Tiền Vạn Dương không nhịn được hỏi:
- Lão đại, Mạc Quân Lâm này cứu hay không?
Vương Hạo khẽ gật đầu:
- Cho dù nói thế nào, mọi người đều là Nhân tộc, bị người ngoài khi dễ đến như vậy rồi, cứu đi.
- Tôi đây lập tức qua cứu hắn.
Tiền Vạn Dương vén tay áo lên, chuẩn bị biểu diễn thực lực người khổng lồ của mình.
Vương Hạo giơ tay cản lại:
- Nhớ, sau khi cứu hắn, phải bảo hắn trả thù lao.
- Trả thù lao?
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu há hốc mồm, tiền lì xì người ta cũng đã cho rồi, giờ lại còn muốn tiền nữa, có phải là quá không có đạo nghĩa rồi không?
- Nhìn tôi làm gì? Người lấy tiền lì xì của ông ta gọi là Vương Hạo, chuyện này có liên quan gì đến tôi?
Vẻ mặt Vương Hạo vô tội nói:
- Nhớ kỹ, tôi bây giờ là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, là Vương Tiểu Bạch không thể rời bỏ em gái đáng yêu.
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu chịu phục, lão đại này giở trò lưu manh, thực sự thần cũng không đỡ nổi mà.
Chỉ là Vương Tiểu Bạch này lại là cái quỷ gì thế?
Không phải là lấy danh nghĩa của tiểu Bạch giả danh lừa bịp ở bên ngoài đấy chứ?
Đúng lúc này, một âm thanh khí phách vang lên:
- Nhiều người khi dễ ít người, tính là anh hùng hảo hán gì chứ?
Ánh mắt của Vương Hạo chợt co lại, chỉ thấy một thiếu niên áo trắng tay cầm một thanh trường kiếm, giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt Mạc Quân Lâm, sau đó vung trường kiếm lên, một đám người lập tức bị đánh bay ra ngoài.
- Lão đại, anh bị làm sao vậy?
Vẻ mặt của hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu nghi ngờ, một thiếu niên không đến mức khiến cho Vương Hạo có loại vẻ mặt này?
Giọng nói của Vương Hạo trở nên nghiêm trọng nói:
- Nếu như tôi không cảm ứng sai lầm, khí tức của người này và Mộc Đầu giống nhau như đúc, chắc hắn chính là hạt giống linh hồn kia mà năm đó Thánh Sư Quái Kiệt lưu lại.
- Thánh Sư Quái Kiệt?
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu hít vào một hơi lạnh, cảm thấy vũ trụ này thật đúng là quá nhỏ, loại xác suất này cũng khiến cho bọn họ đụng phải.
- Lão đại, bây giờ chúng ta phải làm sao?
Vẻ mặt Tiền Vạn Dương nghiêm trọng, đối với loại lão quái vật này, không người nào dám sơ suất.
Vương Hạo cười nói:
- Sợ cái gì, hạt giống linh hồn này có thể không quen biết chúng ta, hơn nữa hiện tại tôi chính là Vương Tiểu Bạch, hoàn toàn không có liên quan nào với Vương Hạo.
Trần Diệu thử thăm dò:
- Ý của lão đại chính là kết giao với hắn?
- Đương nhiên.
Vương Hạo gật đầu nói:
- Các ngươi không nên quên, trong truyền thừa của Ma Thần Vũ Diệu còn có Hiên Thiếu Bất Tử một trong ba kỳ nhân lớn của thượng cổ, muốn đối phó với hắn, chắc hẳn chỉ có thể dựa vào Thánh Sư Quái Kiệt một trong ba kỳ nhân lớn của thượng cổ.
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu bừng tỉnh khẽ gật đầu, cảm thấy Vương Hạo nói rất có lý.
Lúc này, người đi trên đường phố chỉ trỏ sau lưng Thánh Sư Quái Kiệt.
- Đây không phải là đại thiếu gia ăn chơi trác táng Mạc Lâm của Mạc gia sao, hắn lại ăn hiếp người rồi?
- Vị thiếu niên áo trắng kia lại sắp gặp phiền toái rồi, hắn lại dám quản chuyện của Mạc Lâm.
- Nói bậy bạ gì đó, thiếu niên áo trắng này gọi là Thịnh Văn Kiệt, tu vi của hắn rất cao.
- Không sai, mấy ngày nay hắn chính là nhân vật nổi tiếng ở nơi này, không biết đã ra tay dạy dỗ bao nhiêu kẻ ăn chơi trác táng rồi.
- Nghe nói tu vi của người này đã đạt tới Vũ Thánh, nhỏ tuổi như vậy mà đã vô cùng nổi bật.
- Đây thì tính là cái gì, tôi còn nghe nói hắn biết ý của rất nhiều vũ khí, thật sự là quá giỏi mà.
Vẻ mặt của Mạc Lâm thoáng thay đổi, lạnh lùng nói:
- Mày chính là Thịnh Văn Kiệt kẻ thích xen kẽ vào chuyện của người khác?
Thịnh Văn Kiệt lại cười nói:
- Tôi không phải thích xen vào việc của người khác, mà là không quen nhìn tác phòng của các hạ.
- Thật can đảm.
Mạc Lâm giận dữ:
- Một Vũ Thánh nho nhỏ lại dám thích thể hiện trước mặt tao, xem ra ngày hôm nay nếu không đánh cho mày răng rơi đầy đất, mày cũng không biết Mạc Lâm tao đại diện cho cái gì…
Gào!
Còn chưa nói dứt lời, Tiền Vạn Dương hét lớn một tiếng, thân thể nhanh chóng trở nên to lớn, không nói nhảm nhiều, giơ chân lớn lên đá về phía Mạc Lâm.
