khi bụi tản đi, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt dữ tợn xuất hiện, sát khí khủng bố không ngừng phóng thích ra, khiến cho quần chúng đứng xem kịch vui không nhịn được rùng mình một cái.
- Má của ta ơi, Mạc Đào tới rồi, mau tìm chỗ trốn, tránh cho bị vạ lây.
Đám quần chúng xem kịch vui bị dọa đến nhanh chóng lùi về sau, vội vàng tìm một chỗ trốn ngồi chờ mở màn.
Thịnh Văn Kiệt không nhịn được cười nói:
- Đây là ức hiếp kẻ nhỏ, kẻ lớn lại tìm tới trong truyền thuyết sao?
Vẻ mặt Vương Hạo nghiêm túc dạy dỗ nói:
- Văn Kiệt huynh đây là anh không đúng, thằng con trai này là đức hạnh gì anh cũng nhìn thấy rồi, lẽ nào anh còn trông cậy ba của hắn là người sao?
Thịnh Văn Kiệt gõ đầu một cái, vẻ mặt xin lỗi nói:
- Vương huynh dạy phải, đều nói không dạy con là lỗi của cha, con trai là súc sinh vậy cha của hắn thế nào thì cũng phải là cầm thú chứ.
Vương Hạo vô cùng đau đớn nói:
- Văn Kiệt huynh, anh nói như vậy là đang sỉ nhục súc sinh và cầm thú sao?
Vẻ mặt Thịnh Văn Kiệt khoa trương kêu lên:
- Hóa ra đây chính là không bằng cầm thú trong truyền thuyết?
Mọi người ở đây trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy hai thằng nhóc này không phải là không sợ chết mà là đang tìm chết.
Bọn họ lại kẻ xướng người họa trêu chọc Mạc Đào, lẽ nào bọn họ không biết tu vi của Mạc Đào là Vũ Tôn, mà bọn họ mới là tu vi Vũ Đế, Vũ Thánh hay sao?
Đúng lúc này, vị đại thiếu ăn chới trác táng Mạc Lâm kia cũng được cõng đến, chỉ là dáng vẻ kia là toàn thân máu chảy đầm đìa, mọi người nhìn thấy không nhịn được rùng mình một cái.
- Khốn kiếp!
Hai mắt Mạc Đào đỏ bừng, nổi giận gầm lên một tiếng, trong nháy mắt khí tức khủng khiếp điên cuồng phun ra.
Đồng thời, lấy hắn làm trung tâm, trên mặt đất xuất hiện từng vết nứt dữ tợn, gió mây trên bầu trời cũng không ngừng bị khuấy động.
Thịnh Văn Kiệt cười hỏi:
- Vương huynh là anh tới? Hay là tôi tới?
Vương Hạo hoạt động cổ:
- Gần đây lực lượng của tôi tăng hơi nhanh, vừa lúc cần tìm một người luyện tập với tôi, để tôi làm quen với lực lượng này xem nó tăng trưởng được bao nhiêu.
- Vậy quân tử giúp người thành mộng đẹp, Vương huynh mời!
Thịnh Văn Kiệt khẽ gật đầu, làm một động tác mời.
Quần chúng đứng xem kịch vui hoàn toàn điên rồi, trong nháy mắt cảm thấy mình nhìn không hiểu thế giới này rồi.
Một Vũ Thánh, một Vũ Đế lại có thể không đặt Vũ Tôn ở trong mắt như vậy, nhất là người gọi Vũ Đế Vương Tiểu Bạch kia, càng cuồng vọng đến mức muốn Vũ Tôn đến luyện tập với hắn, đây quả thật là kiêu ngạo đến không giới hạn mà.
Vẻ mặt Mạc Đào âm u lạnh lẽo đáng sợ, một thanh dao găm thắm đẫm hàn quang xuất hiện trong tay, giống như những con bướm vỗ cánh múa trong lòng bàn tay, tỏ ra vô cùng linh hoạt.
Thịnh Văn Kiệt nhắc nhở:
- Vương huynh, tốc độ của người này rất nhanh, anh phải cẩn thận một chút.
- Tốc độ của hắn nhanh, tốc độ của tôi cũng không chậm.
Vương Hạo mím môi, đột nhiên ánh mắt trở nên sắc bén giống như mũi kiếm nhọn, trong nháy mắt toàn thân lôi quang chớp hiện, tu vi từ Vũ Đế cấp sáu thoáng cái tăng lên tới Vũ Thánh cấp sáu.
Thấy một cảnh tượng như vậy, trong nháy mắt mọi người đứng xem kịch vui ở đó hoảng hốt kêu lên.
- Đùa à, trực tiếp vượt qua một cảnh giới lớn.
- Đây là chiêu gì, đây cũng khó tránh quá khủng bố đi!
- Đây là truyền thừa của các thần thượng cổ, cũng để cho người ta vượt qua một cảnh giới lớn.
- Đùa à? Truyền thừa của các thần thượng cổ thật sự có lợi như vậy sao?
- Đâu chỉ có vậy, truyền thừa của các thần thượng cổ ngoại trừ có thể vượt qua một cảnh giới chiến đấu lớn, còn có thể khiến cho người ta nhanh chóng lĩnh ngộ tuyệt chiêu của các thần.
- Cho dù như vậy, hắn vẫn là Vũ Thánh tu vi cấp sáu, và Vũ Tôn vẫn có một cảnh giới lớn chênh lệch, còn kém quá xa với cảnh giới Vũ Tôn.
- Đáng tiếc, một người thừa kế các thần thượng cổ lại phải ngã xuống như vậy.
- Còn trẻ hết sức lông bông là chuyện tốt không mà.
…
- Là truyền thừa của Lôi Thần, đây cũng chính là nói hắn biết kiếp trước của mình.
Ánh mắt của Thịnh Văn Kiệt chợt co lại, trong đầu nhanh chóng suy tính, Vương Hạo và kiếp trước của hắn rốt cuộc có quan hệ gì?
Đồng thời, hắn cũng vô cùng muốn biết kiếp trước hắn chết như thế nào, lại muốn biết đã chết trong tay ai?
Vương Hạo liếc mắt nhìn vào Thịnh Văn Kiệt trong đầu suy tính, đợi lát nữa phải sẽ phải giá họa cái chết của Mộc Đầu cho ai chứ?