Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 652: Chương 652: Thiên Đạo tập kích




Đám người Lăng Tiêu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, họ cũng hiểu tại sao Vương Hạo lại cười như vậy.

Tiền Vạn Dương không nhịn được hỏi:

- Có phải sau khi chết, lão đại sẽ trở lên vô địch, đúng không?

Trần Diệu lắc đầu.

- Tôi không biết, bao giờ lão đại cũng thích nói đùa, không ai biết đó là thật hay giả.

Lăng Tiêu cau mày nói:

- Tôi nghĩ chuyện đó chắc là thật, nhưng nếu như đối phương là Thiên Đạo, tôi cảm giác...

Tiền Vạn Dương, Trần Diệu thở dài, họ cũng không cho rằng sau khi chết Vương Hạo có thể đánh một trận cùng Thiên Đạo.

Dù sao Thiên Đạo cũng đại biểu cho sự chí cao vô thượng, cho dù là bốn Đại Chí Tôn thời thượng cổ, nếu một mình chống lại Thiên Đạo cũng chỉ có phần bị ngược đãi.

Nếu như Vương Hạo chết lại thật sự có thể hành hạ Thiên Đạo đến chết thì cũng quá khoa trương rồi.

- Ha ha...

Vương Hạo ôm bụng cười lăn lộn, hắn không nghĩ tới Thiên Đạo lại bắt hắn tự sát, đây không phải là có lòng muốn chết sao? Ông ta thật sự coi kim tệ sống lại siêu cấp là chuyện đùa à?

Mọi người ở đây nhìn Vương Hạo, không nhịn được thở dài.

- Một đứa trẻ thật tốt, bởi vì thiên phú quá cường đại cuối cùng bị Thiên Đạo buộc phải tự sát.

- Không sai, đứa trẻ Vương Hạo này có tình có nghĩa, Thiên Đạo thế nào lại hạ thủ được!

- Lẽ nào ông chưa từng nghe qua công cao chấn chủ sao?

- Ôi, thiên phú mạnh mẽ chưa chắc là chuyện tốt!

- Hiện tại đứa trẻ Vương Hạo này bị điên rồi, ông xem hắn cười đi, sắp biến thành kẻ ngu si rồi.

- Có thể không điên sao? Rõ ràng là tiền đồ rộng lớn, kết quả lại gặp phải loại Thiên Đạo không ra gì này, tôi thật sự thấy bất công thay cho Vương Hạo.

- Thật ra Thiên Đạo cũng chỉ muốn tự bảo vệ mình, dù sao cũng không có ai muốn chết.

- Cho dù ông ta vì bảo vệ mình, thì cũng không thể ra tay với trẻ con được! Đây là nhân phẩm của ông ta có vấn đề!

- Càng không thể dùng người nhà ép cậu ấy tự sát, cái này có khác gì cầm thú đâu?

- Ôi, không cần nói nữa, cuối cùng chúng ta cũng chỉ có thể tuỳ theo Vương Hạo.

- Ôi...

-...

Mọi người ở đây thở dài, bộ dạng giống như chấp nhận số mệnh vậy.

Thiên Đạo nhíu mày, lạnh lùng nói:

- Vương Hạo, ta không muốn nói lần thứ hai, nhanh tự sát đi, không nên làm lỡ thời gian của mọi người.

Lục Đạo cả giận nói:

- Thiên Đạo, ông không nên u mê không chịu tỉnh ngộ, mau dẫn theo bốn đại thần thú rời đi.

Thiên Đạo thản nhiên nói:

- Từ ngày ta trở thành Thiên Đạo, biết được mình sớm muộn gì cũng có ngày phải chết thì tại sao ta không thể liều mạng một lần?

- Ông...

Lục Đạo nói không ra lời, trong lòng không hiểu sao cũng cảm thấy ưu thương.

Mặc dù ở trong mắt người đời, Thiên Đạo, Lục Đạo bọn họ phong quang vô hạn, nhưng buồn bực trong đó chỉ có bản thân bọn họ mới biết, căn bản không có một chút tự do nào.

Lực lượng là thứ duy nhất thuộc về bọn họ, nhưng họ không biết nên sử dụng như thế nào, cũng không biết nên sử dụng đối với người nào.

- Vèo...

Đúng lúc này, một âm thanh xé gió vang lên.

Tất cả mọi người đều kinh sợ, chỉ thấy nhân lúc Lục Đạo thất thần trong nháy mắt Thiên Đạo lập tức biến mất, chờ lúc ông ta xuất hiện lần nữa, ông ta đã đến trước mặt Vương Hạo.

Thiên Đạo thản nhiên nói:

- Toàn bộ những người nghịch thiên đều đáng chết!

Đồng tử của Vương Hạo chợt co lại, một khí tức cực mạnh trong nháy mắt bạo phát ra, hất Tiểu Bạch bay ra ngoài.

- So với con thỏ kia, người thật sự cho ta cảm giác uy hiếp vẫn là cậu...

Thiên Đạo đưa ngón tay ra nhẹ nhàng điểm một cái ở trên mi tâm của Vương Hạo.

- Gào...

Vương Hạo đau khổ phát ra một tiếng gào thê thảm, trong thất khiếu bạo phát ra từng luồng ánh sáng màu đỏ, toàn thân hắn nhìn qua vô cùng khủng khiếp, từ trên xuống dưới nhìn như bị điện giật vậy, không ngừng run rẩy, lại còn tản ra mùi khét nữa.

- Thiên Đạo, ông dám!

Lục Đạo nổi giận gầm lên một tiếng, muốn nhanh chóng tiến lên.

