Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 672: Chương 672: Vịt chết mạnh miệng.




Tinh Vực.

Tinh hệ Thiên Dương.

Tinh hệ chủng tộc cao cấp.

Vương Hạo dẫn theo hai tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu đi tới một tinh cầu.

Tiền Vạn Dương biến thành kích thước người bình thường, Trần Diệu cũng thu hồi sáu cánh chim phía sau vai, bọn họ không phải sợ làm cho người khác chú ý, mà sợ cướp đi danh tiếng của Vương Hạo vị lão đại này.

Nhóm ba người đi trên đường phố, tùy ý đều có thể nhìn thấy người ngoài hành tinh, cấu tạo của bọn họ và nhân loại không khác biệt lắm, nhưng tạo hình da dẻ lại chưa chắc có thể đạt được thẩm mỹ của nhân loại.

Trần Diệu không nhịn được hỏi:

- Tinh hệ Thiên Dương chỉ là một chủng tộc cao cấp, làm sao có thể có nhiều người ngoài hành tinh như vậy?

Tiền Vạn Dương cau mày nói:

- Trong số những người ngoài hành tinh này không chỉ có chủng tộc cấp cao, mà còn có rất nhiều chủng tộc siêu hạng, bây giờ đều tập trung ở tinh hệ Thiên Dương thật sự khiến người ta nghĩ không ra.

Vương Hạo thản nhiên nói:

- Thời gian ta bế quan một năm hai cung thiên tiên và bốn Thần tộc lớn đánh nhau túi bụi, vì để tránh thương vong không cần thiết, hai bên lãnh đạo cao cấp quyết định tới ba trận quyết đấu, một là quyết đấu của cao thủ Thần Vị cảnh, một là quyết đấu của cao thủ Thiên Vũ cảnh, một trận cuối cùng là cao thủ Vũ Thần quyết đấu, địa điểm đã được định ở tinh hệ Thiên Dương.

- Quyết đấu?

Tiền Vạn Dương tò mò hỏi:

- Vậy quyết đấu này sẽ quyết định ra gì chứ? Phe thắng có thể được cái gì?

Vương Hạo khẽ nói:

- Hai bên quyết định, nếu như thiên tiên hai cung thắng, như vậy bốn Thần tộc lớn vô điều kiện rời đi không gian Thần Đạo, nếu như nhưng bốn Thần tộc lớn thắng, như vậy thiên tiên hai cung nhất định phải vô điều kiện lui binh, đồng thời bồi thường tổn thất của bốn Thần tộc lớn.

Hai vị tiểu đệ gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, nhưng bọn họ vẫn không hiểu nổi, chuyện này với việc thông suốt ý nghĩ và Minh Tâm Kiến Tính mà Vương Hạo nói có quan hệ gì chứ?

Lúc này, vẻ mặt của những người đi trên phố đều kích động nhìn một người đàn ông trung niên rất có ý vị.

- Các người nhìn thiếu tộc trưởng của thần tộc Thiên Thánh, Sở Phong.

- Nghe nói, Sở Phong là một trong những đại biểu của bốn Thần tộc lớn, tham gia trận quyết đấu Vũ Thần kia.

- Vậy đối thủ của hắn không phải thê thảm sao? Sở Phong này đúng là có được huyết mạch truyền thừa của hai tộc Thiên Thánh và Thiên Ma.

Đai diện của hai cung thiên tiên hình như tên là Vương Thiên Dật?

- Là Vương Thiên Dật, nghe nói người này từ tinh hệ Ngân Hà.

- Nhân tộc cấp thấp kia? Anh xác định không có nói đùa?

- Là như vậy không sai, nghe nói giữa Sở Phong và Vương Thiên Dật còn có thù riêng.

- Thù riêng gì?

Nghe nói, tiểu công chúa Lâm Thi Kỳ của thần tộc Thiên Minh và Sở Phong có hôn ước, nhưng cuối cùng lại trốn hôn đi theo Vương Thiên Dật.

- Mẹ nó, thù đoạt vợ không đội trời chung, lần này có trò hay để xem rồi.

- Đúng rồi, tu vi của Vương Thiên Dật này là gì vậy?

- Nghe nói đạt tới Vũ Thần cấp ba, chênh lệch quá lớn với Vũ Thần cấp chín Sở Phong.

- Vậy không phải nói, hai cung thiên tiên đã thua một ván rồi?



Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu kinh sợ đứng ngây ra tại chỗ, bọn họ rốt cuộc hiểu rõ Vương Hạo vì sao không đi truyền thừa của Ma Thần Vũ Diệu, nhất định phải chạy tới tinh hệ Thiên Dương, hóa ra là ba hắn phải quyết đấu với người ta.

Tiền Vạn Dương an ủi:

- Lão đại, ba của anh chính là có được truyền thừa của chiến thần thượng cổ, cho dù tu vi của Sở Phong mạnh hơn ba anh, nhưng cũng sẽ không phải là đối thủ của ba anh.

Trần Diệu liên tục gật đầu:

- Tiền Vạn Dương nói không sai, ba của anh đúng là lĩnh ngộ Thần đại đạo, một chân bước vào cửa Thần Vị cảnh, một Sở Phong chỉ là chuyện nhỏ.

- Cắt!

Vương Hạo bĩu môi:

- Ai quan tâm ông ta, tôi tới nơi này chỉ là ôm tâm trạng xem trò vui, các người nhất định không được suy nghĩ lung tung, nhớ kỹ nhất định không được suy nghĩ lung tung.

