Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 709: Chương 709: Tin tức bại lộ.




Thiên Ân nhắm mắt lại, một cỗ lực lượng linh hồn tuyệt cường lập tức bạo phát ra, nhanh chóng phóng về phía trời cao.

Vương Hạo nhăn mặt, cảm giác như Thiên Ân đang gửi tin tức gì đó đi.

- Chẳng lẽ thằng này đang muốn truyền bá bí mật của ta?

Hai con ngươi của Vương Hạo lóe lên sự hung ác, hắn chán ghét chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Đúng lúc này, giọng nói của Băng Lộ vang lên.

- Vương Hạo, con trai Thiên Đạo tồn tại là để giữ gìn hòa bình vũ trụ, ngươi không thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng được, nếu không thì tà ác trong vũ trụ sẽ hoành hành.

Vương Hạo cũng lạnh lùng trả lời.

- Dám đến trêu chọc ta, thì hắn đã phạm vào tội chết rồi.

Băng Lộ gấp gáp nói.

- Vương Hạo, ngươi đừng có bá đạo như thế được không, tất cả mọi chuyện đều có thể bàn bạc lại mà.

- Bàn bạc? Cô còn chưa biết châm ngôn sống của ta sao?

Vương Hạo bĩu môi.

- Nhớ kỹ, lúc nào ta chủ động gây sự thì mới có thể bàn bạc lại, còn người khác chủ động gây chuyện, thì tuyệt đối không có gì bàn bạc nữa hết.

Băng Lộ im lặng, thằng khốn này không chỉ bá đạo, mà còn cực kỳ vô sỉ nữa.

Đúng lúc này, tiếng cười của Lục Đạo vang lên.

- Ha ha, Vương hạo, ngươi biết rồi đấy, những người được mệnh danh là con trai Thiên Đạo này, chính là nhân tuyển tốt nhất để luyện chế lãnh chúa quỷ đói đấy.

Băng Lộ khó thở.

- Lục Đạo, ngươi dám nhúng tay vào chuyện của nhân gian sao, chẳng lẽ không sợ ý thức vũ trụ trừng phạt ngươi trăm năm?

Lục Đạo cười nói.

- Cô gái nhỏ, cô đừng làm ta sợ, ta chỉ đang nói chuyện với Lục Đạo Chúa Tể, đâu có nhúng tay vào chuyện của nhân gian, cô đừng có phỉ báng lung tung.

- Chẳng lẽ Lục Đạo Luân Hồi nhà các ngươi đều vô sỉ như vậy sao?

Băng Lộ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Lục Đạo thở dài.

- Chẳng lẽ cô chưa từng nghe qua câu, thượng bất chính, hạ tất loạn sao?

Băng Lộ hoàn toàn im lặng, cô không thể nói lại được câu nào.

Vương Hạo cũng gật đầu đồng ý.

- Đúng vậy, đều là do có Lục Đạo vô sỉ cầm đầu, nên người thuần khiết như ta mới biến thành như vậy.

Lục Đạo lập tức đau đầu, thằng nhóc này nói chuyện sao mà chán ghét như thế chứ? Là ai làm xấu ai mới đúng hả? Hắn không thấy nhột tí nào sao?

- Vương Hạo, ngươi vẫn nên nhanh chóng đưa Thiên Ân đến đây đi, chỗ ta đang thiếu lãnh chúa quỷ đói.

Lục Đạo vứt lại một câu, sau đó biến mất luôn.

Hắn sợ nếu nói chuyện tiếp với Vương Hạo, sẽ tức đến mức thổ ra hai ngụm máu tươi mất.

Vương Hạo cực kỳ vô tội bói.

- Tiểu Lộ Lộ, chuyện này không phải do ta không chịu bàn lại, mà là do Lục Đạo không cho đấy, nếu cô có vấn đề gì, cứ tìm Lục Đạo nói là được rồi.

Băng Lộ tức đến giậm chân, thằng khốn này nói chuyện đúng là quá mức miễn cưỡng, nếu như Lục Đạo Chúa Tể mà phải nghe Lục Đạo nói, vậy thì cái tên Chúa Tể kia để làm gì? Nói ra có ai tin được không?

- Ầm ầm...

Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất đang kịch liệt rung động.

Chỉ thấy Thực Thần đang dẫn đầu đại quân yêu thú dùng tư thái mạnh mẽ chưa từng có, đánh đến tộc nhân Lam Lực.

Công kích cuồng bạo được phóng ra liên tục, cả vùng đất chằng chịt vết nứt.

Lam tộc trưởng gào lên.

- Nhanh lên, nhanh biến thân đi!

- Rống...

Vừa dứt lời, tộc nhân Lam Lực đã nổi giận gầm lên một tiếng, cơ bắp trên người nhô lên, sức lực bỗng nhiên nhiều hơn gấp mười lần.

Hai đầu lĩnh Cô Dương, Tần Phong của Thiếu Soái Quân hét lớn.

- Tru Thiên Đại Trận!

Vừa dứt lời, 300 vạn Thiếu Soái Quân nhanh chóng biến hóa trận hình, bao vây tộc nhân Lam Lực lại, làm cho bọn họ có chạy đằng trời cũng không thoát được.

Đồng thời, từng đợt chân khí cuồng bạo, công kích như mưa lên tộc nhân Lam Lực.

