Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, cảm giác bản thân mình nhìn không hiểu thế giới này nữa.
Rõ ràng Vương Hạo lại đi hãm hại Lý Vân Dương, đưa hắn vào lồng ngực của Nhân Yêu Kura.
Thằng khốn này rảnh rỗi đến mức nhức cả trứng thế nào mới chạy đi làm chuyện này chứ?
Lâm Mộng Mông kích động kêu lên.
- Anh họ, anh thật là giỏi, mới có thể làm đạo diễn một bộ phim làm người ta phải tỉnh ngộ như vậy.
Vương Hạo kiêm tốn nói.
- Đâu có, đâu có, tất cả đều nhờ vào công lao của mẹ ta, ai bảo bà sinh ra một đứa con ưu tú như vậy chứ!
Lâm Thi Kỳ xoa xoa mi tâm, đứa con này đúng là quá tinh nghịch, làm mẹ của hắn, đúng là giảm thọ mất ba mươi năm.
Lâm Mộng Mộng nhíu mày lại, hơi cảm ứng rồi nói.
- Nhưng tu vi của Nhân Yêu Kura là Thiên Vị Cảnh, mà tu vi của Quan Anh Kiệt đã đến Võ Thần, hình như chẳng có kịch tuồng gì đặc sắc nữa cả?
Lâm Thi Kỳ sẵng giọng nói.
- Mộng Mộng, con không được làm bậy theo anh họ của con!
Lâm Mộng Mộng le lười, liếc nhìn Vương Hạo, tỏ vẻ sẽ nói chuyện này sau.
Vương Hạo cho cô một thủ thế ok, không có vấn đề.
Lâm Thi Kỳ bất đắc dĩ thờ dài, trong nhà có hai đứa dở hơi này, không biết nên vui mừng hay nên buồn đây!
Nhạc Viễn Quang đánh giá Vương Hạo, nhịn không được cảm khái.
- Chỉ mới một năm không gặp, thằng nhóc này đã trưởng thành đến mức làm cho người ta khiếp sợ rồi.
Vương Hạo tò mò hỏi.
- Sao mọi người đều ở Băng Cung cả vậy?
Nhạc Viễn Quang giải thích.
- Là ý của ba ngươi đấy, hắn đưa rất nhiều tộc nhân có thiên phú đến Băng Cung, để cho bọn họ được phát triển một cách nhanh nhất, vậy mới có thể trở thành người bảo vệ gia tộc ưu tú được, ta và Quan Anh Kiệt đều là một thành viên trong đó.
Vương Hạo giật mình rồi gật đầu, hắn đang thấy lạ vì sao Quan Anh Kiệt lại ở chỗ này, hóa ra là do ba ba tiện nghi của hắn kêu đến.
- Hazz!
Vương Hạo thở dài.
- Thật không hổ danh là đỉnh cấp Vương ăn cơm mềm, làm tiểu bạch kiểm còn có thể uy phong đến như vậy.
- Phụt...
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cười phun, ai cũng muốn biết, hai người này là cha con thật sao?
Vương Hạo dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mọi người.
- Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?
Mọi người ngẫm lại, hình như Vương Hạo nói rất có lý đấy, chỉ bằng thiết lập nữ cường nam nhược kia, chắc chắn đời này Vương Thiên Dật không bỏ được cái mũ ăn cơm mềm kia rồi.
Lâm Thi Kỳ cảm thấy thật đau đầu, không biết đến lúc nào, đứa con trai này của bà mới làm hòa với cha nó đây.
Vân Sơ Ngọc trừng mắt nhìn con gái Nhạc Huyên bên cạnh, lúc trước bà nói Vương Hạo là con rùa vàng rồi, nói con nhóc này chủ động thêm một tí.
Nhưng đứa con gái này đến chết còn sĩ diện, bây giờ thì tốt rồi, tự nhiên bỏ qua mất.
Nhạc Huyên ngẩng đầu nhìn trời, bỏ qua ánh mắt u oán đến từ mẹ mình.
Nói thật, lúc cô nghe được tin tức của Vương Hạo, cũng bị dọa đến hét lên.
Ai có thể ngờ rằng, một thiếu niên luôn dùng mấy thủ đoạn hèn hạ ở địa cầu, chỉ trong ba năm ngắn ngủi, lại có thể làm ra được thành tựu kinh người như vậy chứ, làm cho tất cả vũ trụ đều nhớ tên hắn.
Thậm chí lúc trước, khi cô quay về tinh hệ Ngân Hà, Vương Hạo còn được ghi danh đưa vào bài giảng đấy, còn miêu tả hắn thành một siêu cấp anh hùng.
Dùng sức một mình đánh đuổi Ám Tinh Linh Tộc, cứu vớt toàn bộ nhân loại, còn làm cho liên bang Stars và liên bang Diệu Thiên phân tách nhiều năm xác nhập lại, là anh hùng sử thi vĩ đại nhất vũ trụ, không ai sánh bằng.
Chuyện này làm cho cô nhịn không được cảm khái một câu, đúng là sử sách đều do người thắng viết, dù quá trình có dùng thủ đoạn không trong sạch cỡ nào đi nữa.
