Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 671: Chương 671: Một năm sau




Phi thuyền hiệu Thánh Lang.

Thực Thần liếm liếm đôi môi đỏ mọng, mắt giống như hổ đói rình mồi, nhìn chằm chằm vào lão ma đầu, giống như nhìn thấy một đĩa thức ăn ngon siêu cấp.

- Thực Thần đại nhân...

Lão ma đầu sợ đến mức toàn thân run rẩy, nếu không có ý chí chống đỡ chắc hẳn đã sớm ngất đi.

Lúc này, mặt mày Tiểu Bạch rạng rỡ lấy ra bảy khối Ma Phương Cực Thiên, ánh sáng của bảy màu sắc rực rỡ hòa quyện vào nhau, vô cùng chói mắt.

- Bảy khối Ma Phương Cực Thiên.

Hai mắt Thực Thần trợn tròn, thật sự không nghĩ tới con thỏ này lại sẽ có loại kỳ ngộ nghịch thiên này.

Ầm ầm ầm...

Một giây tiếp theo, tiếng sấm sét vang lên.

Chỉ thấy bảy khối Ma Phương Cực Thiên nhanh chóng dung hợp thành một chữ “Quang” màu trắng, sau đó vèo một tiếng, in Chí Tôn Thần Thú Ấn lên trán của Tiểu Bạch, khiến cho toàn thân Tiểu Bạch bạo phát ra một luồng ánh sáng trắng ôn hòa, giống như một con thỏ tiên.

Mọi người ở đây quên cả hít thở, khẩn trương nhìn Tiểu Bạch.

Chí Tôn Thần Thú Ấn này cộng thêm truyền thừa của Minh Thần Cực Quang, tiết tấu của con thỏ này là muốn nghịch thiên mà.

Sau khi tất cả đều bình tĩnh lại, toàn thân Tiểu Bạch tản ra khí tức càng thêm ôn hòa, khiến người ta không nhịn được muốn ôm nó vào lòng, không muốn buông tay nữa.

Đồng thời, vương miện màu vàng kim trên trán của Tiểu Bạch cũng xuất hiện một chữ “Quang” màu trắng, tản ra khí tức vô cùng khủng khiếp.

- Tương lai tiểu tử này thật không lường được.

Thực Thần liếm liếm đôi môi đỏ mọng, ánh mắt lại dời đến trên người lão ma đầu.

Lão ma đầu bị dọa sợ vội vàng kêu lên:

- Thực Thần đại nhân, tôi là Quy thừa tướng của thỏ đại nhân Chí Tôn, chịu trách nhiệm bảo vệ thỏ đại nhân Chí Tôn, cô không thể ăn tôi.

Thực Thần bĩu môi:

- Đây chính là Chí Tôn mà yêu tộc chúng ta trước đây chưa từng gặp, một Thánh Ma Quy Thiên Vị cảnh như ông thì làm thế nào để bảo vệ? Từ hôm nay trở đi tiểu tử này do tự tôi bảo vệ, ông vẫn nên ngoan ngoãn trở thành bữa cơm trưa của tôi đi...

- Đợi đã.

Tiểu Bạch cắt ngang lời nói của Thực Thần:

- Thỏ bảo bảo tôi không cần ông bảo vệ.

Lão ma đầu lệ rơi đầy mặt, chỉ cần Tiểu Bạch lên tiếng, vậy thì thế nào Thực Thần cũng phải nể mặt vị Chí Tôn tương lai này mấy phần mặt mũi.

Vẻ mặt Thực Thần bất ngờ:

- Tiểu tử, tôi quả thật là cao thủ Thần Vị cảnh, sao cậu có thể từ chối sự bảo vệ của tôi?

Tiểu Bạch ghét bỏ nhìn Thực Thần, trong nhà này có một Thôn Thiên Thú thượng cổ Hương Hương, cà rốt của nó phải trốn đến chỗ khác mới có thể an toàn ăn được, nếu như lại tới thêm một Thôn Thiên Thú Thần Vị cảnh thượng cổ nữa, vậy cà rốt mà Vương Hạo để lại cho nó không phải là một củ cũng không ăn được sao?

