Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 711: Chương 711: Thay đổi thêm đặc sắc.




Tinh Vực.

Tinh hệ Bảo Bình.

Thủy Tinh Tinh,

Nơi này chính là bá chủ của Tinh Hệ Bảo Bình, nơi đóng đô của Tinh Cung.

Trên một ngọn núi.

- Xíu... Xíu...

Tiếng xé gió vang lên dồn dập.

Chỉ thấy một cô gái mười tám mười chín tuổi, tóc tết đuôi ngựa, khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời, nắm một thanh kiếm lớn trong tay, thành thật chém xuống.

Mỗi kiếm mà cô chém ra đều có khí thế trầm trọng, làm cho hư không nổi lên từng gợn sóng.

Đó là đồ đệ mà cung chủ Băng Cung vừa mới nhận, tiểu sư muội của Vương Hạo, Hạ Vi Vi.

Đúng lúc này, một bóng đen xuất hiện bên người Hạ Vi Vi, mà thanh kiếm trong tay cô không dừng lại kịp, nó nhanh chóng chém xuống bóng đen trước mặt.

- Mau tránh ra.

Hạ Vi Vi bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, cô nhắm chặt hai mắt lại, sợ nhìn thấy cảnh tượng máu me sắp đến.

Cô không ngờ rằng lúc mình đang luyện kiếm, lại có người xông vào đây.

Nhưng khi Hạ Vi Vi nghĩ rằng người kia bị chém chết, thì thanh kiếm trong tay cô giống như bị gì đó kẹp ;ấy, không thể nhúc nhích được.

Đồng thời, bên tai Hạ Vi Vi cũng vang lên tiếng cười nghiền ngẫm.

- Hạ sư muội này, cô hoan nghênh sư huynh của mình đến mức này sao?

- Sư huynh?

Hạ Vi Vi mở mắt ra, chỉ thấy một thanh niên đang cười như không cười nhìn cô, hai ngón tay đang kẹp chặt thanh kiếm, làm cho nó không thể chém xuống được.

Nhưng nụ cười của người thanh niên này, không biết sao lại làm cho cô nhớ đến cái đồ lưu manh Vương Hạo.

- Hừ, nếu lần sau giả mạo Vương Hạo, làm ơn trang điểm một chút đi, nhưng ngươi thì không có lần sau đâu.

Hạ Vi Vi hừ lạnh một tiếng, thanh kiếm lớn trong tay nổi lên một vòng kiếm khí vô cùng lăng lệ.

Vương Hạo hơi sững sờ, không ngờ Hạ Vi Vi lại có thể lĩnh ngộ ra kiếm ý, hơn nữa tu vi đã đạt đến Võ Thánh cấp tám.

- Không có khả năng.

Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Vi Vi trợn tròn, cô đã dùng hết sức lực, thậm chí cả kiếm ý cũng đã dùng đến.

Nhưng vì sao cô không thể lấy được thanh kiếm từ trong tay một thiếu niên chỉ có tu vi Võ Thánh cấp hai được chứ?

Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên.

- Hạo nhi, con vừa về đã ức hiếp Vi Vi, sao không ra dáng sư huynh gì hết vậy?

Vương Hạo quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lâm Thi Kỳ và Lâm Mộng Mộng đang sóng vai đi đến đây.

Sao nha đầu kia lại chạy đến đây? Đúng là âm hồn không tan mà!

Vương Hạo nhìn thấy Lâm Mộng Mộng thì đau đầu, hắn không muốn ở chung một chỗ với cô em họ này chút nào, đúng là mọi bí mật đều bị moi ra hết mất.

Lâm Mông Mộng nhanh nhảu đi đến bên cạnh Vương Hạo, cười hì hì nói.

- Anh họ, em đã nói chuyện của anh với dì, có phải rất cảm động không?

Vương Hạo trợn trắng mắt, cảm động cái rắm, rõ ràng bà cô này đang xem trò vui đây mà, tưởng hắn không biết sao?

Lâm Mộng Mộng ghé vào tai Vương Hạo nói nhỏ.

- Vừa rồi dượng bị cô nói cho một trận, bây giờ đang quỳ bàn giặt quần áo đấy!

Vương Hạo lập tức giơ ngón tay cái với Lâm Mộng Mộng, sau đó hai người nhìn nhau cười, tất cả đều không nói ra lời nào.

- Sư phụ, hắn là Vương Hạo thật sao?

Trong mắt của Hạ Vi Vi vẫn là sự nghi ngờ như lúc trước, người này và Vương Hạo rõ ràng là hai người khác nhau, sao Lâm Thi Kỳ có thể nhận ra được chứ?

Sau đó Hạ Vi Vi chú ý lên bờ vai của Vương Hạo, thấy Tiểu Bạch đang vui vẻ ăn cà rốt, lập tức xác định người này chính là đồ lưu manh Vương Hạo.

Vương Hạo gõ cái đầu nhỏ của Hạ Vi Vi, cực kỳ vô tội nói.

- Mẹ! Mẹ không được oan uổng người tốt như vậy, rõ ràng là con nhóc kia vừa thấy mặt đã cầm kiếm chém con, nếu không phải là thực lực của con ngài mạnh, chắc chắn đã bị cô ấy chém bay đầu rồi.

Lâm Thi Kỳ lắc đầu, bật cười nói.

- Đừng có mà nói nhảm, nhanh xin lỗi sư muội con đi.

Vương Hạo hoàn toàn im lặng, rõ ràng người sai không phải là hắn, sao đến đầu miệng của mẹ mình, hắn lại là người sai chứ, chẳng lẽ hắn lớn lên giống người xấu đến vậy sao?

