Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 183: Chương 183: Tinh thần chuyên nghiệp




Lăng Tiêu thấp giọng nói:

- Vương Hạo sư đệ lừa tên này, không phải chỉ là để kiếm một chút tiền hoa hồng chứ?

Mọi người gật đầu, cảm giác Lăng Tiêu nói rất có lý, với cá tính ngã cũng phải cầm được nắm đất của Vương Hạo, nhìn thấy dê béo như vậy, nếu có thể bỏ qua, buổi tối đó chắc chắn sẽ không thể yên tâm chìm vào giấc ngủ.

- Anh phụ trách?

Sắc mặt Vương Hạo lập tức lạnh xuống, lạnh lùng nói:

- Tôi cho anh biết, Lang Bang chúng tôi cũng có sự kiêu ngạo của mình, chưa bao giờ biết dựa vào bố thí của người khác để sống qua ngày.

Diệp Thanh sửng sốt, hắn thật sự không nghĩ tới Vương Hạo sẽ phản ứng mạnh mẽ như vậy

Nhưng Vương Hạo là ai cơ chứ, với khả năng của Diệp Thanh sao có thể dựa vào sắc mặt mà nhìn người.

- Chú em, ta thấy mọi người đều là người chung chí hướng, nên mới nghĩ là sẽ dễ nói chuyện, vậy mà ngươi lại dám coi thường ta?

Sắc mặt Diệp Thanh lập tức cũng lạnh xuống, từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người phải nhìn sắc mặt hắn sống qua ngày, thế mà hôm nay Vương Hạo lại có thể không nể mặt hắn như vậy, thật sự không muốn tiếp tục lăn lộn nữa sao.

Mọi người nheo mắt, tay đã đặt trên vũ khí của mình, chuẩn bị tùy thời khai chiến.

- Hừ!

Vương Hạo hừ lạnh một tiếng:

- Anh đã nói là người cùng chung chí hướng, vậy mà anh lại còn dùng tiền sỉ nhục tôi, đây là ý gì?

- Đây là...

Diệp Thanh suy nghĩ một chút, dùng tiền sỉ nhục người khác thật ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng dùng tiền sỉ nhục những đồng bọn chung chí hướng, không phải cũng giống như sỉ nhục chính mình sao?

Diệp Thanh nghĩ tới đây, cười lớn một tiếng, giảm bớt lúng túng nói:

- Ha ha, người anh em hiểu lầm rồi, tôi cũng coi như là người của Lang Bang, bỏ tiền ra làm kinh phí cho bang, thế cũng không tính là quá phận chứ!

Vương Hạo gật đầu:

- Nếu như vì bang phái mà suy nghĩ, anh thật sự không tính là sỉ nhục chúng ta, nhưng tôi vẫn muốn nói, kinh phí anh chi ra dù sao cũng có hạn, cho nên tôi định “tế thủy trường lưu“.

- Tế thủy trường lưu?

Diệp Thanh ngẩn người, không hiểu nổi Vương Hạo đang nói cái gì.

- Diệp thiếu, ý của người ta có phải là làm ăn buôn bán lâu dài hay không?

Một người áo đen đằng sau thấp giọng nói rằng.

Sắc mặt Diệp Thanh lạnh lẽo, một cước đá vào bụng người áo đen kia, chửi như tát nước:

- Con mẹ ngươi, coi lão tử là thằng ngốc, không biết đây là đang nói về việc buôn bán? Cần mày nhắc nhở sao?

Đám người Nhạc Huyên mí mắt run lên, Diệp Thanh thật đúng là một tên cặn bã, ngay cả đối với thủ hạ của mình cũng tàn bạo như vậy.

Đồng thời, bọn họ cũng không hiểu nổi, tại sao Vương Hạo lại muốn đi chung đường với một người như thế, lẽ nào kết giao với người như thế, thật sự có thể cứu Thu Lôi ra ngoài?

Vương Hạo tiến lên kéo Diệp Thanh:

- Người anh em, không cần phải chấp nhặt với người kém hiểu biết, trực tiếp kéo ra ngoài, cho uống vài cân mị dược, sau đó ném vào chuồng lợn là được rồi.

Vừa dứt lời, trong lòng mọi người đều run lên, tên này mới thật sự là ác ma, Diệp Thanh so với hắn quả thực vẫn còn trong sáng như trẻ em ở nhà trẻ.

Diệp Thanh giơ ngón cái cho Vương Hạo, cười to nói:

- Bang chủ quả nhiên là bang chủ, Diệp Thanh bội phục.

- Bang chủ, Diệp thiếu, tha mạng!

Người áo đen lớn tiếng cầu xin, nhưng vẫn bị người kéo đi.

Diệp Thanh đưa cho Vương Hạo một chén rượu, lại cười nói:

- Vậy cầu chúc cho việc buôn bán của chúng ta, thuận lợi thành công.

- Anh còn chưa kịp nghe sẽ làm ăn gì, sao đã biết sẽ thuận lợi thành công rồi?

Vương Hạo tiếp chén rượu.

- Ha ha!

Diệp Thanh cười lớn nói:

- Ở nơi này, chỉ cần có Diệp Thanh tôi bảo bọc, tôi đảm bảo tài nguyên lúc nào cũng cuồn cuộn chảy tới...

- Vậy sao?

Vương Hạo cũng nở nụ cười:

- Việc buôn bán của ta đây chính là một vốn bốn lời, anh vừa xuất tiền vừa xuất lực, tôi bỏ ra đầu óc và chủ ý, kiếm được bao nhiêu tiền, chúng ta mỗi bên một nửa.