Thật coi nó là một con thỏ ngốc, cái gì cũng đều không hiểu à?

Đúng lúc này, một mùi thơm ngát thoang thoảng bay vào mũi mọi người, khiến cho người ta có cảm giác như mê như say.

Ánh mắt Thực Thần chợt co lại, cả kinh kêu lên:

- Không tốt, đây là thuốc say mộng cấp chín, cho dù là cường giả Thần Vị cảnh ngửi được cũng sẽ toàn thân không có lực, giống như uống say vậy...

Còn chưa nói dứt lời, toàn bộ người trên phi thuyền hiệu Thánh Lang đều lảo đảo ngã nhào trên đất, thần chí cũng trở nên vô cùng không rõ ràng.

Vẻ mặt Tiểu Bạch mờ mịt nắm lấy đầu thỏ, vì sao nó không có trúng độc? Chẳng lẽ đây là do nguyên nhân tu luyện Yêu điển vô thượng sao?

- Ha ha, đấu với Thập Toàn Dược Thần tôi, kết quả của các người đã sớm được quyết định...

Thập Toàn Dược Thần dương dương đắc ý đi vào phi thuyền hiệu Thánh Lang, bên cạnh còn có tổng quản thiên sứ của hắn Ba Nhĩ.

Chân mày của Thực Thần nhíu lại, lạnh lùng nói:

- Thập Toàn Dược Thần, đây là Chí Tôn tương lai của yêu tộc chúng tôi, nếu như ông dám động vào nó, vậy thì sẽ đối địch với toàn bộ yêu tộc.

Thập Toàn Dược Thần cười nói:

- Tôi nói này Thực Thần, cô còn chưa tỉnh ngủ hả? Nơi này chính là con đường tử vong, ngay cả bóng dáng quỷ cũng không thấy được, cho dù giết các người, đâu ai biết được là tôi làm chứ?

Vẻ mặt Tiểu Bạch ghét bỏ, phất tay làm rớt lọ thuốc trên mặt đất…

Lúc này, thần chí của một đám người lập tức khôi phục lại.

- Tại sao có thể như vậy?

Thập Toàn Dược Thần trợn tròn hai mắt, không thể tin được nhìn cảnh tượng như vậy.

Thuốc say mộng cấp chín này là do hắn tỉ mỉ điều chế, bây giờ làm sao sẽ bị một con thỏ phá giải chứ?

- Ông thật sự xem đệ nhất dược sư vũ trụ Vương Hạo này là trang trí à! Đây chính là thuốc giải độc toàn năng, độc gì cũng có thể giải.

Tiểu Bạch cho Thập Toàn Dược Thần một ngón giữa khinh bỉ.

- Vương Hạo!

Vẻ mặt Thập Toàn Dược Thần không cam lòng, nhưng cũng biết thời thế không thể làm gì nữa rồi, không nói hai lời đã dẫn theo Ba Nhĩ nhanh chân bỏ chạy.

- Ở trước mặt tôi, các ngươi cũng muốn chạy?

Thực Thần hừ lạnh một tiếng, há mồm ra sức hút một cái, hút Dược Thần và Ba Nhĩ vào trong miệng sau đó nuốt xuống.

Mọi người ở đây chợt rùng mình một cái, tất cả đều theo bản năng lui ra phía sau hai bước, bọn họ đúng là không muốn trở thành bữa cơm trưa trong miệng của Thực Thần.

- Tôi là ăn no rồi mới ra ngoài, mọi người không cần sợ hãi.

Thực Thần mỉm cười, sau đó liếc mắt nhìn lão ma đầu nuốt nước miếng.

Trong nháy mắt tất cả mọi người ở đó tóc gáy đều dựng thẳng lên, ăn no rồi còn có thể ăn hai người sống lớn như vậy, vậy nếu như đột nhiên đói bụng không phải đại diện cho bọn họ chỉ có thể sung làm khẩu phần lương thực rồi sao?