Chỉ cần có được thành công trong tay, vậy thì có thể đại diện cho chính nghĩa rồi.
Vương Hạo kéo Nhạc Huyên ra khỏi suy nghĩ, hỏi.
- Nha đầu Tuyết Thiên Cầm đâu rồi?
Nhạc Huyên dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn hắn, sau đó tức giận nói.
- Thiên Cầm biết ngươi sẽ rút máu của cô ấy, nên đã trốn mất từ lâu rồi.
- Hazz, cô nhóc này đúng là không hiểu ta rồi!
Vương Hạo thở dài, khẽ lắc lư đầu ngón tay cái là biết ngay nha đầu Tuyết Thiên Cầm kia đang trốn ở chỗ nào.
Hai người Hạ Vi Vi và Nhạc Huyên nhịn không được mặc niệm ba phút cho Tuyết Thiên Cầm, cô ấy tính đến mọi khả năng, nhưng lại không nhớ đến chuyện Vương Hạo biết Lục Nhâm Thần Thuật, sợ là Tuyết Thiên Cầm phải nằm trên giường nhiều ngày rồi.
Đúng lúc này, một thị nữ đi đến, cung kính nói.
- Cung chủ, tất cả thế lực lớn trong Tinh Vực đã đến.
- Hiệu suất làm việc của Tứ Đại Thần Tộc thật là cao!
Vương Hạo gật đầu thỏa mãn.
Lâm Thi Kỳ có chút lo lắng nói.
- Hạo nhi, con muốn tập hợp tất cả các thế lực đánh Ma Vực sao? Chuyện này có làm ý thức vũ trụ chú ý khống? Lỡ đâu con lại bị đưa vào cấm vực thì sao?
Vương Hạo mỉm cười nói.
- Mẹ yên tâm! Ý thức vũ trụ không bắt được con!
Lâm Mộng Mộng vội vàng hỏi.
- Anh họ, sao anh có thể vượt ngục dưới mí mắt của ý thức vũ trụ được chứ?
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều vểnh tai lên nghe, ai cũng muốn biết Vương Hạo dùng biện pháp gì để lừa đảo đây.
- Bí mật!
Vương Hạo cười cười, mang theo Tiểu Bạch quay người rời đi.
Lâm Thi Kỳ đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi của Vương Hạo, cảm giác đứa con trai này càng ngày càng thần bí, cũng càng ngày càng nghịch ngợm,
- Mong rằng Hạo nhi chỉ nghịch ngợm một chút, chứ không làm ra chuyện gì khiến người ta oán trách.
Hai cô gái Hạ Vi Vi và Nhạc Huyên lắc đầu, với sự hiểu biết của hai cô về vương Hạo, thằng này từ trước đến nay là kẻ chỉ đứng xem náo nhiệt còn chê chuyện chưa đủ lớn, trông cậy hắn thành thực sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
- Ầm ầm...
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên, tất cả mọi người đều nhìn thấy một chiếc phi thuyền lớn đang nổ súng về phía Thủy Tinh Tinh, đạn pháo bay vèo vèo như không tốn tiền, giống như mưa to điên cuồng trút xuống.
- Chuyện gì xảy ra?
Tất cả mọi người trên Thủy Tinh Tinh đều kinh hãi, nhanh chóng xông ra khỏi phòng, trong đó có hai cung chủ của hai cung Tiên Thiên, tộc trưởng Tứ Đại Thần Tộc, còn có tất cả đầu lĩnh của thế lực lớn.
- Là phi thuyền của Thiên Mộng Thần Tộc!
Sắc mặt của Sở Thánh Hùng cực kỳ dữ tọn, hắn tuyệt đối không bao giờ quên được hung thủ giết chết con trai mình.
- Thiên Mộng Thần Tộc!
Tất cả mọi người đều kinh hãi, vội vàng đề phòng.
Đúng lúc này, một tiếng cười to vang lên.
- Đám người Tinh Vực ngu ngốc kia, có phải rất bất ngờ không? Chỉ bằng các ngươi cũng muốn khai chiến với Ma Vực sao? Hôm nay để cho ta hốt gọn một mẻ đi.
Còn chưa dứt lời, hơn một ngàn người lao ra khỏi phi thuyền cực lớn, tạo thành trận hình kỳ quái, bọn họ phóng ra một loại năng lượng kỳ lạ.
- Là thần thông của Thiên Mộng Thần Tộc, Cửu Trọng Mộng Cảnh!
Sở Thánh Hùng hoảng sợ hét lên.
Lâm Minh Kiệt cũng hét lớn.
- Mọi người chạy mau, nếu như là Cửu Trọng Mộng Cảnh, vậy thì mãi mãi ở trong mộng cảnh không thoát được, cứ vậy mà tuần hoàn vô hạn, cuối cùng không biêt rõ được cái gì là thật, cái gì là mộng...
Còn chưa dứt lời, tất cả mọi người run lên, cảm giác như linh hồn xuất khiếu, cả người ngã xuống mặt đất.
Vương Hạo cũng cảm thấy choáng váng, sau đó mất đi ý thức...