Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 710: Chương 710: Hư Vô Chi Hỏa.




Miệng Thiên Ân đầy máu tươi, miễn cường cười nói.

- Vương Hạo, dù ngươi có tính toán chu đáo thế nào đi nữa, dù muốn làm Chúa Cứu Thế được vạn người kính ngưỡng, thì cuối cùng vẫn để lại tiếng xấu muôn đời như trước.

Còn chưa dứt lời, Thiên Ân đã ho ra một ngụm máu tươi, sau đó hoàn toàn không có động tĩnh nữa.

Trong lòng Lam Tộc Trưởng hận đến ngứa răng, muốn dùng roi quất mạnh thi thể của Thiên Ân một trận cho đỡ tức.

Người này nói trừ ma vệ đạo còn chưa tính, nhưng lại chạy đi chọc một đối thủ cường đại là có ý gì?

Ngại mình sống quá nhàn, nên muốn tìm người đến đánh mình à?

Cuối cùng lại dụ dỗ Tộc Lam Lực bọn họ dây vào vũng nước đục này, còn mình thì vỗ mông chết đi, để cho bọn họ tự mình chống lại yêu quái này, đúng là xui xẻo đến tận nhà bà ngoại.

- Thiên Ân.

Bạch Hổ lộ ra sự thương cảm sâu sắc, trong lòng cực kỳ muốn đi lên báo thù cho Thiên Ân.

Nhưng Ấn Chí Tôn Thần Thú trên đầu Tiểu Bạch lại làm cho dũng khí vừa dâng lên của nó bị đánh tan, có lẽ đây chính là áp chế đẳng cấp mà Yêu Tộc mãi mãi không vượt qua nổi.

- Tên khốn đáng chết, lại dám dùng Đại Tâm Linh Thuật, truyền đi bí mật của ta ra khắp Thiên Vực.

Sắc mặt của Vương Hạo lạnh dần, tỏ vẻ cực kỳ không vui.

Hắn muốn đợi mình cường đại lên, sau đó công bố tin tức này, kiếm được thêm mớ điểm tội ác.

Nhưng dù người đời biết mình bị mắc lừa, cũng không ai có thể làm gì được hắn.

Nhưng bây giờ hắn chỉ mới có tu vi Võ Thánh cấp hai, cách hai chữ cường đại kia rất xa, chắc chắn sau này không ít người mồm kêu trừ ma vệ đạo đến giết hắn đây.

Chỉ nghĩ đến đã có cảm giác luật chơi của hắn bị xáo trộn, đúng là làm cho người ta nhức cả trứng.

- Thôi kệ, việc đã đến nước này, chỉ có thể đi một bước tính một bước!

Vương Hạo bất đắc dĩ thở dài, trong lòng vẫn có chút may mắn nho nhỏ.

May là tu vi của Thiên Ân chỉ mới đến Thiên Vị Cảnh, chỉ có thể truyền tin tức đi khắp Thiên Vực, không có cách nào truyền đi khắp vũ trụ.

Hơn nữa, Liên Minh Chính Nghĩa chỉ có bảy người, lực ảnh hưởng trên Thiên Vực cũng không đạt đến trình độ cực cao.

Cuối cùng chỉ có một nhóm người tin tưởng lời của Thiên Ân, vậy nên có thể khoanh vùng được, không phải là không có cách nào không chế.

- Chuyện ta muốn làm nhất bây giờ chính là, nhân lúc tin tức còn chưa truyền đến Tinh Vực và Ma Vực, phải làm cho hai thế lực đó đánh nhau một trận lớn, nếu không thì kế hoạch lúc trước chỉ có thể ngâm nước nóng.

Vương Hạo thì thào, sau đó phất tay đưa thi thể của Thiên Ân vào Lục Đạo Luân Hồi.

- Không!!

Đúng lúc này, một tiếng rống giận kinh trời vang lên.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên có sắc mặt dữ tợn, toàn thân có hỏa diễm màu trắng đốt cháy, tu vi Thần Vị Cảnh không hề che giấu chút nào.

Sắc mặt của Thực Thần thay đổi hẳn, mặc dù đều là Thần Vị Cảnh, những người này mạnh hơn bà gấp mười mấy lần, có thể miểu sát người cùng cấp không khó chút nào.

Nhất là ngọn lửa màu trắng quanh người, càng làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.

Mà những đại yêu Thần Vị Cảnh khác cũng không tốt hơn chút nào, bọn họ vội vàng đứng vào một chỗ với nhau, đề phòng nhìn người vừa xuất hiện kia.

Tộc nhân Lam Lực vui vẻ hét lên thành tiếng.

- Là lão nhị của Liên Minh Chính Nghĩa, Bạch Diễm, là kẻ có được Hư Vô Chi Hỏa.

- Hư Vô Chi Hỏa!

Vừa dứt lời, tất cả yêu thú đều hít sâu một hơi.

- Là kẻ có được Hư Vô Chi Hỏa, khó trách sẽ mạnh như thế.

- Nghe nói Hư Vô Chi Hỏa là lửa bên ngoài vũ trụ, nó có thể đốt cháy toàn bộ mọi thứ trong thiên hạ.

- Truyền thuyết kể rằng, ai có được Hư Vô Chi Hỏa, thì có thực lực miểu sát người ngang cấp.

- Chúng ta được Thỏ Chí Tôn đại nhân ban thưởng trái cây thuộc tính hỗn độn, thuộc tính bản thân biến thành thuộc tính hỗn độn, vậy mà lúc so sánh với Hư Vô Chi Hỏa, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

- Tất cả mọi người coi chừng, tuyệt đối không được đụng đến Hư Vô Chi Hỏa, nếu không chắc chắn phải chết.