Lão ma đầu càng bị dọa sợ đến nổi gan mật sắp nứt ra rồi, Thực Thần này một khi đói bụng, vậy hắn tuyệt đối chính là thức ăn được lựa chọn đầu tiên.

Tiểu Bạch gãi cằm, lẩm bẩm nói:

- Thỏ bảo bảo tôi kích thước nhỏ như vậy, ngay cả cho ông bỏ vào miệng cũng không đủ để nhét kẽ răng, chắc hẳn là rất an toàn.

Lăng Tiêu liền vội vàng nói:

- Chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi con đường tử vong, chỉ cần đi ra được thì không cần lo lắng cái ăn rồi.

Mọi người ở đây liên tục gật đầu, nhanh chóng hành động.

Chỉ chốc lát, hơn mười chiếc phi thuyền hình rồng trùng trùng điệp điệp bay về phía Tinh Vực.

...

Thời gian như nước chảy.

Thời gian một năm vội vã trôi qua.

Vương Hạo ngồi xếp bằng ở trong sơn động, vẫn hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu yên lặng ngồi ở bên ngoài sơn động chờ Vương Hạo luyện hóa trái tim Thất Khiếu Linh Lung.

Ầm ầm ầm...

Đột nhiên, khí tức cực mạnh từ trong sơn động bạo phát ra, mặt đất cũng theo đó đung đưa kịch liệt.

Hai mắt của Tiền Vạn Dương và Trần Diệu chợt mở ra, mừng rỡ kêu lên:

- Lão đại bế quan một năm, cuối cùng xuất quan rồi.

Ầm ầm ầm...

Lại một tiếng nổ mãnh liệt vang lên, trên mặt đất từng vết nứt dữ tợn không ngừng lan ra, trong nháy mắt sơn động cũng sạt lở sụp xuống.

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu thất kinh, muốn xông vào sơn động kéo Vương Hạo ra.

Ầm ầm ầm...

Đúng một giây tiếp theo, một tiếng nổ kinh thiên từ trong mặt đất vang lên, một bóng người từ trong lòng đất bay lên trời, phát ra khí tức cuồng bạo.

- Lão đại!

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu vui mừng, nhanh chóng bay tới.

Vương Hạo trôi lơ lửng ở giữa không trung, hít thở không khí trong lành.

Trong thời gian một năm này hắn dành tất cả để tu luyện trái tim Thất Xảo Linh Lung, để cho thiên phú của bản thân có thể sánh ngang với bốn Đại Chí Tôn thượng cổ.

Đồng thời, tu vi cũng đột phá một cấp, đạt tới Vũ Đế cấp sáu.

Thực lực chỉnh thể mạnh hơn trước không chỉ gấp mười lần, mở ra truyền thừa Lôi Thần, giết chết Vũ Tôn trong nháy mắt hoàn toàn không có vấn đề gì.

Tiền Vạn Dương kinh ngạc vui mừng nói:

- Lão đại, cuối cùng anh đã xuất quan rồi, bây giờ chúng ta phải đi chỗ nào? Là đi đến thánh địa truyền thừa của Ma Thần Vũ Diệu sao?

Vương Hạo lắc đầu nghiêm túc nói:

- Trước khi đi thánh địa truyền thừa của Ma Thần Vũ Diệu, tôi còn cần hoàn thành một chuyện.

- Chuyện gì?

Trần Diệu hỏi:

- Giao cho tôi và Tiền Vạn Dương không được sao?

Vương Hạo thở dài

- Chuyện này liên quan đến ý nghĩ thông suốt của tôi, Minh Tâm Kiến Tính phải tự mình đi.

- Thông suốt ý nghĩ? Minh Tâm Kiến Tính?

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu kinh ngạc kêu lên một tiếng, lẽ nào vị yêu nghiệt lão đại này cũng bị tâm ma quấn thân?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.