- Không thành vấn đề, anh vui vẻ là được rồi!

Diệp Thanh cười ha hả, tiền với hắn mà nói, thật sự không còn bao nhiêu lực hấp dẫn, thế nhưng có thể gặp được một người vô sỉ cặn bã giống hắn, đây mới là chuyện thú vị nhất.

Đương nhiên, mấu chốt nhất vẫn là hắn vô cùng có hứng thú với tuyệt kỹ Dâm Trùng Mỉm Cười của Vương Hạo, bất kể như thế nào cũng muốn học được.

- Cốc...

Sau khi cụng ly, hai người nhìn nhau cười, ngay sau đó uống một hơi cạn sạch.

Tiền Vạn Dương bội phục nhìn Vương Hạo:

- Lão đại quả nhiên là lão đại, kỹ năng diễn xuất này thực sự là vô cùng điêu luyện, hoàn toàn đem chính mình dung nhập vào một nhân vật cặn bã, nếu không sao có thể đặt quan hệ với loại cặn bã như tên Diệp Thanh này nhanh như vậy.

- Để kết giao được với loại súc sinh này, lão đại của chúng ta đã phải hy sinh quá nhiều rồi, tinh thần chuyên nghiệp thế này, ai có thể sánh được?

Trần Diệu vẻ mặt kính nể nhìn Vương Hạo.

Đám người Nhạc Huyên đảo cặp mắt trắng dã, đây mà là đang diễn trò sao? Đây rõ ràng là lộ ra nguyên hình thì có!

Vương Hạo có đức hạnh gì người khác không biết, lẽ nào bọn họ có thể không biết sao? Cho dù đang giả bộ, cũng không che giấu được bản tính vô sỉ.

Nếu như nói Diệp Thanh là bởi vì tìm được đồng bọn chung chí hướng, mới có thể nhanh chóng hoà mình với Vương Hạo, bọn họ có chết cũng không tin.

Sự thực là Vương Hạo dùng sự vô sỉ của bản thân, làm cho Diệp Thanh khuất phục thì có.

- Người anh em, vậy rốt cuộc anh định làm ăn gì thế?

Diệp Thanh hiếu kỳ hỏi.

- Tôi dự định mở công ty điện ảnh và truyền hình.

Vương Hạo nhíu mày.

- Chuyên môn quay loại phim không thích hợp cho trẻ em coi.

- Phụt...

Mọi người tại đây lập tức phun ra, tên khốn này tới cùng đang suy nghĩ gì thế? Bọn họ tới đây để cứu người, không phải tới để mở rộng sản nghiệp hoàng đạo.

- Người anh em, ý nghĩ của anh hay lắm.

Diệp Thanh suy nghĩ một chút, mới lên tiếng nói:

- Nhưng người anh em không biết đã nghĩ đến chưa, nơi này là tinh cầu cấp bốn, mọi người bất kể nói thế nào đều có một chút giá trị con người, hoàn toàn có thể đi đến quán bar tìm một tiểu thư nào đó, cho dù là trạch nam xấu hổ, cũng có thể mua một người máy trí năng để giải quyết vấn đề, ngoại trừ trẻ em không hiểu chuyện, ai sẽ đi mua loại phim này?

- Diệp thiếu, những điều anh nói tôi đều hiểu, nhưng đồ mà tôi muốn bán, chưa bao giờ dựa trên nhu cầu của thị trường, mà phải xem tôi sẽ định vị thị trường như thế nào.

Vương Hạo tự tin cười nói.

Vừa dứt lời, Tiền Vạn Dương lập tức cảm giác thấy có chút quen thuộc.

Suy nghĩ một chút, bọn họ lập tức nghĩ tới hình ảnh vừa rồi ở Cơ sở số 11, trước đây hắn cũng đã từng nói Kích Tình Tứ Xạ không có thị trường để bán ra ở Cơ sở số 11, nhưng kết quả Vương Hạo không chỉ mở ra thị trường, còn hung hăng kiếm một khoản lớn.

Mấy tháng trôi qua, thị trường vẫn không có xu thế yếu bớt, người tới tặng thuốc cho hiệu trưởng Chung Ly mỗi ngày vẫn rất nhiều.

Chẳng qua, hiện tại số tiền này Vương Hạo đã nhìn không thuận mắt nữa, chỉ có thể dùng làm bảo dưỡng phí thường ngày của phi thuyền Hắc Long.

Diệp Thanh hiếu kỳ hỏi:

- Người anh em, thế anh định bán loại phim này như thế nào?

- Bán như thế nào để sau hãy nói!

Vương Hạo khoát tay áo, mỉm cười hỏi:

- Chúng ta bây giờ trước hết phải nghĩ xem, tìm nữ diễn viên đóng phim ở chỗ nào đã!

- Làm tôi còn tưởng có chuyện gì lớn!

Diệp Thanh bật cười lắc đầu:

- Quán bar Mị Ảnh là do tôi mở ra, các cô gái bên trong, muốn tư sắc có tư sắc, muốn thân hình có thân hình, hơn nữa buổi tối mỗi ngày các nàng đều bị tôi chơi, quay phim cần bao nhiêu, chỉ cần anh thích, muốn bao nhiêu cũng được, tôi vừa đúng lúc tuyển thêm một nhóm.

Vừa dứt lời, hai cô gái Nhạc Huyên, Hạ Vi Vi mắt hạnh lạnh lùng, các nàng thề sau khi mọi chuyện kết thúc, nhất định sẽ giết chết tên cặn bã Diệp Thanh này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.