Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 651: Chương 651: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết




Không gian độc lập.

Tất cả mọi người ở đây đều tức giận nhìn Thiên Đạo, đều nói tội này không liên quan tới cha mẹ, họa này không dính dáng tới vợ con.

Nhưng hiện tại Thiên Đạo làm ra loại chuyện như vậy, thật giống như súc sinh, thậm chí còn không bằng súc sinh.

Lục Đạo lạnh lùng nói:

- Thiên Đạo, ông thật là quá đáng, nhanh dẫn theo bốn đại thần thú rời đi.

Giọng điệu của Thiên Đạo đột nhiên kích động.

- Tôi chỉ muốn tự bảo vệ mình, lẽ nào làm như vậy là sai sao?

- Ông...

Lục Đạo nghẹn lời, cảm giác Thiên Đạo hình như cũng không sai.

Nói thật, đứng ở góc độ của Thiên Đạo, Thiên Đạo không làm sai, so với biết rõ tương lai sẽ bị Vương Hạo diệt, còn không bằng tiên hạ thủ vi cường, tới nhổ cỏ nhổ tận gốc.

Nhưng loại chuyện tán tận lương tâm này thật sự là chuyện Thiên Đạo nên làm sao?

Vô Cực Tử Thần khinh bỉ nói:

- Không nghĩ tới Thiên Đạo thế hệ này lại biến chất như thế, thật sự làm cho bản thần thất vọng!

Trong nháy mắt, vẻ mặt Thiên Đạo trở nên lạnh lẽo u ám, nếu nói người hắn hận nhất là ai thì không thể nghi ngờ chính là bốn Đại Chí Tôn.

Năm đó bốn Đại Chí Tôn chém giết Thiên Đạo xong, hắn đã phải chấp nhận số mệnh làm Thiên Đạo mới, ngay cả quyền cự tuyệt cũng không có.

Bởi vì đây là trách nhiệm của Thiên Đạo, cũng là do vận mạng an bài.

Cho dù hắn có từng phản kháng nhưng không thể làm được gì, cuối cùng chỉ có thể tiếp nhận vận mệnh an bài.

Đồng thời, vì không muốn đi theo vết xe đổ của Thiên Đạo đời trước, hắn bắt đầu bồi dưỡng bốn đại thần thú, gia tăng tu luyện, chính là vì đề phòng bốn Đại Chí Tôn trở về, chém Thiên Đạo mới là hắn.

Có thể nói, vì cuộc sống của mình mà trong khoảng thời gian này, hắn một khắc cũng không dám thả lỏng.

Thậm chí để có thể được sống, hắn lựa chọn không từ bất cứ thủ đoạn nào.

- Ôi, nói cho cùng, Thiên Đạo cũng là người, cũng có thất tình lục dục, sợ chết là rất bình thường.

A Tu La thở dài nói.

Cho dù hắn rất hiểu Thiên Đạo, nhưng hắn vẫn không ủng hộ cách làm của Thiên Đạo.

Vương Hạo lạnh lùng nói:

- Thiên Đạo, hôm nay tôi nói ở đây, chỉ cần ông dám động đến người nhà của tôi, tôi lập tức chém ông.

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó không nhịn được khẽ xoa mi tâm.

- Vương Hạo tiểu huynh đệ này không khoác lác sẽ chết sao?

- Tôi thấy hắn chính là người như thế, khoác lác không biết ngượng.

- Sẽ lập tức chém Thiên Đạo, hắn lấy cái gì chém?

- Cái này thì không biết được, ông đừng quên lúc trước Vương Hạo khoác lác.

- Không sai, bảo A Tu La gọi là ông nội!

- Còn trước đây ở trên Dược Thần Hào, hắn nói điều chế thuốc.

- Vốn chẳng có ai tin, nhưng kết quả là cậu ta thật sự làm được.

- Không thể nào? Các ông xác định cậu ấy có thể chém Thiên Đạo?

- Tôi không biết, nhưng tôi biết nếu Vương Hạo thành tựu Chí Tôn thì cậu ấy sẽ có năng lực này, nhưng hiện tại lại...

- Lại là nếu! Cái này căn bản là chuyện không có khả năng!

- Không sai, nếu như Vương Hạo có thể chém Thiên Đạo, tôi sẽ ăn một cân bùn!

- Không sai, nếu như Vương Hạo có thể chém Thiên Đạo, tôi sẽ ăn hai cân!

- Ta ăn ba cân!

-...

Hai mắt Thiên Đạo lóe ra một đạo hàn ý, lạnh lùng nói:

- Ông không tin, có thể thử một lần!

Lục Đạo kêu lên:

- Vương Hạo tiểu huynh đệ, cậu không nên nghe lời ông ta nói bậy, ông ta không dám đâu.

Ngay cả A Tu La cũng vội vàng khuyên nhủ:

- Ông nội nhỏ Vương Hạo, vũ trụ có pháp tắc, Thiên Đạo không dám động tới người nhà của cậu đâu.

Vô Cực Tử Thần khẽ nói:

- Không sai, vũ trụ có pháp tắc của vũ trụ bảo vệ, Thiên Đạo đã là sinh vật không thuộc về vũ trụ, chỉ cần ông ta dám ở trong vũ trụ động thủ, vậy ông ta tuyệt đối bị pháp tắc vũ trụ trừng phạt.