Hạ Vi Vi xoa cái đầu nhỏ, sau đó cho Vương Hạo một ánh mắt khiêu khích, giống như đang nói, làm nhiều chuyện xấu quá, đến cả mẹ ruột cũng không tin ngươi là người tốt đấy!

Vương Hạo không vui, xem ra một năm nay không dạy dỗ con nhóc này, lá gan của cô mập lên rồi nhỉ?

Đúng lúc này, có bốn người đi đến đây, đó là Nhạc Huyên, bố cô ấy là Nhạc Viễn Quang, còn có Vân Sơ Ngọc.

Người cuối cùng làm cho Vương Hạo cảm thấy ngoài ý muốn đó là sư phụ của Lý Vân Dương, Quan Anh Kiệt cũng đến, đó là đối thủ số một của ba hắn lúc còn trẻ tuổi.

Quan Anh Kiệt mở miệng nói.

- Người kia là Vương Hạo sao, để ta hỏi một chút, xem hắn có biết Lý Vân Dương ở đâu không?

Nhạc Viễn Quang cười to.

- Quan Anh Kiệt này, nếu ngươi rảnh rỗi quan tâm đến Lý Vân Dương, chi bằng tự mình sinh một đứa đi, em gái của ta chờ ngươi nhiều năm rồi đấy!

Quan Anh Kiệt bình tĩnh nói.

- Ta đã nói rồi, ta và em gái ngươi đã chấm dứt nhiều năm, đời này không còn khả năng nữa.

Nhạc Viễn Quang phẫn nộ.

- Quan Anh Kiệt, ngươi là thằng đàn ông bội bạc..

Vương Hạo kéo Hạ Vi Vi lại hỏi.

- Có bát quái gì vậy?

Hạ Vi Vi trả lời.

- Ta nói cho ngươi biết, trước kia Quan Anh Kiệt thích cô cô của Nhạc Huyên, nhưng cuối cùng bị ba ngươi đánh bại, nên bỏ cô cô Nhạc Huyên chạy đi tu luyện, nhưng cô cô kia chưa từng từ bỏ ý định đợi hắn quay về, nên ba mẹ của Nhạc Huyên mới gọi Quan Anh Kiệt là đàn ông bội bạc.

Vương Hạo giật mình, khó trách lúc còn ở địa cầu, Vân Sơ Ngọc nhìn thấy Quan Anh Kiệt thì lập tức ra tay, còn nói là đàn ông bội bạc gì đó, hóa ra chuyện là như vậy.

Chỉ là loại nội dung cốt truyện nhàm chán quá, hắn không kích động nổi.

- Anh họ, hình như anh rất thất vọng?

Lâm Mộng Mộng nhịn không được hỏi.

Vương Hạo gật đầu, nhếch khóe miệng nói.

- Có chút thất vọng, nhưng mà ta có chuyện khác đặc sắc hơn đấy!

- Thay đổi thế nào?

Hai mắt của Hạ Vi Vi và Lâm Mộng Mộng lập tức lóe sáng, dáng vẻ đang đợi kịch bản máu chó mở màn.

Vương Hạo thở dài nói.

- Nhắc đến Lý Vân Dương thì đúng là quá thảm, hắn đã chết ở truyền thừa Vô Cực, ta thấy không đành lòng nên đã đưa hắn vào Lục Đạo Luân Hồi, mong là hắn có thể tiếp tục làm người, nhưng không ngờ hắn lại bị một nhân yêu Hấp Huyết Quỷ tìm được, ý muốn nuôi lớn làm chồng.

- Cặn bã, bại hoại...

Tất cả mọi người đều phẫn nộ, Hấp Huyết Quỷ này là nhân yêu thì thôi đi, lại còn có ý muốn bẻ cong quẹo một đưa trẻ, đúng là làm cho người ta không nhịn nổi mà.

Quan Anh Kiệt vô cùng tức giận.

- Vương Hạo, Nhân Yêu Hấp Huyết Quỷ kia đang ở đâu?

Vương Hạo bấm ngón tay tính toán.

- Nhân Yêu Hấp Huyết Quỷ kia đang ở địa cầu!

- Cám ơn!

Quan Anh Kiệt nói lời cám ơn, hắn tuyệt đối không để cho kiếp sau của Lý Vân Dương bị một Nhân Yêu Hấp Huyết Quỷ chà đạp được.

Hạ Vi Vi nhịn không được hỏi.

- Vương Hạo, ngươi mà cũng có lòng tốt đưa Lý Vân Dương vào Lục Đạo Luân Hồi sao?

- Tất nhiên là có.

Vương Hạo nghiêm túc nói.

- Tình yêu của Lý Vân Dương và Kura làm cho ta cảm động, nên chắc chắn ta sẽ giúp đỡ cho bọn họ.

Hạ Vi Vi thử hỏi.

- Cái người Nhân Yêu Hấp Huyết Quỷ mà ngươi nói, không phải là Kura chứ?

Vương Hạo nhướn lông mày.

- Có phải rất đặc sắc không, vừa là người yêu, lại là đồ đệ bị bẻ cong quẹo, tình yêu, tình thầy trò, nhân tính, đạo đức... Tất cả đều chung vào một chỗ, ai là người đại diện chính nghĩa, ai là đại diện của tà ác, có phải cô rất mong chờ không?

Hạ Vi Vi trợn mắt há mồm.

- Cái tên nhà ngươi sao không đi làm đạo diễn chứ, đúng là nhân tài mà không được trọng dụng…

----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.