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu nở nụ cười khổ, cảm thấy vị lão đại này thật đúng là miệng nói một đường, trong lòng lại nghĩ một nẻo.

Rõ ràng trong lòng rất quan tâm ba của mình, ngay cả thánh địa truyền thừa của Ma Thần Vũ Diệu cũng có thể trì hoãn không đi.

Thậm chí lần trước cũng bởi vì Thiên Đạo uy hiếp người nhà của hắn, mà hắn đánh Thiên Đạo gần chết.

Nhưng đến nơi này lại nhất định giả vờ bộ dạng thờ ơ, lẽ nào hắn không cảm thấy rất giả sao?

- Vẻ mặt các người như vậy là sao? Có phải là không tin tưởng lời tôi nói phải không?

Trong ánh mắt của Vương Hạo thoáng lộ ra mùi nguy hiểm.

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu bị dọa sợ liên tục lắc đầu, tỏ ra mình vô cùng tin tưởng, trăm phần trăm tin tưởng, lão đại nói chính là thánh chỉ, tuyệt đối sẽ không hoài nghi gì.

Nhưng trong lòng lại điên cuồng phỉ nhổ, đây đúng là điển hình vịt chết còn mạnh miệng.

Vương Hạo thoả mãn khẽ gật đầu, trong nháy mắt trong lòng sảng khoái hơn rất nhiều.

Tiền Vạn Dương nói tránh đi:

- Lão đại, bây giờ chúng ta có cần đi tìm ba của anh không?

Vẻ mặt Vương Hạo ghét bỏ nói:

- Đi tìm ông ta làm gì? Chúng ta bây giờ là thân phận gì? Hắn lại là thân phận gì? Hắn trèo cao nổi sao?

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu khẽ xoa mi tâm, cảm thấy thật sự rất đau đầu, hai cha con làm được giống như Vương Hạo và Vương Thiên Dật như vậy, coi như là trên đời hiếm thấy.

Trần Diệu hỏi:

- Vậy lão đại, bây giờ chúng ta đi làm gì?

Vương Hạo từ xa nhìn Sở Phong, cảm thấy hai cung thiên tiên và bốn Thần Tộc lớn nếu như vì vậy mà không đánh nữa, vậy người tổn thất lớn nhất không nghi gì chính là hắn.

Cho nên hắn nhất định phải khuấy nát lần quyết đấu này, khiến cho chiến tranh thăng cấp một lần nữa mới được.

- Ôi, bây giờ thân phận khác rồi, thật khó làm việc mà.

Vương Hạo thở dài, nếu như thân phận chúa cứu thế của hắn còn có thể tiếp tục sử dụng, bảo đảm chỉ cần vài phút là có thể quậy nát quyết đấu lần này, để cho chiến tranh nhanh chóng thăng cấp.

Nhưng khí tức, hình dạng của hắn đều đã thay đổi, nói mình là Vương Hạo, chắc hẳn cũng sẽ không có ai tin tưởng.

Đúng lúc này, tiếng cầu xin đột nhiên truyền đến:

- A... đừng đánh, cầu các người đừng đánh, tôi biết sai rồi…

Đám người Vương Hạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy người đàn ông áo đen đang đánh hội đồng một thanh niên chừng hai mươi tuổi.

Mà ở bên cạnh còn có một thanh niên tóc vàng đang ôm một cô gái không phải con nhà lành, dương dương đắc ý lớn tiếng cười

- Đánh chết cho bản thiếu, một tiện chủng lại còn dám không nghe lời, đánh chết tiện chủng nhân tộc cấp thấp này cho bản thiếu…

Nghe vậy, sức lực của đám người lại tăng thêm, nắm đấm hạ xuống như mưa rơi.

Người thanh niên khoảng hai mươi tuổi kia vội vàng ôm lấy đầu co lại thành một đống, phát ra tiếng kêu thê thảm.

Tiền Vạn Dương cau mày nói:

- Lão đại, người bị đánh kia hình như Mạc Quân Lâm, con trai của Hàn Dương, tổng thống mới của Nhân tộc.

Vương Hạo suy nghĩ một lát, lập tức nghĩ đến người này là ai rồi.

Nếu nói Mạc Quân Lâm là ai, chắc hẳn hắn trong khoảng thời gian ngắn hắn sẽ nghĩ không ra.

Nhưng nếu nói Hàn Dương ba của Mạc Quân Lâm thoáng cái hắn sẽ nghĩ ra được.

Đây là kẻ giống hệt ba hắn, thậm chí còn ăn bám hơn ba hắn, ngay cả tên của con trai cũng theo họ người khác, thật sự là vua ăn bám trong số vua ăn bám mà.

Trần Diệu nhắc nhở:

- Lão đại, trước đây khi anh rời khỏi tinh hệ Ngân Hà, vị tổng thống mới này cho anh một bao lì xì, bảo anh đến tinh hệ Thiên Dương chăm sóc con trai của ông ta một chút.

- Có chuyện này sao? Sao tôi lại không nhớ rõ?

Vẻ mặt Vương Hạo mờ mịt.

Khóe miệng của hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu giật giật, đây quả nhiên rất phù hợp với cá tính của Vương Hạo, mãi mãi không nhớ rõ bao lì xì nhỏ, duy nhất chỉ có bao lì xì lớn mới có thể là yêu thích nhất của hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.