- Đúng vậy, tu vi của người này đã đạt đến Thần Vị Cảnh, dưới chúng thần chính là vô địch.

...

Vương Hạo nhắm hai mắt lại, đánh giá vị Bạch Diễm, lão nhị Liên Minh CHhính Nghĩa này.

Hắn cảm giác được Hư Vô Chi Hỏa trên người Bạch Diễm cực kỳ khủng bố, với những thủ đoạn của hắn, đúng là khó giải quyết được người này.

Trừ phi triệu hoán A Tu La, hoặc là khởi động kim tệ phục sinh.

- Không hổ là đoàn đội con trai Thiên Đạo, mỗi người đều có cơ duyên siêu cường, nếu bạo phát thì thật là dọa người.

Vương Hạo lẩm bẩm nói.

Tiểu Bạch cảnh giác nhìn Bạch Diễm, Ấn Chí Tôn Thần Thú trên trán cũng lóe sáng, giống như tùy lúc có thể bộc phát vậy.

- Đừng kích động như vậy, hôm nay chúng ta đã chơi chán rồi, về trước đi.

Vương Hạo xoa đầu bé thỏ trắng.

Tiểu Bạch sững sờ, tò mò hỏi.

- Chúng ta không đối phó với hắn sao?

Vương Hạo lại cười nói.

- Liên Minh Chính Nghĩa chỉ còn có ba người, nếu chết hết, vậy sau này chúng ta chơi với ai.

Tiểu Bạch gật cái đầu nhỏ, ngồi xuống lấy cà rốt ra ăn tiếp.

Vương Hạo cầm Tiên Linh Cầu lên, búng tay một cái vang dội, sau đó yêu thú đầy trời và 300 vạn Thiếu Soái Quân đều biến mất.

Đồng thời Vương Hạo và Tiểu Bạch cũng biến mất ngay tại chỗ.

Lam Tộc Trưởng thở dài một hơi, may là yêu nghiệt này đã đi, nếu không thì tộc nhân Lam Lực bọn họ sẽ diệt tộc mất.

Nhưng khi Lam Tộc Trưởng nhìn thấy tộc nhân của mình chỉ còn hơn trăm người nữa, trong lòng lập tức có cảm giác thảm thương, ông có cảm giác mình thật có lỗi với tổ tông.

Đồng thời, trong lòng Lam Tộc Trưởng cũng thề độc, sau này sẽ không bao giờ tin tưởng những nhân sĩ chính nghĩa kia nữa, tất cả đều là lừa đảo, hố nhau to.

- Rống... Vương Hạo, chắc chắn ta sẽ giết ngươi...

Bạch Diễm nổi giận gầm lên một tiếng, hỏa diễm cả người bùng cháy hư không, làm cho không gian xung quanh vặn vẹo.

Còn chưa dứt lời, tiếng cười của Vương Hạo đã vang lên bên tai.

- Vậy ngươi cứ chờ đi, một thời gian ngắn sau ta sẽ trở lại, ha ha...

- Thằng khốn nạn, ngươi cứ chờ đó cho ta.

Bạch Diễm tức giận đến run cả người.

....

Thiên Vực.

Có một nơi thần kỳ, tên là Tinh Hải.

Trôi nổi trên hải dương mênh mông, có một bảo bối làm cho người ta điên cuồng, làm cho rất nhiều người đến nơi đây thám hiểm.

Tuy nhiên người có thể đi từ bên trong trở ra thì không có bao nhiêu.

Lúc này, trên Tinh Hải có rất nhiều phi thuyền của mạo hiểm giả trôi nổi, bọn họ ôm tâm tình sống chết có số, phú quý nhờ trời mà đi đến tìm bảo vật.

Bỗng nhiên, một tiếng cười vang vọng cả trời đất.

- Ha ha, ai dùng Tâm Linh Thuật truyền tin cho Bản Thiếu Gia đây? Vậy mà có người có thể lừa gạt cả vũ trụ, giả mạo Chúa Cứu Thế, sau khi chết lại vô địch đến mức đánh bại Thiên Đạo, đúng là ông trời có mắt, biết Bất Tử Hiên Thiếu ta đây vô địch tịch mịch, nên đưa một đối thủ đến đây...

- Bất Tử Hiên Thiếu!

Đồng tử của tất cả mạo hiểm giả đều co rụt lại, bị dọa đến mức nhanh chóng nhảy lên phi thuyền, sau đó bỏ chạy mất.

- Ào ào...

Đúng lúc này, gió lớn cuồng bạo nổi lên bốn phía, bọt nước không ngừng nổi lên, một tòa cung điện nguy nga tỏa ánh vàng rực rỡ hiện lên trên mặt nước.

Thấy như vậy, tất cả mạo hiểm giả đều ngạc nhiên đến ngây người, trong đầu đều hiện lên một truyền thuyết.

Trong truyền thuyết đó, Bất Tử Hiên Thiếu bị phong ấn trong Võ Diệu truyền thừa Ma Thần, chẳng lẽ tòa cung điện này chính là nơi truyền thừa Ma Thần sao?

Giống như để xác minh suy đoán của mọi người, giọng nói của Bất Tử Hiếu Thiên lại vang lên.

- Võ Diệu truyền thừa Ma Thần xuất thế, Vương Hạo, bản thiếu gia chờ ngươi đến đây... Ha ha...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.