- Tộc người khổng lồ.
Ánh mắt của Mạc Lâm chợt co lại, nhanh chóng phòng ngự.
Ầm ầm ầm...
Đúng một giây tiếp theo, toàn thân hắn trực tiếp bị đá bay ra ngoài, cũng không biết trúng hư bao nhiêu tòa nhà lớn.
- Thiếu gia!
Vệ sĩ của Mạc Lâm vô cùng kinh ngạc, phân ra mấy người qua xem Mạc Lâm thế nào, những người còn lại người đều rút vũ khí ra lướt về phía Tiễn Vạn Dương.
Trần Diệu hít một hơi thật sâu, toàn thân bạo phát ra ánh sáng trắng, sáu cánh chim phía sau vai mở ra, toàn thân nhìn có vẻ vô cùng thần thánh.
Ầm ầm ầm...
Một giây tiếp theo, trên đường phố bạo phát ra từng tiếng nổ vang, khí tức cuồng bạo cuốn ra cả con đường.
Vương Hạo đi tới bên cạnh Thịnh Văn Kiệt, lại cười nói:
- Tôi nói người anh em Thịnh Văn Kiệt này, đối phó người như thế cần gì lãng phí nước bọt, trực tiếp động thủ mới là thực tế.
- Ha ha...
Thịnh Văn Kiệt cười to nói:
- Người anh em này nói không sai, có thể động thủ cần gì phải lãng phí nước bọt.
Vương Hạo tự giới thiệu bản thân mình:
- Tôi là Vương Tiểu Bạch, hai vị kia là tiểu đệ của tôi, Tiền Vạn Dương của tộc người khổng lồ và Trần Diệu của tộc Thiên sứ.
Thịnh Văn Kiệt cười nói:
- Vương huynh đệ xem ra lai lịch không đơn giản à? Lại có thể thu được đàn em tộc người khổng lồ và tộc Thiên sứ.
Vương Hạo mỉm cười, không nói gì thêm.
Ầm ầm ầm...
Lại là tiếng nổ cuồng bạo vang lên, chỉ thấy Tiền Vạn Dương đánh ra một quyền khiến cho toàn bộ con đường sụp xuống.
Trần Diệu bấm quyết ngón tay, ánh sáng trắng nóng rực lập tức bạo phát ra, đốt cháy sạch sẽ vệ sĩ của Mạc Lâm.
Thấy một cảnh tượng như vậy, người trên đường đều kinh ngạc kêu lên.
- Các người nhìn, đó là thiên sứ sáu cánh, đây chính là chủng tộc siêu hạng.
- Còn có đó là người khổng lồ, hắn cũng là chủng tộc siêu hạng.
- Có người nói hai chủng tộc này cũng không phải trên ý nghĩ truyền thống là chủng tộc siêu hạng, bọn họ là dựa vào thực lực tiến vào hàng ngũ chủng tộc siêu hạng.
- Không sai, chủng tộc khác là dựa vào thuộc tính bản nguyên mới bước vào siêu hạng chủng tộc, nhưng bọn họ lại là chủng tộc trời sinh siêu hạng, sau khi hút vào thuộc tính bản nguyên, lực lượng sẽ càng cường đại hơn.
- Xem ra quyết đấu lần này của hai cung thiên tiên và bốn Thần tộc lớn, đã thu hút rất nhiều chủng tộc đến đây quan sát.
- Đây không phải là nói nhảm sao? Kiếp nạn lớn của vũ trụ sắp tới rồi, ai có thể ngồi chờ một chỗ chứ?
- Hai cung Thiên tiên thắng, sẽ có thể dọn vào không gian Thần Đạo, từ đó độ kiếp an toàn, nếu như không thành công, như vậy thì phiền phức thật sự rất lớn.
- Không phải nói, còn có chúa cứu thế Vương Hạo sao?
- Nghe nói bởi vì thiên phú của Vương Hạo quá vô địch, bị ý thức vũ trụ bắt vào cấm vực, chắc hẳn trong thời gian ngắn không ra được.
Bởi vì thiên phú quá vô địch bị ý thức vũ trụ bắt đi? Như vậy thiên phú này cường đại đến bậc nào chứ?
- Có người nói thiên phú của Vương Hạo có thể chém Thiên Đạo, bốn Đại Chí Tôn thượng cổ cộng lại với nhau cũng đều không phải là đối thủ của hắn.
- Người anh em, ngươi xác định không có đùa giỡn chứ?
- Ai đùa giỡn với anh, đây là chính miệng Chí Tôn yêu giới nói.
- Chí Tôn Yêu giới? Đây lại là ai nữa vậy?
- Không biết. Chí Tôn yêu giới này vô cùng thần bí, từ sau khi nó lên làm Chí Tôn, yêu giới thống nhất, dưới quyền nắm giữ hơn mười vị đại yêu Thần Vị cảnh, hai cung thiên tiên, bốn Thần tộc lớn đều phải trốn tránh phong quang của nó đấy.
- Lợi hại như vậy?
- Đâu chỉ có như vậy, nghe nói đây chỉ là yêu giới Tinh Vực, còn có đại yêu của yêu giới Thiên Vực, yêu giới Ma Vực đang chạy tới.
- Hic, cái này cũng quá khoa trương đi? Yêu giới của ba vực chẳng lẽ sắp thống nhất?
- Cái này thì không biết, nghe nói lần này Chí Tôn yêu giới sẽ đến quan sát trận quyết đấu.
- Chí Tôn yêu giới să[s tới, lần này càng thêm náo nhiệt.
…