Trong một rừng rậm trên hành tinh bình dân ở Song Tử Tinh.
Một đám Lang Yêu đang chảy nước bọt, vây quanh Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi.
- Vi Vi! Bọn chúng hình như xem chúng ta là bữa tối.
Sắc mặt Nhạc Huyên nghiêm nghị. Sức chiến đấu của Lang Yêu đã đạt đến Võ Tông, cao hơn hai cô mấy cấp. Nếu hai cô không cẩn thận, thì có thể bị ăn thịt.
Hạ Vi Vi cầm cự kiếm cao hơn người, mặt mày rất phấn khởi.
- Tôi cảm thấy, chỉ thiếu chút nữa, là tôi có thể lĩnh ngộ Cự Kiếm Tinh Thông Hồn Nhiên Thiên Thành. Lát nữa, tôi tiến lên chém bọn nó, cô trợ giúp cho tôi.
Trong mấy ngày này, Nhạc Huyên đánh nhau liên tục với yêu thú, nên đã lĩnh ngộ được Súng Ống Tinh Thông Hồn Nhiên Thiên Thành. Bây giờ, Hạ Vi Vi cũng cảm thấy, chỉ còn chút xíu nữa, thì cô có thể lĩnh ngộ được Cự Kiếm Tinh Thông Hồn Nhiên Thiên Thành.
Hạ Vi Vi vừa nghĩ đến Cự Kiếm Tinh Thông Hồn Nhiên Thiên Thành thì rất vui vẻ, giơ lên cự kiếm, lao về phía đám Lang Yêu.
- Vi Vi! Cẩn thận đấy.
Nhạc Huyên kinh hãi. Tiểu la lỵ bạo lực này ẩu quá.
Nhưng bây giờ, cô không thể ngăn lại được tiểu la lỵ bạo lực này, chỉ có thể giơ lên súng lục ổ quay, bắn nổ đầu từng con yêu thú.
Ha Vi Vi nhìn chằm chằm Lang Yêu. Cô quan tâm mình có bị đánh lén bên người hay không. Cô tin tưởng Nhạc Huyên nhất định sẽ giải quyết được những con Lang Yêu muốn đánh lén cô. Bây giờ, nhiệm vụ quan trọng nhất của cô là lĩnh ngộ Cự Kiếm Tinh Thông Hồn Nhiên Thiên Thành.
- Da...
Hạ Vi Vi hét lớn một tiếng. Kiếm quang xẹt qua khu rừng u ám. Đồng thời tiếng rên của yêu thú và tiếng súng cũng vang lên không ngừng.
Không biết qua bao lâu, tiếng súng và tiếng gào biến mất, thay vào đó là tiếng cười duyên:
- Ha ha…
- Cuối cùng bản tiểu thư cũng lĩnh ngộ được Cự Kiếm Tinh Thông Hồn Nhiên Thiên Thành, có thể học được kiếm chiêu truyền thừa của gia tộc.
- Đừng cười nữa, cẩn thận không lại hấp dẫn yêu thú đến bây giờ.
Nhạc Huyên dùng tay bịt miệng Hạ Vi Vi. Bây giờ, hai cô đang ở trên hành tinh cấp bốn. Ở đây, linh khí nồng đậm, nên nơi này có yêu thú gì, thì chỉ có ông trời mới biết.
Nếu yêu thú cao hơn Võ Tông xuất hiện, thì với chút thực lực của hai cô, muốn chạy cũng khó.
Ầm ầm...
Bỗng nhiên một tiếng vang truyền lại. Trên bầu trời, hai luồng sáng va vào nhau trong nháy mắt, lóe lên vô số ánh vàng, khiến bầu trời biến thành màu vàng, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không thể xuyên thủng.
Đồng thời, một tiếng rống giận giữ rung trời vang lên.
- Rống...
Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi bị chấn ngơ người. Nhưng hai cô không do dự, chạy ngược lại.
Một giây sau, một cơn gió lốc kinh khủng quét đến. Sắc mặt Hạ Vi Vi thay đổi, nhanh chóng rút ra cự kiếm, rồi cắm xuống đất. Sau đó, cô và Nhạc Huyên trốn đằng sau cự kiếm.
- Rốt cuộc là ai đang làm loạn thế nhỉ?
Hạ Vi Vi hầm hừ nói.
Nhạc Huyên lắc đầu:
- Mặc kệ người đó là ai. Nhưng người ta có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, thì tu vi thấp nhất cũng là Võ Vương. Chúng ta nên tranh thủ thời gian rời đi, không nên trêu chọc.
Hạ Vi Vi gật đầu. Thân phận bây giờ của hai cô rất mẫn cảm, không thể bời vì phiền toái không cần thiết mà bị bại lộ.
- Ầm...
Một giây sau, tiếng vang lại vang lên. Nếu như vừa rồi là vô số tia ngũ sắc, thì bây giờ là núi lửa bộc phát. Ánh sáng chói mắt phóng lên bầu trời, xoắn nát những đám mây đang lơ lửng, hư không cũng bắt đầu vặn vẹo.
Gió lốc kinh khủng lại quét sạch toàn bộ rừng rậm. Hạ Vi Vi và Nhạc Huyên không tránh kịp, bị gió lốc cuốn đi.
Khi tất cả bình tĩnh lại, thì Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi từ trên trời rơi xuống, ai cũng dính đầy bụi.