- Gào!!!

Bốn đại thần thú hét lớn một tiếng, ngăn cản lối đi của Lục Đạo.

- Vương Hạo!!!

Tiểu Bạch từ dưới đất bò dậy, phát ra một tiếng kêu kinh sợ.

Đồng thời nó giang hai tay, hai chân ngắn ngủn của mình ra, mắt ngấn lệ chạy như bay về phía Vương Hạo.

Bàn tay khổng lồ của A Tu La vươn ra nắm lấy Tiểu Bạch, giữ ở trong lòng bàn tay.

Hiện tại Vương Hạo đang ở trong công kích của Thiên Đạo, nên hắn phải chết là chuyện không thể nghi ngờ, con thỏ này đi theo cũng chỉ là đi tìm cái chết vô nghĩa mà thôi.

- Ông thả bảo bảo ra... Mau thả thỏ bảo bảo ra...

Tiểu Bạch khóc lóc thảm thiết, lại phi thân về phía trước, nhưng đều bị A Tu La ngăn lại.

A Tu La thở dài nói:

- Tiểu tử, ở thời khắc cuối cùng Vương Hạo cũng nghĩ cách cứu cậu, sao cậu có thể lại đi chịu chết như thế được?

- Tại sao có thể như vậy được? Đây đều là giả, nhất định đều là giả...

Ái Nhi liều mạng lắc lắc đầu, cô không thể tin được chúa cứu thế sẽ bị Thiên Đạo giết chết.

Nếu như Vương Hạo thật sự chết thì ai sẽ tới cứu giúp vũ trụ?

- Thả lão đại của chúng ta ra!

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu không biết lấy dũng khí ở đâu tới, nổi giận gầm lên một tiếng, rút vũ khí ra chém về phía Thiên Đạo.

Toàn thân Lăng Tiêu run rẩy, trong mắt cũng ngấn lệ, khí tức cuồng bạo đang không ngừng tập trung lại.

- Không biết tự lượng sức mình!

Thiên Đạo quay đầu liếc mắt nhìn Tiền Vạn Dương và Trần Diệu.

Lúc này, thân thể hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu chợt bay ngược ra ngoài, từ trong miệng không ngừng có máu tươi phun ra.

- Tiền Vạn Dương, Trần Diệu!

Lăng Tiêu vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng bay về phía hai người, thành công đỡ được bọn họ.

- Vèo...

Nhưng một giây tiếp theo, một lực lượng cực lớn kéo tới, khiến Lăng Tiêu phun ra một ngụm máu tươi, người cũng bay ngược ra ngoài.

- Ầm ầm ầm...

Khi ba người đụng nát không biết bao nhiêu hòn đảo, cuối cùng mới ngừng lại được.

Thân thể của hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu bắt đầu trở nên mờ nhạt dần, cuối cùng biến mất từng chút một.

Tiền Vạn Dương, Trần Diệu miễn cưỡng nở một cười, hai người vốn định báo thù cho Vương Hạo, nhưng kết quả lại bị Thiên Đạo dùng một ánh mắt giết chết, thực sự là con kiến hôi không biết trời cao đất rộng!

- Tiền Vạn Dương, Trần Diệu!

Lăng Tiêu chịu đựng toàn thân đau đớn, nhanh chóng đứng lên, cuống quít lấy ra các loại thuốc cho hai người uống vào.

Tiền Vạn Dương ngăn cản Lăng Tiêu, phun ra một búng máu.

- Vô dụng thôi, Lăng Tiêu lão đại, anh đi nhanh đi, người này thật sự là quá mạnh!

Trần Diệu nắm Lăng Tiêu tay, nói:

- Lăng Tiêu lão đại nhất định phải an toàn trở về, giúp em nói với bạn gái của em một tiếng xin lỗi, còn nữa, em theo lão đại không hối hận, kiếp sau vẫn xin nhận anh làm lão đại.

Nói xong, hai người nở nụ cười không hối hận biến mất.

- A...

Lăng Tiêu ngửa mặt lên trời đau buồn hét lớn một tiếng, nước mắt đột nhiên tràn ra, trước đây bọn họ hăng hái đi ra xây dựng vũ trụ, kết quả hiện tại chỉ còn lại một mình, loại cảm gaics cô độc này bảo hắn phải tiếp nhận như thế nào?

Hai người Tuyệt Trần, Hoàng Phủ Ân Cừu cũng rất xúc động, họ có cái nhìn hoàn toàn mới đối với Vương Hạo.

Nếu như cá nhân không phải có mị lực không gì sánh nổi, ở thời điểm Vương Hạo bị giết, những tiểu đệ kia làm sao dám rút đao xông về phía Thiên Đạo?

Tuyệt Trần mở miệng nói:

- Thiên Đạo thật sự làm cho người ta thất vọng đau khổ, hắn không nên có thân phận Thiên Đạo cũng phải.

Hoàng Phủ Ân Cừu gật đầu tán thành.

- Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không theo đi theo vận mệnh nữa, tôi muốn đi ra một con đường riêng của mình, nghịch thiên!

Tuyệt Trần nhếch miệng lên.

- Tam ca, tính thêm đệ nữa!

Hoàng Phủ Ân Cừu lại cười nói:

- Huynh đệ tốt!

- A...

Lúc này, tiếng kêu thảm thiết của Vương Hạo lại truyền đến, thất khiếu không ngừng có ánh sáng màu đỏ phát ra.

Thân thể bịch một tiếng ngã xuống đất, khiến bụi mù bốc lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.