- Ầm ầm...

Lúc này, tiếng nổ cuồng bạo vang lên không ngừng, một đợt sóng nối tiếp một đợt sóng, hoàn toàn không có ý muốn ngừng lại.

Vương Hạo sững sờ, tò mò hỏi.

- Nhóc con, Tru Tiên Đại Trận này là của hai cung Thiên Tiên mà? Sao ngươi lại có?

Tiểu Bạch ngẩng cái đầu nhỏ của mình.

- Tất cả đều là do bản bảo bảo thỏ tài trí hơn người, lừa gạt được từ trong tay tiểu hồ ly và Triệu Y Linh đấy.

Vương Hạo cho Tiểu Bạch một ánh mắt ghét bỏ, hắn phát hiện con thỏ này càng ngày càng không biết xấu hổ, rõ ràng là do hắn xếp tiểu hồ ly và Triệu Y Linh vào hai cung Tiên Thiên, có nửa xu quan hệ với nó à?

Nói lại, cái con thỏ này ngoài làm nũng bán manh ra, còn dùng trí tuệ gì mà lấy được đại trận từ tay tiểu hồ ly và Triệu Y Linh chứ?

- Bây giờ đã đến lúc ta ra tay.

Cả người Vương Hạo như một dải cầu vồng, ánh mắt trở nên cực kỳ lạnh lùng, giống như một lợi kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, bắn thẳng đến linh hồn của Thiên Ân.

Thiên Ân lạnh lùng nhìn Vương Hạo, Đại Tâm Linh Thuật mà hắn khổ luyện bị khắc chế hoàn toàn, làm cho hắn có cảm giác bi ai.

Nhưng hắn vẫn muốn liều cái mạng này, bắt giặc phải bắt vua trước.

Nghĩ đến đây, trong cơ thể Thiên Ân tràn ra hơi lạnh thấu xương, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay hắn, trên trường kiếm có một luồng kiếm khí vô cùng sắc bén.

Trong lúc đó, Thiên Ân hất trường kiếm lên, đâm đến những điểm yếu trên người Vương Hạo, kiếm khí phát ra tiếng xé gió bén nhọn.

Vương Hạo nhẹ nhàng di chuyển giữa không trung, Kiếm Chúa Tể đánh ra một đường vòng cung ưu mỹ, mang theo một cỗ khí thế hùng hậu, lấy tư thái như một cầu vồng, nhanh chóng chém xuống.

Từ khi hai người ra tay, một cỗ khí thế không thể hình dung nổi tuôn ra, dưới sự áp bách của cỗ hơi thở này, không khí trong mấy ngàn thước bỗng nhiên cứng lại.

Kiếm của Thiên Ân cực kỳ xảo trá, đánh ra từ mọi góc độ.

Kiếm của Vương Hạo thì cực kỳ mạnh mẽ, gặp chiêu phá chiêu.

- Keng...

Tiếng kim loại va chạm với nhau không ngừng vang lên, ánh lửa bắn ra tung tóe, từng đạo kiếm khí tung hoành khắp nơi.

- Bá...

Đồng thời, từng đạo kiếm khí chói mắt cũng bắn ra bốn phía.

Làm cho những người xung quanh nhanh chóng lui về sau mấy bước, tránh dư kình quét đến người mình.

Tất cả mọi người đều giật mình nhìn Vương Hạo, bọn họ không ngờ một Võ Thánh cấp hai, mở ra truyền thừa Lôi Thần đến Võ Tôn cấp hai, lại có thể đánh ngang tay với một cao thủ Thiên Vị Cảnh.

Đúng lúc này, bóng người của Vương Hạo bỗng nhiên biến mất tại chỗ.

- Người đâu?

Thiên Ân kinh hãi tìm kiếm khắp nơi.

Nhưng một giây sau, Thiên Ân cảm giác được trên bầu trời có một cỗ khí tức kinh khủng đang làm công tác chuẩn bị.

Hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Vương Hạo đang dùng uy thế không gì cản nổi, nhanh chóng đâm kiếm từ trên trời đâm xuống.

Phá Thiên Cự Kiếm quyết: Đệ Tứ Kiếm, Lôi Minh Phá Không Kiếm!

- Cái gì?

Đồng tử của Thiên Ân nhanh chóng co rụt lại, không dám chủ quan chút nào, nhanh chóng vận chuyển lực lượng toàn thân, chống cự lại một kiếm này.

- Keng...

Một tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, làm màng nhĩ của mọi người nhộn nhạo, một cỗ gió bão mạnh chưa từng có càn quét khắp nơi.

- Phụt...

Thiên Ân phun một ngụm máu tươi, khí tức đã uể oải đi không ít.

Vương Hạo nhếch khóe miệng, Kiếm Chúa Tể trong tay thừa thắng xông lên, dùng góc độ thẳng tắp đâm thủng trái tim của Thiên Ân.

- Leng keng, chúc mừng ký chủ giết con trai Thiên Đạo, nhận được ba tỷ điểm tội ác.

- Leng keng, chúc mừng tin tức giả mạo Chúa Cứu Thế của ký chủ bị lộ, làm cho một nhóm dân Thiên Vực phỉ nhổ ngài, nhận được 400 ức điểm tội ác...

---------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.