- Đừng để bản tiểu thư biết là ai làm, nếu không bản tiểu thư sẽ chặt chân hắn.
Hạ Vi Vi nổi giận đùng đùng, cả người chật vật.
- Chúng ta đi nhanh lên. Nếu chúng ta đứng ở đây, không biết sẽ bị cuốn đi đâu.
Tim Nhạc Huyên đập thình thịch, chỉ dư âm thôi cũng khiến hai cô chật vật như vậy. Nếu ở nơi chiến đấu, hai cô không chết thì cũng tàn phế.
- Bịch...
Bỗng nhiên, một tiếng rơi xuống đất vang lên, khiến hai cô giật mình, nhìn kỹ, thì trông thấy một cô gái sắc mặt trắng bệnh, có làn da trắng như tuyết. Mặc dù người chật vật không chịu nổi, nhưng không che được dung nan tuyệt thế.
Nhất là khóe miệng người đẹp kia trào ra một vệt máu tươi, hai mắt khép lại. Bộ dáng điềm đạm đáng yêu, khiến người khác trìu mến.
- Cô ấy bị thương nặng.
Nhạc Huyên chạy đến xem xét.
- Chúng ta phải mang theo cô ấy.
Hai mắt Hạ Vi Vi hiện lên màu hồng. Một tay ôm lấy người đẹp, một tay chỉ về một phía, rồi bước đi.
Nhạc Huyên vuốt trán, không cần nghĩ cũng biết. Hạ Vi Vi lại háo sắc. Cô không thể hiểu được, tại sao một cô bé lại có sở thích kỳ lạ như vậy.
Sau khi hai cô đi chưa được bao lâu, thì một đám phụ nữ áo đen lao đến. Nhưng sau khi họ tìm kiếm một vòng, thì sắc mặt thay đổi...
...
Không bao lâu thì Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi đã về thành phố. Sau đó họ tìm một khách sạn nhỏ, rồi thuê một căn phòng.
Lễ tân nhìn hai cô rời đi, nhịn không được lắc đầu thở dài:
- Đúng là thói đời, hai người đàn ông giữa ban ngày ban mặt, lại mang theo một cô gái say rượu vào khách sạn.
Nhạc Huyên lảo đảo, suýt ngữa gã xuống đất. Hai cô là phụ nữ, chỉ đóng giả đàn ông thôi, không biết thì đừng nói lung tung.
Sau khi hai cô vào phòng, Hạ Vi Vi cẩn thận đặt người đẹp xuống giường, nhìn sắc mặt trắng bệch của người đẹp. Sau đó, Hạ Vi Vi vươn tay, lột sạch quần áo của người đẹp.
Da thịt trắng nõn bại lộ dưới không khí, hòn ngọc trơn bóng, nhô lên nhô xuống, ngạo nghễ ưỡn lên, khiến Hạ Vi Vi thích thú không buông tay.
- Ông trời ơi!
Nhạc Huyên vuốt thái dương, hoàn toàn bó tay với tiểu la lỵ háo sắc này.
Sau một lát, Hạ Vi Vi giống như đã sờ đủ rồi, mới bắt đầu băng bó vết thương cho cô gái.
Nhạc Huyên nhìn cô gái nằm trên dường, khiến người đàn ông nào vừa thấy đã yêu, kìm lòng không được nghĩ đến bài thơ Vương Hạo từng đọc. Cô không nhịn được đọc lên:
Bắc phương có một giai nhân
Dung nhan tuyệt thế cõi trần đứng riêng
Liếc nhìn, thành quách ngả nghiêng
Liếc thêm lần nữa nước liền lung lay
Thành nghiêng nước đổ mặc bay
Giai nhân há dễ gặp hoài được sao
Bỗng nhiên Hạ Vi Vi sững sờ. Sau đó, cô ngẩng đầu nhìn Nhạc Huyên, khóe miệng nhếch lên, lao ra khỏi phòng như một cơn gió.
- Hừ...
Vài giây sau, một tiếng hừ lạnh vang lên. Mặc dù âm thanh không lớn. Nhưng nó giống như tiếng sấm bên tai Nhạc Huyên.
Nhạc Huyên bỗng nhiên bừng tỉnh, quay đầu nhìn lại, thì trông thấy người đẹp nằm trên giường đã tỉnh. Cô ta đang lạnh lùng nhìn Nhạc Huyên.
Mà Hạ Vi Vi đã chạy không thấy bóng dáng, hiển nhiên Hạ Vi Vi đã nhận ra cô gái sắp tỉnh, nên chạy nhanh như bôi dầu vào chân.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên giọng nói của Hạ Vi Vi:
- Khụ khụ... Anh Vi! Anh đang lề mề cái gì, nhanh băng bó vết thương cho người đẹp đi kìa. Chúng ta còn phải về nhà.
Lông mày Nhạc Huyên cau lại. Con nhóc này, dựa vào cái gì có lợi thì cô ta chiếm hết, còn cô phải chịu oan ức.
Ngay khi Nhạc Huyên định nhận mình là phụ nữ, để tránh hiểu lầm không cần thiết, thì giọng nói của Hạ Vi Vi lại vang lên:
- Anh Vi! Anh nhanh lên đi! Chúng ta phải về Công ty Lang Hành Thiên Hạ.