Thiên Đạo đột nhiên cười nói:

- Ta đã là sinh vật không thuộc về vũ trụ, nhưng ta lại quản lý số phận của tất cả sinh vật trong vũ trụ, chỉ cần ta nhẹ nhàng động một cái, suốt đời của hắn sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Lục Đạo nổi giận nói:

- Thiên Đạo, ông đang đùa với lửa đó, ông chỉ là một người quản lý số phận, không phải là người đặt ra số phận, số phận của sinh vật trong vũ trụ không phải do mình ông thay đổi.

Thiên Đạo cười ha ha nói:

- Ta là Thiên Đạo, quản lý Thiên Mệnh, tất cả mọi thứ trong vũ trụ này đều bị ta khống chế, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó không nhịn được rùng mình một cái, cảm giác Thiên Đạo đã biến chất rồi, đây rõ ràng là một tên bạo quân mà!

- Ôi!

Lục Đạo thở dài, cảm giác vị Thiên Đạo này cũng quá đáng thương.

Bắt đầu từ ngày hắn sinh ra, hắn đã được báo cho biết trước sẽ có bốn tên biến thái để mắt tới hắn.

Sau đó ở trong sự dày vò, chờ đợi vượt qua mấy trăm vạn năm, nếu như hắn còn không thần kinh mới gọi là chuyện lạ.

Đương nhiên, Vương Hạo xuất hiện chính là cọng rơm cuối cùng, hoàn toàn ép vỡ một tia lý trí cuối cùng của Thiên Đạo, khiến cho hắn bắt đầu trở lên biến thái.

- Đần độn!

Vô Cực Tử Thần khinh thường nói:

- Thiên Đạo nhất định bị bốn Đại Chí Tôn chúng ta chém giết, lại còn nói khoác không biết ngượng nói gì mà thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, thực sự khôi hài.

Vẻ mặt Thiên Đạo lạnh xuống.

- Ta sẽ không bị giết, bị giết sẽ chỉ là bốn người các ngươi mà thôi.

Vô Cực Tử Thần bĩu môi.

- Thiên Đạo đời trước sống lâu hơn so với ông, thực lực mạnh hơn ông, nhưng hắn vẫn bị chúng ta chém, vậy ông lấy cái gì đấu với chúng ta? Một thanh Thánh Kiếm sao?

Thiên Đạo không nhịn được cười đứng lên.

- Cậu yên tâm, đến lúc đó tôi nhất định cho các người giật mình, cho các người chết rõ ràng.

Vô Cực Tử Thần nhíu mày lại, hắn cảm giác Thiên Đạo đời này so với khó đối phó hơn Thiên Đạo đời trước.

Có thể nói Thiên Đạo đời trước là một người vô vị, không thể nói được cái gì, thậm chí ngay cả đối với sinh tử của mình cũng không quá để ý, hình như hắn hoàn toàn không quan tâm.

Nhưng Thiên Đạo thế hệ này có tâm cơ đặc biệt sâu, hơn nữa còn đặc biệt không biết xấu hổ, vì muốn tự bảo vệ mình thủ đoạn gì hắn cũng làm ra được.

Thiên Đạo lạnh lùng nói:

- Vương Hạo, cậu tự sát đi, bằng không ta sẽ lập tức thay đổi đường vận mạng của cậu, khiến cho người nhà của cậu chết oan chết uổng.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó đều tức giận kêu lên.

- Thiên Đạo, ông thật không biết xấu hổ, ông lại có thể vì sợ chết mà lựa chọn sát hại người vô tội sao.

- Mới vừa rồi còn đòi giết chúng tôi, thật là một tên Thiên Đạo rác rưởi.

- Đều nói Thiên Đạo vô tình, hiện tại tôi rốt cuộc hiểu rõ câu này có ý gì rồi.

- Không sai, vì muốn bảo vệ mình, hoàn toàn không có nhân tính!

- Cũng không cần nói nữa, để Thiên Đạo nghe được thì lại phiền toái.

- Cậu còn chưa tỉnh táo sao? Thiên Đạo căn bản không có ý buông tha cho chúng ta.

- Không thể nào? Không phải mới vừa nói sẽ thả chúng ta ra ngoài sao?

- Lời hắn nói mà anh cũng tin tưởng được sao? Đây là Thiên Đạo nói vậy thôi, ông ta sẽ làm loại chuyện này, có thể công bố cho thiên hạ biết sao?

- Không sai, ông ta nhất định sẽ giết chúng ta!

- Cho nên mọi người không phải sợ, ngày hôm nay nhất định phải mắng một trận vui vẻ!

- Thiên Đạo rác rưởi!

- Thiên Đạo vô sỉ!

- Thiên Đạo cầm thú!

-...

Trên gương mặt hai người Tuyệt Trần, Hoàng Phủ Ân Cừu đầy tức giận, bọn họ không nghĩ tới Thiên Đạo lại có thể đê tiện vô sỉ như vậy.

Lúc này, Vương Hạo ôm bụng cười ha ha.

- Ông lại có thể bảo tôi tự sát sao? Ông lại có thể bảo tôi tự sát, tôi không nhịn được, thật sự buồn cười quá...

Vẻ mặt tất cả mọi người ở đó nhất thời vỡ mộng, đứa trẻ này có phải là ngốc rồi hay không?

Thiên Đạo bắt hắn tự sát, mà hắn lại còn cười được, chuyện này thật sự buồn cười như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.